Quyển 1 - Chương 19
Hôm nay Lăng Tiêu mới từ trong Hối Tin viện đi ra, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, khom người nói: “Lăng đại nhân, Thọ Khang Hầu phủ hướng Thái tử thỉnh ân cho ngài hồi phủ một chuyến, Thái tử đã chuẩn.”
Còn ba ngày nữa là tới ngày Lăng Tiêu được nghỉ phép, có chuyện gì mà lại đột nhiên gọi hắn trở về?
Lăng Tiêu nghĩ không biết trong nhà đã gặp chuyện gì, lúc này cảm thấy rùng mình, không lẽ là trong nhà đã xảy ra chuyện? Gia gia của hắn…
Tiểu thái giám này là người của Thái tử. Trước mặt thật nhu thuận, công phu nghe lời nói đoán sắc mặt là hạng nhất, vội vàng cười nói: “Lão Hầu gia cũng xin chỉ thị Thái tử phi cho Lăng tiểu thư hồi phủ, nô tài mơ hồ nghe là bởi vì Giang Nam Thi Gia từ Giang Nam đến Hoàng thành, không biết là có phải duyên cớ này không…”
Thi gia? Lăng Tiêu yên tâm cười cho tiểu thái giám một cái hà bao, cười nói: “Giúp ta tạ thịnh ân của Thái tử, xong việc ta cùng muội muội lập tức trở lại.”
“Xe ngựa cho ngài và tiểu thư đã chuẩn bị tốt.” Tiểu thái giám tiếp nhận hà bao cất vào trong tay áo, cười nói: “Thái tử đã phân phó xuống.” Nói xong dẫn Lăng Tiêu đi.
Hiện giờ Thi gia tộc trưởng là Thi Chính, đã có hai năm làm Tổng đốc Chiết Giang, hiện giờ nhiệm kỳ đã mãn, phụng chiếu quay về Hoàng thành.
Thánh Thượng tuy rằng không có nói rõ nhưng cũng biết, Thi Chính khi làm quan công tích trác tuyệt, hiện giờ nhất định là muốn cho vào nội các làm việc.
Thi gia tuy rằng có nhà lớn ở Giang Nam, nhưng Tổng đốc Chiết Giang trước đây tư gia đều là tại Hoàng thành. Phủ đệ năm đó bây giờ còn có mấy người nô tài trông coi, biết chủ tử phải về Hoàng thành đã sớm sửa chữa quét tước sạch sẽ. Thi Chính mang theo một nhà già trẻ lớn bé trở lại Hoàng thành cảm tạ Hoàng ân sau đó trở về phủ.
Ngày hôm sau Thi Chính lập tức đi Thọ Khang Hầu phủ.
Hiện giờ Thi Chính vinh dự trở về, trong Hoàng thành hắn kết giao với các quan viên không ít, nhưng Thi Chính trước hết vẫn tự mình đến Thọ Khang Hầu phủ, thật sự là cho Lăng Hầu gia mặt mũi rất lớn.
Kỳ thật là bởi vì Thi phu nhân ở Thọ Khang phủ, Thi phu nhân chính là Nhị thẩm của Thi Chính.
Chính xác nói, là trưởng bối đã từng dưỡng dục hắn.
Thi Chính cha mẹ qua đời sớm, chỉ để hắn gởi nuôi tại nhà thúc phụ. Thúc phụ so với hắn lớn hơn mười tuổi, thúc phụ là con trai của chính thê, phụ thân của hắn là con thứ thiếp. Năm đó Thi ông ch.ết đúng thời điểm Lăng Chính mới bảy tuổi, trong lòng hắn lập tức lo lắng, xong rồi xong rồi! Trưởng bối đều ch.ết hết, thúc phụ với cha mình lại là không cùng mẹ, có thể đối xử tử tế với chính mình?
Nhưng Thi đại gia đối với chất tử này có thể xem như yêu thương càng nhiều hơn. Cha mẹ mất sớm càng làm cho Thi đại gia thấu hiểu sâu sắc quan niệm thân tình. Hai người cùng sống nương tựa lẫn nhau, Thi đại gia cũng không là người vô dụng, không có đem cơ nghiệp tổ tông làm suy yếu.
Về sau Thi đại gia thú thê, Thi Chính nghe nói Nhị thẩm tương lai của mình chính là bào muội của Thọ Khang Hầu, hắn lại còn lo lắng một trận. Sợ Nhị thẩm còn trẻ đã xuất giá sau sẽ không đối xử tử tế với mình, dù sao mình là con vợ kế, không có ở riêng, về sau có thể còn được chia gia tài. Thi Chính thậm chí nghĩ qua muốn cho Nhị thẩm biết suy nghĩ trong lòng là mình không cần gia tài, để về sau không bị Nhị thẩm đối xử khắt khe với mình. Nhưng không nghĩ tới, Lăng tiểu thư còn trẻ đã xuất giá lại đối với hắn yêu thương không thua gì thúc phụ.
Thời gian dần trôi qua, Thi phu nhân đã xuất giá được hai năm thì Thi đại gia bệnh ch.ết, ngay lúc đó Thi phu người đã có thai ba tháng.
Khi đó mọi người đều nói là Thi Chính mệnh số không tốt sinh ra liền khắc ch.ết Di nương, sau lại khắc ch.ết mẹ Cả cùng phụ thân, hiện tại ngay cả thúc phụ cũng khắc ch.ết. Thậm chí lúc ấy các trưởng bối trong nhà muốn đem Thi Chính trục xuất khỏi Thi gia.
Cuối cùng cũng là Thi phu nhân che chở Thi Chính.
Năm đó Thi phu nhân bụng đã lớn, khoác áo tang, lôi kéo Thi Chính khóc lóc đi tìm trưởng bối lão gia. Sau khi giáp mặt, bảo Thi Chính dập đầu trước các lão gia, bái xong rồi Thi phu nhân mới ngạo nghễ nói: “Tất cả các người đều nói Chính nhi mệnh số không tốt, ta một phụ nhân còn biết sống ch.ết có số, ý trời đã định, không thể hồ ngôn loạn ngữ. Huống chi các vị thúc phụ có tri thức hiểu lễ nghĩa! Hiện giờ muốn đem Chính tiểu tử đuổi đi ta không dám nói gì chỉ cho hắn dập đầu ý muốn cảm tạ tình nghĩa của các lão gia toàn bộ mấy năm nay, về sau đương nhiên Thi gia không có người này. Chính nhi nếu thật sự là mệnh số không tốt cũng chỉ sẽ khắc ch.ết ta. Lão gia trước khi ch.ết muốn ta chăm sóc nó, nên ta toàn bộ đều là theo tâm ý của lão gia!”
Thi phu nhân trong buổi nói chuyện đó đem cả bọn ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa mắng một cách thống khoái.
Nói xong Thi phu nhân không để ý tới thần sắc khác nhau của các bổn gia lão gia, lôi kéo Thi Chính trở về phủ.
Trên đường hồi phủ trong xe ngựa, Thi phu nhân đối với Thi Chính nghiêm mặt nói: “Đừng khóc, hiện giờ ta là trưởng bối duy nhất của con. Thúc phụ con đã ch.ết còn có ta, về sau ta trông cậy vào con cùng đứa nhỏ trong bụng này, ta tất nhiên sẽ không khắt khe với con đâu, con đừng lo.”
Ngày đó Thi Chính mới 9 tuổi, một đường vội quỳ xuống đến ôm chân Thi phu nhân khóc.
Cảnh ngộ như vậy mà Thi Phu nhân không ruồng bỏ hắn, hắn nhất định không làm bà thất vọng.
Năm đó hài tử khóc lóc dưới chân hiện giờ thành Nhất phẩm quan to nhưng thấy Thi phu nhân vẫn theo quy củ dập đầu vấn an, vẫn sẽ nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Thôi, râu đều hoa râm già rồi, như thế nào mà còn như vậy.”
Thi phu nhân nhớ tới chuyện trước kia trong lòng cũng lên men, nói:”Hiện giờ đã trở lại thì tốt rồi. Đã là người một nhà tuy lâu gặp mặt vẫn là thân nhân. Con không cần nhắc lại chuyện đón ta trở về, hiện giờ ta ở Thọ Khang Hầu phủ sống rất tốt, ta một lão bà tử một thân một mình trở về làm gì, con có tâm thì thường xuyên cho bọn nhỏ đến thăm ta mới là đúng đắn.”
Thi Chính dưới gối có hai tử một nữ. Trưởng tử Thi Trà Kích đã cưới vợ sinh con, ở lại Chiết Giang trông nhà cửa không có đến Hoàng thành. Thứ tử Thi Trà Thành năm nay mười sáu tuổi, đã là thân phận cử nhân, ấu nữ Thi Lam Y sáu tuổi, đúng là thời điểm thiếu niên phong nhã hào hoa.
Thi phu nhân lôi kéo Thi Chính cùng với các hài tử nói chuyện hiếu kỳ hỏi thăm những chuyện đã qua.
Gia đinh gác cổng bên ngoài chạy vào thông truyền Nhị thiếu gia và Nhị tiểu thư đã trở lại. Thi phu nhân cười: “Mau vào, nhìn xem biểu đệ biểu muội của con.”
Đều là chí thân, lại là khi còn bé đã gặp qua, Thi phu nhân không để cho người khách sáo lảng tránh lẫn nhau gặp mặt theo thứ tự ngồi xuống.
“Đây là Lăng Tiêu đi, quả nhiên đồn đãi không giả.” Thi Chính vuốt râu cười: “Hiện giờ tại Chiết Giang cả vùng đều có thể nghe thấy chuyện xưa của ngươi.”
Lăng Tiêu mở cửa hiệu tơ lụa là do Thi Chính giúp đỡ ở Giang Nam liên hệ giùm mấy phường dệt, tự nhiên nhất định sẽ nói chuyện rất ăn ý, Lăng Tiêu khiêm tốn vuốt cằm: “Quá khen.”
“Thật không là quá khen.” Thi Trà Thành sang sảng cười: “Biểu huynh cải tạo long cốt guồng nước thực là tạo phúc cho thủy lợi phía Nam, hiện giờ mỗi nhà đều được quan phủ cấp phát bánh xe guồng nước, khi tưới dùng súc vật kéo cấp nước, một người làm một ngày có thể bằng 5 ngày trước kia, nhân lực không hao tổn lại có thể khai thác càng nhiều đất đai, cứ thế mãi, thu hoạch sẽ càng ngày càng tốt!”
Lăng Tiêu thấy Thi Trà Thành nói chuyện minh bạch lưu loát, lại hiểu thế sự trong lòng liền thích, gật đầu nói: “Đều là Thánh Thượng long ân, ân huệ vạn dân, xuất quan phí tạo guồng nước.”
“Thôi đi, suốt ngày ở tại triều đình thảo luận đại sự hiện tại ở nhà còn nói.”
Thi phu nhân cười ngắt lời nói, quay đầu hướng nha đầu nói: “Đại thiếu gia như thế nào còn chưa có trở về?”
Đang nói tới Lăng Hiên, thì Lăng Hiên vừa về tới, vội vàng không ngừng thở dài, xin lỗi nói: “Trong nha môn có công sự làm hoài không hết…”
Hiện giờ Lăng Hiên sau khi thành thân hiểu chuyện không ít. Thi phu nhân đối với hắn cũng có cách nhìn mới, dẫn hắn cùng Thi gia mọi người gặp qua, ngồi xuống tiếp tục nhàn thoại.
Nhàn thoại sau một lúc lâu Thi Trà Thành sai người lấy vài hộp thùng đến, cười nói: “Mẫu thân của ta cùng Đại ca ở phía Nam nhất thời tới không được, trước ngàn đinh vạn dặn bảo ta đem một hơi thùng cho biểu huynh, còn khẩu thùng này cho Đại biểu tẩu…”
Có nam nhân ở bên ngoài đến nên Kinh Ngọc không tiện lộ diện, Lăng Hiên vội vàng giúp đỡ tiếp nhận nói tạ ơn.
Thi Trà Thành lại xuất ra hai cái rương nhỏ vội đem tới cho Lăng Y và Lăng Trĩ, cười nói: “Tuy rằng khi còn bé cùng các biểu muội gặp qua mặt sơ qua, nhưng nhiều năm như vậy không gặp cũng không biết bọn muội muội hiện tại thích cái gì. Mẫu thân cùng huynh cũng đặt mua vài món, muội muội không ghét bỏ là tốt rồi.”
Lăng Y cười chính mình cầm lấy, Lăng Trĩ phía sau có nha đầu tiếp nhận, Lăng Trĩ có lễ cười: “Biểu huynh khách khí, chỗ nào có thể ghét bỏ? Đã sớm nghe cô tổ mẫu nói phía Nam vật tinh tế, chỉ tiếc muội không đi được thôi, hiện tại được quà thật là cao hứng, đa tạ huynh hao tâm tổn trí.”
Buổi nói chuyện lập tức kéo vào thân thích tình nghĩa lại thích hợp biểu đạt lòng biết ơn. Nhân tiện còn khen Thi gia tiếng lành đồn xa, ngay cả Lăng Tiêu cũng không khỏi không tán thưởng một tiếng. Lăng Trĩ thường vào cung ở bên người Thái tử phi, đúng là đã hiểu không ít chuyện. Không hề như tiểu nha đầu trước kia cái gì cũng sợ hãi. Cho nên nói thời cổ, các khuê nữ nhi có mẫu thân dạy rất quan trọng, quả thật hợp tình.
Thi Trà Thành hơi sửng sốt, vuốt cằm nói: “Tinh tế cũng tính là khéo léo mà thôi, muội muội thích là tốt rồi… Muội muội thích gì thì nói… Chờ sao này có cơ hội sẽ tạo điều kiện cho muội muội chọn một ít đồ tốt.”
Thi Trà Thành vốn là người có lễ thong dong, đột nhiên đứng lên nói nhiều, ngay cả muội muội của hắn Thi Lam Y cũng phát hiện, ngồi dựa vào trong ngực Thi phu nhân vỗ tay cười nói: “Nhị ca, huynh như thế nào mà lại đỏ mặt? Xấu hổ xấu hổ đỏ mặt…”
Thi Trà Thành nghe vậy vội vàng cúi đầu, ngay cả Lăng Trĩ cũng đỏ mặt, không thèm nhắc lại lui về chổ ngồi của mình.
“Chắc là nơi này của cô tổ mẫu quá nóng.” Lăng Tiêu hợp thời nói sang chuyện khác. Quay đầu nhìn Thi Chính nói: “Chất nhi nghe nói năm nay đầu mùa xuân phía nam so với năm rồi còn lạnh hơn một ít, thật sự là như vậy?”
Thi Chính quay đầu cười: “Đúng vậy, như thế đến sang năm thu hoạch sẽ khá hơn.”
Trong Đại sảnh đề tài lại chuyển dời đến khí hậu, chỉ có Lăng Trĩ không có nhiều lời, sắc mặt ửng đỏ.
—-
Mấy ngày sau vào lúc buổi chiều Thi phu nhân thỉnh Lăng Hầu gia cùng Lăng Tiêu cùng nhau đi vào hậu viên của bà nói chuyện.
“Hiện giờ Lăng Y cùng Lăng Trĩ ngày một lớn, nếu Lăng Tiêu không muốn sớm thú… Thôi con là có chủ ý, ta cũng không quan tâm con.” Thi phu nhân cười nói, “Chính là Lăng Y cùng Lăng Trĩ đại sự không thể kéo dài, trước nên định ra mới tốt.”
Lăng Hầu gia gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, cũng lưu ý mấy nhà có thiếu gia, Lăng Y thì không nói, chính là Lăng Trĩ…”
Lăng Hầu gia nhìn phía Lăng Tiêu, đối Thi Phu nhân cười nói: “Cái này là ca ca lựa quá lợi hại, không có ai xem qua vừa mắt.”
Thi phu nhân cười: “Nguyên bản ta cũng thật không ngờ, hôm nay Thi Chính phó thác người đến tặng tín vật, nhờ ta hỏi ý tứ các ngươi.”
Thi phu nhân nói chính là chuyện của Thi Trà Thành. Lăng Tiêu trong lòng đều biết, Thi Trà Thành quả thật không tồi, nhân thân tính cách đều tốt lắm, gia thế không phải quá xấu, người cũng đã tiến tới. Làm nhi tử của Thi Chính đường đường là Thi thiếu gia mà vẫn theo cha cần cù và thật thà đọc sách. Hiện giờ đã là thân phận cử nhân. Về sau tiền đồ tất nhiên rộng mở, khó có được chính là… hắn đối Lăng Trĩ rất có ý.
Thời đại này muốn vợ chồng hữu tình tương duyệt rất khó, có được điều này Lăng Tiêu vẫn là thực tâm động.
“Gia gia cùng cô tổ mẫu yên tâm, việc này con rất vừa lòng, nhưng rốt cuộc hay là nên hỏi qua ý kiến Trĩ nha đầu đi.” Lăng Tiêu thản nhiên cười, “Tuy nói là lệnh cha mẹ lời mai mối như vậy, nhưng con chỉ có một muội muội là Lăng Trĩ, muội ấy hài lòng con mới có thể an tâm.”
Lăng Tiêu nói như thế càng làm Lăng Hầu gia cùng Thi phu nhân xúc động tâm tư, không khỏi nhớ Vi Trang bạc phần mất sớm.
Thi phu nhân thở dài nói: “Đúng vậy, ta và gia gia con cũng không phải là người nguỵ quân tử, con tự đến hỏi đi, ta là đã vừa lòng rồi.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Lăng Hầu gia, Lăng Hầu gia vuốt cằm: “Ta và cô tổ mẫu con là cùng một suy nghĩ.”
Lăng Tiêu yên lòng, hành lễ xoay người đi Sấu Ngọc Hiên.