Quyển 2 - Chương 57
Hai người vội vã tiến cung, theo nội thị chạy tới Thừa Càn cung thì Phùng công công bên cạnh Thánh thượng đang gác ở ngoài điện, thấy Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong đến vội vã chạy tới, thấp giọng nói: “Vương gia, tiểu Hầu gia, Thánh Thượng long thể bất an, uống thuốc xong đã ngủ rồi.”
Lăng Tiêu gật đầu, thấp giọng nói: “Vậy phiền công công thông báo một chút, Anh Vương điện hạ đã đến thỉnh an.”
“Việc này không vấn đề gì.” Phùng công công thở dài nói, “Thánh Thượng gấp triệu là vì muốn Anh Vương cùng tiểu Hầu gia thương nghị sự tình phương Bắc, nô tài nghe nói...”
Lăng Tiêu ngày thường thưởng không ít cho Phùng công công nên cũng không giấu diếm, thấp giọng nói: “Công công có biết vội vã tuyên chúng ta vào cung là vì chuyện gì không?” Thấy Phùng công công lộ vẻ khó xử Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Công công không cần như vậy, lúc sau Thánh Thượng gặp ta cùng Vương gia tất nhiên sẽ nói, cũng không cần phải biết lúc này, chỉ là muốn an lòng thôi.”
Phùng công công suy nghĩ một chút gật đầu, thấp giọng nói: “Không dối gạt tiểu Hầu gia, hôm nay giờ Dần Phong Hành quân ở Tây Bắc cấp báo, Hung Nô cử binh áp sát, vào lúc này sợ là đại quân đã đánh vào phương Bắc của chúng ta, hơn nữa...”
Phùng công công đi ra ngoài một bước nhẹ giọng nói: “Thánh Thượng từ hôm tết trong người đã không khỏe, sáng nay nghe xong việc này càng động đại khí, thực sự là không dậy nổi, bây giờ Thái tử đang triệu các đại thần ở Nghị Chính Thính, Anh Vương điện hạ cùng tiểu Hầu gia đi theo ta qua đó đi.”
Lăng Tiêu không khỏi thầm mắng trong lòng, phương Bắc với hắn là tương khắc phải không, mỗi lần đúng lúc lão Hoàng Đế thân thể không tốt thì lại đến.
Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong theo Phùng công công đồng thời đi tới Nghị Chính Thính, An công công bên người Thái tử lại đây hành lễ nói: “Thỉnh cầu Vương gia cùng tiểu Hầu gia chờ một lúc, bên trong náo động đến lợi hại, hai vị chờ một lát đi.”
Lăng Tiêu quay đầu quét qua, nội thị Tuệ Vương cũng đang chờ ở ngoài điện.
Lăng Tiêu đè xuống lửa giận trong lòng, năm đó Thái tử mệnh Nghiêm Sư lưu lại 80 ngàn quân sĩ đóng giữ, bây giờ xem ra là không hữu dụng đi. Nhưng hiện ở trong triều Tướng quân dùng được vốn là không nhiều, sau khi Trương Kế ch.ết đương nhiên là Vi Tranh đứng đầu, nhưng Hoàng tộc không thể để Vi Tranh đi tiền tuyến, mặc kệ tình thế nháo đến thế nào thì Vi Tranh cũng sẽ bị buộc ở lại Hoàng thành bảo vệ Hoàng tộc, xuống một chút nữa, luận lai lịch chính là Phục Kiệt Cầm, luận quân công chính là... Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu quay đầu lại liếc mắt nhìn Chử Dịch Phong, về mặt quân sự Chử Dịch Phong luôn rất mẫn cảm, lúc này y suy nghĩ nhất định so với mình còn sâu xa hơn, Chử Dịch Phong hướng về tầm mắt Lăng Tiêu, gật đầu nhẹ giọng nói: “Hoàng gia gia cùng Phụ Vương nên phái ta xuất chinh, Phục Kiệt Cầm là phó tướng... còn có Ô Kích, nhưng hẳn là sẽ không để huynh đi theo.”
Lăng Tiêu nhắm mắt, Chử Dịch Phong nghĩ tới quả thật không sai, Chử Dịch Phong từng đến phương Bắc quen thuộc hoàn cảnh địa hình nơi đây, hơn nữa từng ở nơi đó lập được chiến công, nói sao đi nữa cũng là người phù hợp nhất, hơn nữa... Chử Dịch Phong mặc dù là Vương gia, nhưng Chử Vương triều cũng không chỉ có y là Vương gia duy nhất, Thái tử cũng không phải chỉ có một đứa con trai, cho dù ch.ết ở phương Bắc cũng không có gì, triều đình hoàn toàn chấp nhận tổn thất này.
Chử Dịch Phong cảm nhận được tâm tình Lăng Tiêu thay đổi, thấp giọng an ủi: “Đừng như vậy, nếu như bọn họ không nói ta cũng sẽ tự mình xin ứng chiến...” Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, hắn tức giận không phải điều này, triều đình hầu như đã xác định để Chử Dịch Phong ra trận, không những thế còn vội vàng gọi bọn họ tới, nhưng gọi bọn họ tới xong lại không cho bọn họ tiến vào chính điện nghị sự.
Tuệ Vương có thể ở trong điện nghị sự. Đầu tiên là thảo luận để bảo vệ lợi ích phân phối quân lực, lương thảo cho Chử Dịch Phong. Mà bọn họ lại phải đứng ở chỗ này, chờ đợi bên trong quyết định.
Có thể thân phận Lăng Tiêu không đủ để tiến vào chính điện, nhưng Chử Dịch Phong thì sao? Y là Hoàng tôn chính thống, là Tướng quân triều đình phải dựa vào, nhưng Thái tử và triều đình cũng không có chút tôn trọng nên có nào cho y.
Lăng Tiêu truyền đến tiểu thái giám đã từng hầu hạ hắn ở Thính Phong Các dặn dò vài câu, Lăng Tiêu cười lạnh, từ đầu vốn là muốn chậm rãi uyển chuyển phù trợ, vì Chử Dịch Phong mưu quyền, hiện tại nếu bọn họ không xem trọng Chử Dịch Phong vậy thì Lăng Tiêu cũng sẽ không xem bọn họ ra gì, cái gì là nghệ thuật mưu lược cái gì là nghệ thuật mưu quyền, tự mình nắm được trong tay mới là mình, người khác không biết xấu hổ Lăng Tiêu cũng chưa từng sợ mất mặt, quyền lợi của Tướng quân bày ra trước mặt nào có lý gì không nhận?
Hai người ở ngoài điện chờ, không lâu sau lại lục tục đến không ít đại thần thân quý, sau khi cùng nhau chờ một canh giờ bên trong chính điện mới đàm luận xong, Thái tử tuyên người ngoài điện tiến vào, Lăng Tiêu cũng theo sau Chử Dịch Phong đi vào.
Lăng Tiêu tiến vào điện ánh mắt quét qua một vòng, Thái tử cùng Tuệ vương sắc mặt khác thường, Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, ngày hôm nay không biết là chủ ý của ai đây? Cũng đúng, bọn họ vừa muốn Chử Dịch Phong bình định Hung Nô xâm chiếm lại không muốn để cho y thu được quá nhiều quân công, chắc rất là phân vân.
“Đem chuyện vừa rồi nói với bọn hắn một lần.” Thái tử có chút uể oải dựa vào tay ghế trên long ỷ, Tuệ Vương biết ý, đem quân báo do Phong Hành quân truyền đến nói lại một lần, lại nói: “Hung Nô đã tập hợp mười vạn đại quân, lúc này sợ rằng Nghiêm Sư đã cùng Hung Nô giao chiến, điều này tân Thiền Vu vẫn cùng triều đình qua lại chưa từng đứt đoạn, lần này tùy tiện xuất binh cũng không có bất kỳ lý do gì, nguyên nhân có thể nhất chính là lương thảo thiếu thốn mới đến đây cướp đoạt, đương nhiên việc này còn phải phái người đi thăm dò, việc quan trọng trước mắt chính là phái Đại Tướng quân tới trợ giúp Nghiêm Sư.”
Thái tử xoa mi tâm, thấp giọng nói: “Có vị tướng tài nào tự nguyện ra trận không?” Lời tuy nói như vậy nhưng bên trong điện có không ít người nhìn về hướng Chử Dịch Phong.
“Thần tự nguyện đi.” Chử Dịch Phong tiến lên một bước nói, Lăng Tiêu cũng theo tiến lên một bước, khom người nói: “Năm xưa bình định phản quân Trương Kế thì thần từng ở dưới trướng Anh Vương trợ lực, bây giờ Hung Nô xâm phạm biên cảnh, thần lần thứ hai nguyện vì Anh Vương trợ lực.”
Chử Dịch Phong đoán không lầm, Lăng Tiêu lời vừa nói ra Thái tử liền tỏ vẻ không đồng ý, Lăng Tiêu không chút nào lay động, lão tử ngài còn chưa có ch.ết đâu, ngài có nguyện ý hay không vô dụng. Có lá gan lại như lần trước phái thị vệ ngăn ta nha, Lăng Tiêu cười lạnh, đáng tiếc chỉ bằng ngài đã không thể ngăn Lăng tiểu Hầu gia hiện tại vào triều. Tước vị Nhị đẳng tướng quân vẫn còn, xác lập ổn định, vững vàng.
Thái Tử gật gật đầu: “Chuẩn tấu.”
Tiếp theo đúng như Chử Dịch Phong dự liệu, Thái tử phong cho Anh Vương điện hạ Chử Dịch Phong là Đại tướng quân thống lĩnh toàn quân, phong cho Phục Kiệt Cầm là Phiêu Kỵ tướng quân, phong cho Ô Kích là Xa Kỵ tướng quân, phong cho Lăng Tiêu là Vệ tướng quân.
Bất kể như thế nào củ khoai lang bỏng tay có người tiếp nhận là được, bên trong điện không ít võ tướng âm thầm thở dài một hơi, đi phương Bắc thảo phạt Hung Nô thực sự là khối xương khó gặm, Hung Nô Thiết kỵ hung mãnh, lần đi này tám phần mười sẽ bại, bị giáng chức thì cũng thôi, nếu như ở đó mất đầu thì rất không đáng, coi như là cửu tử nhất sinh đại thắng trở về, công cao che chủ đau đầu như thế, nhìn Anh Vương hiện tại liền biết, từ trận chiến phương Bắc trở về Thái tử có từng đối xử tốt với y không?
Thái tử nói tiếp về chuyện lương thảo, đều thương nghị xong rồi sau đó Lăng Tiêu tiến lên một bước cất cao giọng nói: “Thần còn có việc xin tấu.”
Thái tử nhìn Lăng Tiêu trong lòng thở dài, hắn trơ mắt nhìn Lăng Tiêu từng bước một trèo tới vị trí hôm nay, yêu thích tài cán của hắn lại tức giận hắn bất tuân, nhưng cũng không thể làm gì.
Lăng Tiêu cất cao giọng nói: “Lần này không giống với bình định phản quân Trương Kế, đến phương Bắc không phải chuyện tầm thường, đây là đánh với Thiền Vu Hung Nô, Hung Nô vương tự mình tiếp cận, ta cũng cần một vị quyền vị cao quý đi tới mới không mất thiên uy.”
Thái tử trong lòng rùng mình, mới vừa muốn đánh gãy thì Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Thần đề nghị phong Anh Vương điện hạ là nhất phẩm Trấn Quốc Tôn Thân Vương.”
Chử Dịch Cẩn nghe xong gần như muốn cắn nát hàm răng. Chử Dịch Phong cũng lấy làm kinh hãi, lúc ở ngoài điện Lăng Tiêu căn bản không có nói tới việc này nha, Lăng Tiêu đối với Chử Dịch Phong nhẹ nhàng lắc đầu, Chử Dịch Phong biết ý, gật đầu không nói.
Ở Chữ vương triều, Vương và Vương trong đó là có khác biệt, tuy rằng ngày thường có phân chia Tuệ Vương, Anh Vương, nhưng bọn họ lĩnh bổng lộc thực ấp đều giống nhau, là Tam phẩm Phụ Quốc Hoàng Thân Vương.
食 <
✚ [shí] Hán Việt: THỰC: thức ăn
邑 <
✚ [yì] Hán Việt: ẤP: huyện, thành thị, thị trấn
Thân Vương đương nhiên còn có cấp cao hơn, như Chính Tam phẩm Hưng Quốc Ngự Thân Vương, Tòng Nhị phẩm Ngự Quốc Phụng Thân Vương, Chính Nhị phẩm Ngự Quốc Tôn Thân Vương, Tòng Nhất phẩm Trấn Quốc Tôn Thân Vương, Chính Nhất phẩm Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương.
Mà Lăng Tiêu bây giờ vì Chử Dịch Phong xin, chính là Tòng Nhất phẩm Trấn Quốc Tôn Thân Vương.
Lăng Tiêu còn chưa đứng dậy, Anh Dũng Tướng quân đã ra khỏi hàng: “Thần tán thành.”
Thi Chính ra khỏi hàng: “Thần tán thành.”
Ô Kích ra khỏi hàng: “Thần tán thành.”
An Khang Hầu ra khỏi hàng: “Thần tán thành.”
Chân Lập Chí ra khỏi hàng: “Thần tán thành.”
...
Thái tử tuyệt đối không ngờ rằng Lăng Tiêu giở công phu sư tử ngoạm xin phong cho Chử Dịch Phong lại có nhiều người tán thành như thế, An Khang Hầu tán thành cũng đúng, lão là nhạc phụ của Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong được phong Tòng Nhất phẩm Trấn Quốc Tôn Thân Vương, nữ nhi đã ch.ết của lão sẽ là Nhất phẩm Trấn Quốc Tôn Vương Phi, Thi Chính theo tán thành cũng có thể đi, Thi gia cùng Lăng gia đời đời thông gia, tất nhiên là so với người khác thân càng thêm thân, nhưng Ô Kích còn có Anh Dũng tướng quân lại là chuyện gì đây? Còn Chân Lập Chí sao lại cũng tán thành? Thái tử ánh mắt bén nhọn quét về phía Tuệ Vương, nhạc gia của mình cũng không quản cho tốt. Vì người khác mà xin phong hào.
Lăng Tiêu nhìn từng vị bên trong điện ra khỏi hàng tán thành trong lòng nhẹ giọng cười, Thái tử gia nha, còn tưởng rằng đây là mấy năm trước sao? Còn tưởng rằng Chử Dịch Phong là Hoàng tôn cái gì cũng không có luôn bị người đối đãi bất công sao? Sự tình biến đổi khôn lường, còn chưa tới lúc thay đổi triều đại đâu, hơn nữa coi như có một ngày đại sự của ngài đã thành cũng phải cố gắng cân nhắc một chút, bây giờ Chử Dịch Phong có phải còn giống như trước là con cờ mặc ngài bày bố hay không.
Thái tử trầm ngâm, nở nụ cười: “Rất tốt, như vậy mới có thể động viên tướng sĩ biên cảnh, kinh sợ tộc Hung Nô.”
Chử Dịch Phong nghiêng đầu nhìn Lăng Tiêu một chút, gật đầu, quỳ xuống tạ ân.
Nghị triều kết thúc, quyết định mấy đại sự xong liền đưa tấu chương đến Thừa Càn cung, cùng ngày lão Hoàng Đế phê duyệt, đều chuẩn.