Chương 13
Ngày thứ hai, Nguyễn Ngôn Ninh cùng Giang Hàn đến bệnh viện.
Cô vừa mới thay áo blouse trắng tiến vào phòng ban thì phát hiện bầu không khí trong phòng làm việc có chút khác thường, toàn bộ văn phòng yên tĩnh lạ thường, thậm chí khi cô định nói chuyện thì có người suỵt một tiếng.
Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đường Đậu, chạm vào tay cô ấy hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Đường Đậu làm điệu bộ như đang ở gần địch, lặng lẽ chỉ tay về phía Trần Tinh Nguyệt, thấy chị ta không chú ý mới nói, “Đàn chị Tinh Nguyệt có khả năng hôm nay đến kỳ sinh lý hoặc không thì vừa mới thất tình. Sáng này chỉ vì hồ sơ bệnh án có chút sai sót mà khó tính một lúc.”
Bình thường đã không ai dám động vào Trần Tinh Nguyệt chứ đừng nói đến lúc tâm trạng chị ta không tốt. Nguyễn Ngôn Ninh thức thời khóa miệng, tránh gặp rủi ro không đáng có.
Buổi họp hôm thứ hai dài hơn bình thường.
Kết thúc buổi họp, Trần Tinh Nguyệt tập chung các thực tập sinh, “Mọi người đến phòng học để tiến hành buổi kiểm tr.a thao tác.”
Trong phòng học đã để sẵn mô hình, mặt Trần Tinh Nguyệt không cảm xúc, “Mọi người đến đúng vị trí của mình, sau 3 phút 6 mũi khâu sẽ chấm điểm về thời gian, số lượng và chất lượng.”
“ phút 6 mũi khâu?” Có người thở dài, “Sao có thể?”
Nhưng Trần Tinh Nguyệt không quan tâm ai than vãn, nửa phút sau bắt đầu bấm giờ.
Lúc từ nhà ông nội Giang trở về, Nguyễn Ngôn Ninh đã năn nỉ anh hướng dẫn cô luyện tập một buổi chiều nhưng bây giờ cô vẫn thấy hồi hộp không lý do.
Hít một hơi thật sâu, Nguyễn Ngôn Ninh buộc mình phải bình tĩnh, bắt đầu tiến hành từng bước.
Toàn bộ phòng học chỉ nghe thấy âm thanh của kim và nhíp va chạm vào nhau.
Ba phút sau, Trần Tinh Nguyệt yêu cầu mọi người dừng, “Nếu ai còn làm sẽ không được tính nữa.”
Đường Đậu do dự vài giây, cuối cùng vẫn buông dụng cụ xuống, tuyệt vọng đợi Trần Tinh Nguyệt đến kiểm tra.
Nguyễn Ninh Ngôn và Đường Đậu ở hàng cuối.
Từ nãy tới giờ ai cũng đều bị Trần Tinh Nguyệt chỉ trích, đến lượt Nguyễn Ngôn Ninh, chị ấy nghiêm túc nhìn thành quả của cô ba lần.
Dừng lại một lúc mới hỏi, “Giang Hàn dạy em cách thắt nút?”
Có rất nhiều cách thắt nút khi khâu khác nhau, mỗi bác sĩ sẽ có một cách thắt riêng.
Đây là phương pháp thắt nút của Giang Hàn.
Nghĩ lại tối thứ sáu tuần trước, Giang Hàn nắm tay cô hướng dẫn khiến mặt Nguyễn Ngôn Ninh không tránh được đỏ lên.
Đương nhiên cô không nói cho ai biết, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Giáo sư Giang có hướng dẫn em.”
Trần Tinh Nguyệt ngước mắt nhìn cô.
Nguyễn Ngôn Ninh tưởng rằng chị ấy định nói thêm gì, kết quả Trần Tinh Nguyệt bỏ qua cô đến tác phẩm của Đường Đậu.
Trần Tinh Nguyệt lấy nhíp kéo đường khâu, nút thắt lập tức được nới lỏng.
“Đây là em khâu?” Trần Tinh Nguyệt khinh miệt, “Tôi nhắm mắt còn khâu tốt hơn em.”
“Em …” Đường Đậu xấu hổ muốn chui xuống đất.
Tất cả mọi người đều cho rằng Đường Đậu bị Trần Tinh Nguyệt mắng một trận ra trò không ngờ chị ấy đột nhiên chỉ tay về phía Nguyễn Ngôn Ninh.
“Sao giáo sư Giang lại không công bằng? Sao chỉ dạy cho mình em thế?”
Thật ra không thể nói Giang Hàn bất công, khi anh nói muốn hướng dẫn Nguyễn Ngôn Ninh thì Viên Hướng Vũ cũng chủ động muốn hướng dẫn một thực tập sinh. Đường Đậu đồng ý theo học anh ấy nên Giang Hàn mới không chỉ dẫn Đường Đậu.
Chỉ là Trần Tinh Nguyệt không biết điều này.
Câu nói Giang Hàn chỉ dạy cho một mình cô vừa phát ra Nguyễn Ngôn Ninh lập tức nhìn thẳng chị ta.
Trần Tinh Nguyệt là người có khí chất mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh đối diện trực tiếp với chị ta.
Trần Tinh Nguyệt nói mọi người ra ngoài, sau đó nhìn Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu cười lạnh, “Không phục?”
“Em chỉ cảm thấy nếu đàn chị Tinh Nguyệt không biết sự tình thì không nên dùng lời lẽ ác ý phỏng đoán.” Ngữ khí Nguyễn Ngôn Ninh không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, cô không muốn Giang Hàn vì mình mà bị chỉ trích.
“Ác ý? Chẳng nhẽ hai người không thấy giáo sư Giang bất công? Em nghĩ với thành tích và kỹ năng lâm sàng của bản thân mà có thể vào được nhóm của chủ nhiệm Lưu à?”
Nguyễn Ngôn Ninh muốn nói gì đó, bỗng nhiên Đường Đầu giữ cô lại che chắn cô.
Đường Đầu nở nụ cười cợt nhả, “Đàn chị, bản thân em khâu không tốt là vấn đề của em. Chị đừng lôi giáo sư Giang và Ngôn Ninh vào, mong chị không mượn chuyện linh tinh nói chuyện của mình, đừng chụp mũ lung tung cho người khác.”
“Mượn chuyện linh tinh nói chuyện của mình?” Trần Tinh Nguyệt khó chịu gật đầu, “Nếu đã thấy bản thân chưa đủ nỗ lực thì hôm nay cố gắng nỗ lực đi.”
“Vâng.” Đường Đậu không chịu thua.
Trần Tinh Nguyệt chỉ vào mô hình cao su trên bàn, “Hôm nay khâu cho xong ba trăm nút thắt, mỗi một nút lỏng phải làm thêm mười nút thắt khác.”
Khi đi đến cửa, chị ta bỗng quay người lại, “Được người khác thắt giúp thì tự mình thắt thêm mười nút nữa.”
Đợi đến khi Trần Tinh Nguyệt ra ngoài, Đường Đậu mới nhẹ nhàng thở phào.
Nguyễn Ngôn Ninh nắm tay cô ấy, đau lòng nói, “Cậu cãi nhau với chị ấy làm gì? Không đáng đâu.”
“Vốn dĩ mình khâu không tốt nên chị ta mới có cơ hội mượn chuyện của mình đá đểu sang cậu.” Đường Đậu chẳng sợ, đặt mông xuống ghế, bắt chéo hai chân, “Lúc trước mình nghĩ rằng chị ta chỉ lạnh lùng thôi, không ngờ công tư không phân minh. Mình chắc chắn chị ta bị giáo sư Giang từ chối tình cảm nên khó chịu, đẩy mọi bực tức lên người cậu. Mà cậu với giáo sư Giang có gì đâu?”
Đường Đậu càng nói càng hăng, không nhịn được vỗ bàn, “Nữ ác quỷ này khẳng định nghĩ giáo sư Giang thích cậu, không thích chị ta nên mới nhằm vào cậu.”
Đối mặt với Trần Tinh Nguyệt cô không cảm thấy gì những đối với sự bênh vực bảo vệ của Đường Đậu cô cảm thấy áy náy vô cùng.
Đây là loại áy náy khi lừa gạt bạn bè.
Đường Đậu không thấy được vẻ mặt chột dạ của Nguyễn Ngôn Ninh, dõng dạc tuyên bố, “Mong giáo sư Giang không bị mù mắt mà yêu chị ta.”
“Chuyện đó …” Nguyễn Ngôn Ninh cẩn trọng kéo áo Đường Đậu.
“Sao thế?” Đường Đậu liếc nhìn cô, “Mình nói cho cậu biết, đừng có khuyên mình ngừng chửi nữ ác quỷ kia nếu không mình nghỉ chơi với cậu.”
“Ý mình không phải thế. Mình muốn nói cho cậu biết một chuyện.”
“Chuyện gì? Cậu nuôi người sau lưng mình à?” Đường Đậu vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, sờ cằm cô, “Không đúng, cậu ở sau lưng mình có một ông chồng rồi mà.”
Nguyễn Ngôn Ninh sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó dùng tốc độ thật nhanh nói ra, “Chồng mình là Giang Hàn.”
Đường Đậu theo bản năng lặp lại lời Nguyễn Ngôn Ninh, “Chồng cậu là Giang Hàn?”
Đợi tới khi hiểu được Nguyễn Ngôn Ninh đang nói gì thì Đường Đậu không cười nổi nữa.
Cô ấy thẳng lưng trừng mắt nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, giọng nói cao hơn vài phần, “Cậu vừa nói chồng cậu là ai?”
Nguyễn Ngôn Ninh che miệng Đường Đậu ý bảo cô ấy bé tiếng lại, “Là Giang Hàn.”
Quả dưa này quá lớn rồi, Đường Đậu không nhịn được hỏi lại, “Là giáo sư Giang Hàn trong nhóm chúng ta?”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu.
Đường Đậu hít một hơi khí lạnh, dựa người vào ghế, “Nguyễn Ngôn Ninh, ngày nào mình cũng ở bên cậu mà cậu lại giấu diếm mình lâu như thế? Hôm đó mình gọi cho cậu, cậu không hề nói thật.”
“Mình chưa biết nên nói thế nào.” Nguyễn Ngôn Ninh né tránh tầm mắt Đường Đậu.
Đường Đậu còn muốn hỏi thêm thì Viên Hướng Vũ xuất hiện trước cửa phòng học. Anh ấy gọi Nguyễn Ngôn Ninh, “Đàn em sao còn ở đây vậy? Đừng nói với anh, em học thói xấu trốn việc của Đường Đậu nhé. Hôm nay là ca mổ do giáo sư Giang phụ trách đấy.”
Nhờ lời nhắc nhở của Viên Hướng Vũ, Nguyễn Ngôn Ninh mới nhớ ra mình phải vào phòng phẫu thuật cùng Giang Hàn.
Đường Đậu không tiếp tục truy cúi, chỉ tức giận lườm Viên Hướng Vũ, “Gì mà học thói xấu? Con người em rõ ràng chỉ có ưu điểm thôi.”
Viên Hướng Vũ lắc đầu, “Trình độ tự luyến của em, anh không sánh bằng.”
Nguyễn Ngôn Ninh đối với những cuộc cãi vã của Đường Đậu và Viên Hướng Vũ nghe đã thành quen.
Cô họ nhẹ. “Mình phải đến phòng phẫu thuật, hai người tiếp tục nói chuyện nhé.”
Trước khi để Nguyễn Ngôn Ninh rời đi, Đường Đậu cố ý nắm lấy tay cô cảnh cáo, “Phẫu thuật xong quay lại giải thích mọi chuyện cho mình, đừng có trốn.”
“Mình biết rồi, Đường đại nhân.”
Đường Đậu lúc này mới thả người.
Nguyễn Ngôn Ninh rời đi, Đường Đậu mới bắt đầu khâu ba trăm nút mà người kia yêu cầu. Khâu xong vài nút cô mới thấy có gì đó không đúng.
Đường Đậu liếc mắt nhìn người bên cạnh, “Anh còn ở đây làm gì? Ngôn Ninh đi đến phòng phẫu thuật rồi đấy.”
“Anh nhờ Tôn Vũ nhóm bên cạnh giúp mình rồi.” Nói xong Viên Hướng Vũ đặt điện thoại trên bàn, chống cằm nhìn Đường Đậu khâu.
Anh ấy ‘chậc’ một tiếng, “Cứ thế này thì lúc đàn chị Tinh Nguyệt đến kiểm tr.a em sẽ phải khóc đấy.”
“Anh khóc ấy, em không khóc.” Đường Đậu hừ mạnh, “Nếu anh không ở đây cười nhạo thì em đã vừa cười vừa làm việc rồi.”
“Khiến em thất vọng, anh xin lỗi nhé nhưng anh định ở đây tới khi em hoàn thành công việc.”
Đường Đậu không chấp anh ấy, cúi đầu thắt nút mũi khâu, còn chưa đâm kim xuống đã bị Viên Hướng Vũ ngăn lại.
Đường Đậu hơi nóng nảy, “Anh định làm gì?”
Viên Hướng Vũ không nói chuyện, trực tiếp lấy kim châm trong tay cô ra sau đó kéo tay cô đến trước mặt mình.
Tay anh ấy mang theo nhiệt độ ấm áp, Đường Đậu theo bản năng rụt về nhưng Viên Hướng Vũ không cho cô ấy làm vậy.
“Viên Hướng Vũ, anh định làm gì?” Giọng nói Đường Đậu không được tự nhiên, “Em cấm anh ăn đậu hũ của em.”
Anh ấy nhìn chằm chằm tay Đường Đậu, từ từ mở miệng, “Anh tới cứu lấy cái tay móng heo của em.”
Viên Hướng Vũ vừa nói vừa lấy ra một cuộn băng y tế từ trong túi áo blouse trắng, xé nó ra quấn vài vòng quanh ngón tay cái và đốt tay phải của cô ấy.
Thật ra ba trăm nút thắt không phải chuyện đơn giản, làm cả ngày không tàn cũng phế, quấn băng chỉ đỡ hơn một ít thôi.
Nhưng nhìn dáng vẻ cẩn thận giúp mình quấn băng, nội tâm Đường Đậu không nhịn được náo loạn hết lên.
Đường Đậu rút tay về, né tránh, “Để em tự làm.”
Viên Hướng Vũ không ép, trực tiếp đựng dậy đặt mô hình cao su trước mặt cô ấy, “Em không làm tốt thì không phải thắt ba trăm cái đâu, anh sẽ bắt em thắt sáu trăm cái.”
° ° °
Hôm nay có hai ca mổ liên tiếp, khi Nguyễn Ngôn Ninh ra khỏi phòng phẫu thuật đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.
Cô vốn tưởng rằng Đường Đậu sẽ về ký túc xá từ lâu, không ngờ Nguyễn Ngôn Ninh vừa đẩy cửa phòng nghỉ đã nhìn thấy Đường Đậu đang ngồi xoa tay đợi cô như hổ rình mồi.
Nguyễn Ngôn Ninh giật mình.
“Mình đã nói hôm nay cậu không giải thích rõ ràng thì mình không về mà.”
“Hôm nay mình ở lại trực ban, để hôm khác chúng ta nói chuyện được không?” Nguyễn Ngôn Ninh thở dài.
“Chẳng nhẽ cậu không có thời gian ăn cơm?” Đường Đậu mở điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, “Vừa ăn vừa nói.”
Nguyễn Ngôn Ninh biết mình không thoát được, không từ chối nữa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi Đường Đậu hỏi cung.
Lúc ăn cơm, cô kể quá trình kết hôn giữa mình và Giang Hàn cho Đường Đậu nghe.
Đường Đậu nghe xong thì cắn cánh gà chiên nhớ lại Nguyễn Ngôn Ninh từng nói mình và chồng không có tình cảm, cô ấy hỏi: “Thật ra cậu cũng thích anh ấy đúng không?”
Nguyễn Ngôn Ninh thở dài, coi như thừa nhận.
“Cậu thích anh ấy thì phải nói ra.” Đường Đậu dùng tay sạch cốc trán Nguyễn Ngôn Ninh, “Sao cứ cố chấp như thế?”
Nguyễn Ngôn Ninh ôm trán nhìn Đường Đậu, “Anh ấy không thích mình, nếu mình nói ra mà bị từ chối thì xấu hổ lắm.”
“Không có tiền đồ.” Đường Đầu rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, “Cậu không nói thì sẽ không biết tình cảm của anh ấy thế nào, cuối cùng người tổn thương chính là cậu.”
Dừng lại một chút, cô ấy nói tiếp, “Hơn nữa theo mấy năm kinh nghiệm của mình thì mình khẳng định giáo sư Giang thích cậu hai trăm phần trăm. Cậu mau bộc lộ tình cảm của bản thân, đừng để nữ ác quỷ kia đắc ý.”
Nguyễn Ngôn Ninh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đường Đậu, “Cậu thì có bao nhiêu năm kinh nghiệm? Chẳng phải cậu độc thân từ nhỏ à?”
“Chẳng nhẽ người độc thân thì không có kinh nghiệm sao?” Đường Đậu kiêu ngạo nói, “Mình chưa từng trải nghiệm nhưng mình đọc lý thuyết rất nhiều đấy.”
Nguyễn Ngôn Ninh bị cô ấy chọc cười, “Được rồi, mình sẽ suy nghĩ vấn đề này sau, cậu mau ăn còn trở về trường.”
“Còn một việc nữa.” Đường Đậu đột nhiên thần bí cười, “Cậu ở chung với giáo sư Giang thì có ngủ cùng giường với anh ấy không? Thật khó để tưởng tượng người đứng đắn như giáo sư Giang trên giường sẽ …”
Nguyễn Ngôn Ninh nhớ đến tối ở nhà ông nội Giang, Giang Hàn nằm bên cạnh cô dùng chất giọng trầm thấp chúc cô ngủ ngon.
Giọng của Đường Đậu quẩn quanh bên tai cô, Nguyễn Ngôn Ninh che hai tai ửng hồng của mình lại.
Sợ Đường Đậu nói ra mấy lời xấu hổ, cô đứng lên để lại câu, “Mình đi đổi thuốc cho bệnh nhân.” rồi chạy ra khỏi phòng nghỉ.
Kết quả vừa mới bước ra ngoài, suýt chút nữa đâm vào người khác.
Nguyễn Ngôn Ninh theo phản xạ lùi lại hai bước, mới ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt Giang Hàn hơi tối.
“Sau khi hoàn thành xong ca mổ, em giết thời gian bằng cách tìm nơi câu cá à?”
“Anh tìm em sao?” Nguyễn Ngôn Ninh cắn môi, “Nếu có việc gấp anh chỉ cần nhắn wechat cho em là được.”
Giang Hàn ‘hừ’ một tiếng, “Em tự mình mở điện thoại xem đi.”
Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên có dự cảm không lành.
Cô sờ điện thoại trong túi áo blouse trắng, màn hình hiển thị mười thông báo chói mắt. Trong đó có năm từ tin nhắn wechat của Giang Hàn và năm là cuộc gọi nhỡ từ anh.
Vẻ mặt Nguyễn Ngôn Ninh ngập tràn ngượng ngùng, “Em quên mất không mở lại chuông điện thoại.”
Thấy Giang Hàn không nói chuyện, cô tắt điện thoại bước lại gần anh, “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Mấy giờ rồi còn không về nhà? Em vẫn định dùng phương tiện công cộng đi về nhà à?”
Nguyễn Ngôn Ninh quên không nói với Giang Hàn mình phải trực ban, cô vội vàng giải thích, “Hôm nay em có ca trực, anh về trước đi.”
“Một mình anh về nhà?” Giọng nói Giang Hàn đầy vẻ bất mãn.
Nguyễn Ngôn Ninh mỉm cười vẫy tay với anh, “Anh về nhà đi, lái xe chú ý an toàn.”
Giang Hàn không nói chuyện.
Con ngươi đen nhánh nhìn không rõ cảm xúc, anh nhìn Nguyễn Ngôn Ninh một lúc sau đó mới xoay người rời đi.