Chương 11: Ngoại truyện một Đôi mắt trong suốt của thiếu nữ ghi việc

Tự truyện của tôi.


Tôi tên là Kim Bảo Bối, năm nay mười lăm tuổi, Kim là bảo vật quý giá, Bảo là Bảo Bối, Bối cũng là Bảo Bối, từ đó có thể biết tôi từ khi ra đời chính là Bảo Bối trong nhà. Ba của tôi là Kim Đại Cát, tất cả mọi người gọi ông là Kim đổng(đổng ở đây không được hiểu là Đổng sự trưởng – chủ tịch, mà được hiểu là người hiểu biết sâu rộng), quản gia nói bởi vì ba biết rất nhiều thứ, cho nên mọi người mới có thể gọi ông là Kim đổng; mẹ của tôi là Trần Võng Thị, là đệ nhất hoa khôi của khu phố, mặc dù mẹ chị Khiết nhi sát vách nói mẹ tôi là dùng tiền mới có thể lấy được danh hiệu đó, chỉ là ở trong cảm nhận của tôi mẹ tôi là người đẹp nhất thế giới.


Tôi có ba chị gái, họ thích nhất gọi tôi là thối Bảo Bối, tôi biết rõ họ hâm mộ ba mua nước hoa Frag¬onard làm quà sinh nhật cho tôi, giáo sư nói con người phải biết rộng lượng, tôi nghĩ tôi chắc cũng rất rộng lượng, nên tương lai mới vô cùng sáng lạng.


Thật ra thì chị gái tôi cũng đối với tôi rất tốt, mặc dù tính khí họ đều hư hỏng hung tợn, nhưng, khi gió lớn đến, có ba chị gái hung tợn, tôi hiểu được thế nào là tìm cách sống sót, giống như khi mẹ và ba gây gổ đương nhiên tôi sẽ trở thành một tiểu thiên sứ, làm nũng chính là điểm mạnh của tôi, tôi cảm thấy trên thế giới này người tồi tệ nhất chính là mẹ tôi, bởi vì mỗi lần bạn bè của ba đều nói ba bị vợ quản nghiêm, ba tôi ở công ty quản lý rất nhiều người, nhưng về nhà cũng chỉ có thể bị mẹ tôi quản lý, từ đó có thể biết mẹ tôi tệ hơn ba, cho nên tôi hi vọng tương lai cũng được giống như mẹ, làm một người vợ hấp dẫn như thế.


Một năm của Kim Bảo Bối


Giáo sư phê bình: Hết bài này đến bài khác, lạc đề. Gặp may mắn thì phải cảm kích và khiêm tốn, khi chung đụng với anh em phải thật lòng. Cha mẹ cho em tài nguyên phong phú thì phải biết quý trọng, ít nhất đối với việc học không nên chỉ ứng phó, giúp đỡ gia đình không phải chỉ dựa vào ăn vạ và kỹ xảo ngoài mặt, ở trường học phải biết làm phong phú chính mình. Xin nộp bài lại.


available on google playdownload on app store


"A! Người giáo sư này thật đáng ghét!" Kim Bảo Bối cầm sổ ghi chép thành tích khi viết văn mất mặt xấu hổ dậm chân.


"Tớ xem một chút!" Toàn bộ bạn tốt đi tới, mỗi người điểm cũng không tính là tốt lắm, nhưng nhìn thành tích của Bảo Bối toàn bộ đều vui mừng, "Ít nhất tớ vẫn đạt tiên chuẩn." Vỗ ngực.


Kim Bảo Bối cùng vị Giáo sư Tần kia đã kết thù kết oán! Khi đi học cô dùng sức trừng anh, còn "phát" ra làn sóng điện nguyền rủa, mỗi ngày đều hi vọng Giáo sư đau bụng hoặc là dẫm lên vỏ chuối.


Nhưng cô trừng đến mắt cũng đau, Giáo sư vẫn rất tốt. Cô thì mỗi ngày bắt đầu bị đặt câu hỏi ở trên lớp học, hơn nữa thích nhất là hỏi bài giảng đã dạy một chút —— thật ra thì cô cũng không có chăm chú lắng nghe —— vấn đề ngu xuẩn, vấn đề càng ngu xuẩn càng đơn giản thì lại hỏi cô, giống như tại sao lại viết chữ A ngược lại, viết ngang không tốt hơn sao? Tại sao Washington lại chặt cây táo đi? Có trục X, trục Y và trục Z, tại sao không có trục ABCDE?


Giáo sư Tần không dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh, cho nên Kim Bảo Bối không biết mình thật sự là "Kim không rõ ràng", hơn nữa vì vậy cô đã đổi được nhiều lần tham gia lớp học phụ đạo, bởi vì Giáo sư Tần hoài nghi nghiêm trọng Kim Bảo Bối có chướng ngại trong học tập.


Nhưng mà tham gia lớp học phụ đạo cũng có chỗ tốt, cô cố ý ngồi ở phòng học nhìn học trưởng mình thầm mến đang luyện bóng, cho nên hoàn toàn không sợ.


Có một ngày cô rốt cuộc cũng được mói chuyện với học trưởng Tâm Nghi, cô nghe nói thứ sáu tuần sau là sinh nhật học trưởng, cô muốn tặng quà cho học trưởng, học trưởng nói, vậy thì thứ bảy hẹn ở trường học.


Thứ bảy trời mưa, mối tình đầu thuần khiết của thiếu nữ Kim Bảo Bối bị một trận mưa làm hỏng, cô ôm quà cô thức đêm mới làm xong tới trường học chờ học trưởng.
Chờ mãi chờ mãi, chờ mãi chờ mãi, đợi đến trời sáng, học trưởng vẫn chưa xuất hiện.


"Ah? Anh có nói như vậy sao?" Học trưởng ở đầu điện thoại bên kia rất là kinh ngạc, "Xin lỗi anh quên mất, vậy thì thứ hai lên trường rồi đưa cho anh!" Điện thoại cắt đứt.
Kim Bảo Bối nhìn điện thoại di động chằm chằm, cô kích động đến mức tưởng tượng cảnh nhân vật chính trong phim bóp nát nó.


Vậy mà giống như nó muốn đối nghịch với cô, điện thoại di động cố tình hết pin vào lúc này, mưa càng ngày càng lớn, sân trường to như vậy không có một bóng người, Kim Bảo Bối có cảm giác muốn khóc.
"Em ở đây làm gì?" Âm thanh quen thuộc lại vang lên.


Kim Bảo Bối cảm giác hôm nay mình gặp đủ xui xẻo rồi, ai không gặp, cố tình gặp phải Giáo sư Tần, hơn nữa nhìn dáng vẻ anh là từ phòng y tế bên kia che dù đi tới, cô mới phát hiện phòng y tế còn sáng đèn, bên trong có người, vốn cho là Giáo Y, không ngờ Giáo sư Tần cũng ở đây, như vậy cô đứng ở chỗ này cả ngày, không phải anh đều nhìn thấy hết chứ?


"Điện thoại di động của em hết pin."
Tần Bích Vũ không nói gì, móc điện thoại di động của mình ra đưa cho cô, Kim Bảo Bối bất đắc dĩ nói tiếng cám ơn, lập tức gọi về nhà nhờ giúp đỡ.


Sau khi trả lại điện thoại cho Giáo sư, cô rất buồn bực đứng trong góc, hi vọng Tần Bích Vũ đi nhanh lên, nhưng anh hình như không có ý định di chuyển, chỉ đứng ở dưới hành lang đang nhỏ nước, cách cô mười bước, nhìn cửa trường, mặt không chút thay đổi.


Im lặng hồi lâu, Kim Bảo Bối cảm thấy cực kỳ kỳ cục.
Tại sao anh không đi đi, thật đáng ghét, Kim Bảo Bối nhàm chán đếm những con kiến trên đất, cho đến khi ông quản gia cầm cây dù từ cửa trường học chạy vào.
"Tiểu thư."


Kim Bảo Bối chợt đứng lên, mới phát hiện mình ngồi chồm hổm quá lâu, chân đã tê cứng. Một bàn tay to đỡ lấy tay của cô, cho đến khi ông quản gia đi tới dưới hành lang.


"Giáo sư Tần, thầy không về nhà nghỉ ngơi sao?" Ông quản gia thường tới trường đón Kim Bảo Bối ở lại học phụ đạo, biết Tần Bích Vũ là Giáo sư của tứ tiểu thư.
Tần Bích Vũ chỉ gật đầu một cái, không nói gì, giao Kim Bảo Bối cho ông quản gia xong lại trở lại phòng y tế.


Kim Bảo Bối đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Giáo sư biết cô bị cho leo cây sao? Cô cảm thấy xấu hổ, rất tức giận!
Về nhà thì cô mới phát hiện đã để quên quà tặng dành cho học trưởng ở góc hành lang, thứ hai học trưởng hỏi cô quà tặng dâu, Kim Bảo Bối giả bộ ngu.


Kim Bảo Bối nghĩ muốn về nhà sớm, cho nên không đùa giỡn, ngoan ngoãn làm xong bài thi, nộp bài xong thì vội vã rời khỏi phòng học.
“Chờ một chút, bạn học Kim.” Giọng Tần Bích Vũ vang lên, Kim Bảo Bối cảm thấy hôm nay Tần Bích Vũ hình như chưa ăn cơm, giọng nói vẫn nghiêm túc như vậy, chỉ là âm thanh có hơi yếu.


“Đây là đồ của em sao?” Anh đưa túi giấy ngày hôm đó Kim Bảo Bối để quên ở trên hành lang cho cô.
Kim Bảo Bối nhận lấy túi giấy, cảm thấy tại sao anh không để cho nhân viên tạp vụ quét sân rồi vứt nó luôn đi? Hiện tại cô nhìn thấy túi giấy này đã cảm thấy chướng mắt.


“Cám ơn giáo sư.”
“Nhanh về nhà, không cần lại rãnh rỗi chờ ở bên ngoài, người trong nhà sẽ lo lắng.”


Kim Bảo Bối muốn làm mặt xấu, cuối cùng vẫn nhịn, hậm hực xoay người rời đi, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến, không biết Tần Bích Vũ có nhìn lén vào trong túi giấy hay không? Nếu như có, thì quá hèn hạ.


Cho đến khi từ sau lưng truyền đến một hồi tiếng va chạm, Kim Bảo Bối quay đầu lại, mới phát hiện Tần Bích Vũ dựa vào cửa phòng học, ngay sau đó té xuống đất.


Trong lúc bất chợt, Kim Bảo Bối nghĩ đến chuyện mình nguyền rủa, sắc mặt trắng bệch, “Giáo sư!” Cô xông tới, phát hiện sắc mặt Tần Bích Vũ ửng hồng, đôi môi lại tím bầm, “Cứu mạng!” Cô rất nhanh chạy tới phòng y tế cầu cứu.


Ngày ấy, Kim Bảo Bối mới biết, thì ra từ lúc Tần Bích Vũ đến Cao Hùng, thường thường bị cảm nắng.
“Sao Giáo sư không thay quần áo?” Ghét, hại cô rất lo lắng, Kim Bảo Bối cực kỳ khổ sở, không muốn thừa nhận cô thế nhưng lại lo lắng cho Giáo sư mà tới đây.


“Anh ấy trời sinh sợ nhiệt, mà cũng phiền toái lại cố chất.” Giáo Y cấp cứu cho Tần Bích Vũ xong, sau đó nhìn Kim Bảo Bối, “Em là học sinh anh ấy hướng dẫn sao? Hi vọng em chuyển lời đến các bạn học trong lớp, về sau cố gắng hết mức đừng quấy rầy lúc Giáo sư Tần nghỉ ngơi.”


“A…” Kim Bảo Bối cúi đầu, cảm thấy thật là xấu hổ đến muốn khóc, suy nghĩ kỹ một chút Giáo sư chưa từng nổi nóng với cô, thi cũng không cho trứng vịt, viết văn không tốt nên mới phải viết lại, không phải là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên) sao? Mà cô mỗi lần đều chỉ nghĩ cho mình, hoàn toàn không băn khoăn giáo sư sống ch.ết ra sao.


“Giáo sư không sao chứ?” Kim Bảo Bối mím môi hỏi.


“Không có việc gì! Tôi đã bổ sung thêm nước muối sinh lý cho anh ấy, nghỉ ngơi một chút là tốt.” Giáo Y điều chỉnh việc truyền dịch, quay đầu nhìn Kim Bảo Bối, trêu ghẹo nói: “Tôi chưa từng thấy em tới tìm Giáo sư Tần, thế nào? Xấu hổ sao?” Anh cho rằng cô cũng là một trong những học sinh mê luyến Tần Bích Vũ.


Kim Bảo Bối không muốn trả lời, đột nhiên cô nghĩ đến thứ bảy nào Tần Bích Vũ cũng ở trong phòng y tế, không nhịn được hỏi: “Thứ bảy và chủ nhật Giáo sư không có về nhà sao?”


“Em nói Giáo sư Tần? Cũng không nhất định, nhưng có lúc anh ấy sửa bài tập của các em, giúp các em học phụ đạo rất khuya, cơ thể lại không thoải mái lúc nào trước khi về cũng phải tới phòng y tế nghỉ ngơi một chút, rồi mới lái xe về nhà. Thứ bảy, nếu như sau tiết phụ đạo anh ấy sẽ mượn chìa khóa của tôi.”


Sấm sét giữa trời quang đại khái đủ để hình dung tâm tình của Kim Bảo Bối vào giờ phút này.


Thì ra chuyện cô nguyền rủa linh nghiệm thật rồi, cô hại triệu chứng cảm nắng của Giáo sư nghiêm trọng hơn, không nhịn được đau lòng đến độ muốn rơi nước mắt. Ngẫm lại hôm đó lúc mặt trời lặn, Tần Bích Vũ ở phòng y tế nghỉ ngơi, còn ra ngoài cùng cô đợi người trong nhà tới đón mới về, mà cô lại chỉ biết oán trách.


“Giáo sư, anh có thể nói cho em biết người bị cảm nắng nên ăn cái gì hay không? Hay xử lý như thế nào?” Cô hỏi Giáo Y.
“Muốn làm Tiểu y tá sao?”


“Không phải, nhưng em cũng không muốn nói với giáo sư.” Kim Bảo Bối vẫn cảm thấy khó chịu, “Em chỉ là …. Chẳng qua là cảm thấy có chút không yên tâm thôi!” Nói xong, gương mặt dần dần đỏ lên.


“Đương nhiên là phải uống nhiều nước, cũng có thể uống canh đậu xanh hoặc là thức uống khác, còn có trái cây, táo tương đối ôn hóa (không nóng cũng không lạnh), ăn táo là tốt nhất.”
Kim Bảo Bối đều ghi nhớ.


Sau này, trên bàn làm việc của Tần Bích Vũ thường xuất hiện một hộp táo được cắt gọn hoặc canh đậu xanh, một đại tiểu thư cả đời chưa từng tự mình gọt táo, mười ngón tay không dính nước, vết phồng nước do bị bỏng cũng không có, lại kiên trì tự mình cằm dao gọt táo, học nấu canh đậu xanh, mười ngón tay cũng dán đầy băng keo cá nhân.


“Gần đây thành tích có tiến bộ.” Tần Bích Vũ gật đầu một cái, “Làm phong phú thực lực của mình, mặc kệ là phương diện nào, tương lai mới có thể trợ giúp người nhà của em, trợ giúp người yêu của em.” Anh còn nhớ rõ tự truyện cô viết ngày đó.


Mặt của Kim Bảo Bối như quả táo, hồng đến bốc hơi, cô bắt đầu cảm thấy học trưởng đẹp trai nhất trong trường vẫn còn rất non nớt, trước kia nhìn học trưởng chơi bóng cảm thấy anh rất tuấn tú, muốn làm người yêu của anh, nhưng bây giờ, cô cảm thấy học trưởng xem ra cũng không còn đẹp trai như vậy, mà khi nhìn Giá sư Tần mình muốn chán ghét, cô lại cảm thấy ngực nóng lên, tim đập rộn lên, mỗi ngày đi học đều vô cùng mong đợi và vui vẻ.


Cô quyết định, thay đổi, không làm thiếu nữ ngu ngốc nữa, chế tạo ra một người mới, cô sẽ trưởng thành hơn, muốn Giáo sư chấp nhận cô!


Mùa hè năm đó, rất nóng, rất dài, lòng của thiếu nữ cũng thay đổi, không ngờ mùa hè này khiến cho chất dinh dưỡng và nhiệt tình của cô kiên định và kéo dài như thế, cô học cách đối mặt với sai lầm của mình, học cách yêu thương và hiểu việc phải có sức mạnh mới có thể giúp đỡ người nhà.


Mà lòng của người khác, còn đang bị cảm nắng nên ngủ mê man, chờ đợi một ngày nào trong tương lai……






Truyện liên quan