Chương 69: Trở Thành Người Sống Đời Thực Vật Sao?

Thanh Dạ
Nhưng một ngày hai ngày rồi ba ngày trôi qua, Ý Hàm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, “Các người không phải nói cô ấy chỉ ngủ thôi sao, tại sao đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.”


Trọng Lâ·m cứ cho rằng Ý Hàm chỉ ngủ thôi, chờ đợi ba ngày Trọng Lâ·m đã không thể ngồi yên được nữa. Một người có thể ngủ suốt như vậy sao, mặc dù anh cũng đã từng ngủ một khoảng thời gian rất dài, nhưng cũng không dài đến vậy. Mặc kệ có phải là dấu hiệu bất bình thường hay không, Trọng Lâ·m cũng phải kéo bác sĩ đến hỏi, có thể làm cho Ý Hàm tỉnh dậy thì càng tốt.


Nếu như t·ình trạng của Ý Hàm không đúng những gì mấy tên bác sĩ đã nói hôm trước, vậy có phải t·ình trạng hôm nay của Ý Hàm, chính là ám chỉ kết quả sau ca cấp cứu hôm đó không?


“Phu nhân, có thể tỉnh lại hay không phải xem cô ấy có muốn tỉnh hay không, không phải do chúng tôi muốn là được.” Các bác sĩ không thể giấu được nữa, bèn nói ra t·ình trạng thực tế, vốn muốn đ·ánh cuộc một phen, xem ra bọn họ thua cuộc rồi. Phu nhân không tỉnh lại, cũng chính là nói cho m·ôn chủ biết hôm đó bọn họ nói dối, thực ra cũng không phải nói dối hoàn toàn.


“Nếu đã như vậy, tại sao ngày đó các người không nói.” Bây giờ Trọng Lâ·m thật muốn trừng trị họ thật nặng, nhưng bây giờ Ý Hàm là quan trọng nhất, chuyện trừng trị bọn họ, không gấop. “Có phải các người nói không có cách nào cứu cô ấy đúng không?”


Nếu như câu trả lời của bọn họ là không có vậy anh biết phải làm gì rồi. Y thuật của bọn họ đều là bậc nhất, nhưng cũng không phải là tốt nhất, xem ra anh phải ra ngoài tìm nhiều người thay thế bọn họ.


available on google playdownload on app store


“Môn chủ thứ tội.” Nghe Trọng Lâ·m hỏi câu đó, kinh nghiệm bao nhiêu năm, Trọng Lâ·m nói như vậy, chứng tỏ muốn trách tội bọn họ.
“A,…” Ý Hàm cất tiếng, đã cứu sống mấy vị bác sĩ, Trọng Lâ·m vừa nghe thấy tiếng thét kinh khủng của Ý Hàm, thì vội vàng chạy qua đó, cẩn thận ôm lấy cô.


“Tôi muốn gương, đưa gương cho tôi.” Ý Hàm vừa đi trên đường tìm cha và mẹ, nhưng khi tóc cô bị gió thổi bay, mặt hồ ở dưới chân phản chiếu gương mặt cô.
Vết sẹo gớm giếc giống y như hình ảnh cô nhìn thấy trên mảnh sứ, cô không dám tin mặt mình sẽ trở thành vậy.


Nỗi sợ hãi, hỗn loạn làm cho cô sợ hãi cất tiếng thét, đây không phải là sự thật, cô không dám tin đây là thật, cô muốn gương, cô muốn soi gương để chứng mình những gì cô nghĩ là sai.


“Ý Hàm, em bình tĩnh đi.” Trọng Lâ·m nhìn thấy cô như vậy, nghĩ đến có thể cô đã biết được mặt mình đã trở thành thế nào rồi.


“Em đừng lo gì cả, anh không ngại, cho dù em trở thành thế nào, anh đều yêu em.” Trọng Lâ·m để Ý Hàm tựa đầu vào lòng mình, hôn lên vết sẹo của cô, nhằm an ủi cô.


Nghe Trọng Lâ·m nói như vậy, cho dù không có gương, cô cũng biết mặt mình đã bị hủy hoại rồi. Nhưng mà, cô muốn nói cho mình biết cô không để ý vẻ bề ngoài, nhưng cô không có cách nào khác, cô để ý, cô rất để ý.


Cô đã không còn gì nữa, bây giờ ng·ay cả thứ trên người cô, trời cao cũng lấy đi, thật là quá tàn nhẫn mà. Muốn khóc, nhưng cô không thể khóc được.


Thôi đi, cô trở thành gì có liên quan gì chứ, dù sao cũng không ai để ý. Những lời Trọng Lâ·m nói với cô, cô không hề nghe thấy gì cả, cô chỉ chìm vào trong thế giới của chính mình.






Truyện liên quan