Chương 89: Hạnh Phúc
Mấy hôm nay, Thu Ý Hàm đều lén l·út chuồn đi đến chỗ đu quay ngựa gỗ ở sân chơi trò chơi để gặp Trọng Lâ·m. Nhưng không phải mỗi ngày đều chỉ ở trong sân chơi trò chơi, Trọng Lâ·m còn dẫn cô đến các nơi khác. “Trọng Lâ·m, em muốn cái con gấu kia, anh nhanh nhanh đến giúp em lấy!” Thu Ý Hàm lôi kéo Trọng Lâ·m đi đến máy gắp búp bê phía trước, hy vọng anh có thể gắp cho cô một con gấu. Cô vẫn luôn muốn gắp được một con, nhưng hoàn toàn không thành c·ông. Tuy rằng, lúc trước anh trai thấy cô muốn như vậy, cũng định bụng giúp cô một cái, đều bị cô từ chối.
Bây giờ gặp được Trọng Lâ·m, cô muốn anh bắt cho cô. Thật ra, cô luôn cảm thấy rằng anh có ch·út khó hiểu, giống như bây giờ, anh cứ kiên trì muốn cô gọi thẳng anh là Trọng Lâ·m, cũng không muốn cô tự xưng Tiểu Hàm, mà là xưng em. Tuy rằng, cô cảm thấy được kêu một người anh như vậy rất kỳ cục, giống như cho đến bây giờ cô cũng không có gọi thẳng tên của anh trai, nhưng mà gọi như vậy cô cũng cảm thấy rất thích.
Trọng Lâ·m chưa từng chơi qua trò này, thật không nắm chắc có thể nhanh chóng kẹp được. Nhưng thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô, Trọng Lâ·m không muốn để cô thất vọng.
Có điều là đã có người có thể gắp được, Trọng Lâ·m cảm thấy năng lực của anh khẳng định cũng sẽ không có vấn đề. Nhìn thấy một cặp t·ình nhân bên cạnh đã thử rất nhiều lần đều không có thành c·ông, Trọng Lâ·m cũng có ch·út căng thẳng. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài.
Lần thứ nhất, lần thứ hai…mỗi một lần khi sắp thành c·ông, con gấu liền bị rớt xuống. Tiền xu trong tay Trọng Lâ·m đã dùng hết sạch mà còn chưa có gắp được. Thu Ý Hàm thấy anh như vậy cũng không có nói muốn chịu thua, ngược lại nhìn thấy trong ánh mắt anh càng tràn đầy hy vọng.Nếu Ý Hàm tin tưởng anh như vậy, Trọng Lâ·m cũng không muốn để cô quá thất vọng. Đến gian hàng gần nhất đổi một cọc to tiền xu, sau đó lại trở về tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Một người đường đường là tổng giám đốc, xắn tay áo, ở trước máy gắp búp bê thử gắp một con búp bê, không khỏi có ch·út buồn cười. Nhưng bây giờ Trọng Lâ·m không có thời gian đi để ý đến ánh mắt của người khác, lúc này anh phải toàn tâ·m toàn ý chiến đấu với cái máy ở trước mặt.
“Gắp được rồi, gắp được rồi!” Sau khi Thu Ý Hàm nhìn thấy con gấu rơi xuống vị trí cửa, không khỏi vỗ tay hoan hô. Trọng Lâ·m bắt được con gấu cũng hưng phấn đi đến trước mặt Thu Ý Hàm, hỏi cô có vui không.
Thu Ý Hàm nhất thời kìm lòng không đậu, ở trên mặt anh “ba” một cái ra tiếng, khiến cho Trọng Lâ·m sửng sốt ng·ay tại chỗ, cứ ngơ ngác mà nhìn cô như vậy. Sau khi làm ra cử chỉ này, Thu Ý Hàm vốn còn có ch·út thẹn thùng, hơn nữa bây giờ Trọng Lâ·m đang nhìn chăm chăm, cô càng thêm ngượng ngùng mà cúi đầu.
Ng·ay cả hai má của anh trai cô đều chưa có hôn qua, bây giờ lại hôn một người anh mới quen vài ngày. Cô không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với mình, mặt cô bây giờ nhất định càng đỏ, nói không chừng so với táo cô thích ăn còn đỏ hơn.
“Ý Hàm, em thích Trọng Lâ·m không?” Trọng Lâ·m đưa tay ôm Thu Ý Hàm vào trong ngực, con gấu nhỏ cũng bởi vì vậy mà bị ép ở giữa hai người. Nhưng con gấu nhỏ chen vào cũng không có ảnh hưởng đến khoảng cách giữa bọn họ, ngược lại khiến cho càng thêm ngọt ngào.
“Thật ra, Tiểu Hàm không biết nói như thế nào, chắc là thích Trọng Lâ·m đi.” Nói xong, Ý Hàm liền vùi sâu thêm vào trong ngực Trọng Lâ·m. Ý Hàm cảm thấy rằng anh hỏi cô như vậy chắc là cũng thích cô chứ.
“Vậy em có bằng lòng mãi mãi ở cùng với Trọng Lâ·m không?” Trọng Lâ·m không dám nhìn Thu Ý Hàm, tầm mắt cố ý nhìn chăm chú vào con gấu kia. Anh cảm thấy mình bây giờ thật giống như là đang dụ dỗ một cô gái nhỏ.
“Dạ.” Ý Hàm gật đầu ngầm đồng ý. Tuy rằng cô không hiểu mấy mãi mãi cùng nhau nghĩa là gì, nhưng mà chỉ cần là chuyện Trọng Lâ·m hỏi cô, cô nhất định đều sẽ bằng lòng.
Thời gian giống như dừng lại ở giây ph·út này, nếu như nói con gấu nhỏ kia có sinh mệnh, thật không biết là giờ ph·út này sẽ chúc phúc cho bọn họ hay là sợ hãi kêu vì mình bị đè ép đến thảm thương.