Chương 2

Kinh thành
Tụ Hiền Lâu ——
Lầu hai, trong căn phòng trang nhã, hai nam tử ngồi cạnh của sổ, hai bên tráiphải có tường ngăn cách, bên trong có rèm rủ xuống, trên đường náo nhiệt cùngcảnh thiên nhiên xa xa thu hết vào tầm mắt.


Hai nam tử ngồi đối diện, một tuấn tú biểu lộ lạnh lùng, một tiêu sái khoémiệng mỉm cười, ưu nhã cầm chén ngọc thưởng thức trà, lặng im không nói gì.


"Khụ!" Nam tử tiêu sái kia đã nhịn không được cười, chỉ có thể ho nhẹmột tiếng đầu quay qua một bên, để che dấu khóe miệng của mình không ngừng giơlên.
"Hừ!" Nam tử tuấn tú hừ nhẹ một tiếng, khó chịu liếc nam tử kia mộtcái.
Nam tử ngược lại nở nụ cười tự nhiên.


"Ta nói Vũ Hành! Chuyện này dù sao cũng không còn cách cứu vãn, ngươi cầngì phải như thế?" Nam tử cử chỉ phong độ -- Vương Bách Quân cười khẽkhuyên bảo.


"Hừ! Ngươi nếu không cười trên nỗi đau của người khác, ta sẽ như thếsao?" Thịnh Vũ Hành đối người bạn thân kín đáo phê bình. "Tới chỗ nàyvốn muốn thả lỏng tâm trạng một tí, ngươi lại cố tình muốn đùa bỡn ta!"


"Thật có lỗi, thật có lỗi, là ta không đúng." Vương Bách Quân cườicười, không thật thật nói xin lỗi, liền đổi đề tài "Đúng rồi, Vũ Hành, TửAn đã đến kinh thành mấy ngày rồi, ba người chúng ta còn chưa có thời gian tụhọp lại!"


available on google playdownload on app store


"Cứ chọn thời gian đi! Bằng không chúng ta ba người bận rộn, thời giancũng không giống nhau, nếu trước đó không có việc rắc rối này, cũng rất lâukhông ngồi cùng một chỗ." Thịnh Vũ Hành gật gật đầu. Lâm Tử An, cũng làbạn chí cốt của hắn, nhà ở tại Nam Phương, Tụ Hiền Lâu chính là cửa hàng củaLâm Tử An.


"Ta đã sớm tới tìm hắn, hắn nói tối nhất định sẽ trở lại Tụ Hiền Lâu, tanghĩ buổi tối là ngươi có thời gian nhàn rỗi, cho nên đêm nay chúng ta ở nơinày hẹn gặp, đón tiếp hắn, ngươi cảm thấy như thế nào?"


"Được, buổi tối ta không bận." Đối với những giao thiệp quan lại kia,Thịnh Vũ Hành từ trước đến nay có thể từ chối liền từ chối, có thể thoái tháccứ thoái thác, nhất là hai ngày này bởi vì trở thành Thái Phó của Thẩm Hinhcông chúa mà tâm tình không vui, vì vậy hắn càng không thể không ra ngoài!


"Được lắm, tuy rằng đã qua hơn nửa năm, nhưng Tử An vẫn muốn chúc mừngngươi đỗ trạng nguyên hai khoa văn võ, chúng ta đêm nay sẽ không say không vềđi!"


"Cái này không được, sáng sớm ta còn phải vào triều, sau khi kết thúc cònphải cùng công chúa dạy học, không thể uống quá nhiều." Thịnh Vũ Hành lắcđầu, nghĩ đến tình cảnh của mình, sắc mặt lại không tự giác trầm xuống.


"A! Cũng đúng, ta lại quên mất..." Vương Bách Quân gật đầu, thấy đượcbiểu lộ của bạn bè thất vọng trầm xuống, nhịn không được lắc đầu cười cười"Được, không phải chỉ là làm Thái Phó sao? Người ta tốt xầu gì cũng là lángọc cành vàng, ngươi như vậy cũng chẳng cho vị thượng cấp kia mặt mũi."


"Ngươi nghĩ rằng ta là vì chức quan "Thái Phó" này mà tâm tìnhbuồn bực sao?" Thịnh Vũ Hành trừng mắt liếc bạn một cái, cầm lấy ly tràoán hận ngửa cổ uống, những chuyện buồn bực lại tìm đến.


"Không phải sao?" Vương Bách Quân cười hỏi, thấy hắn một ngụm uốnghết chén trà, liền lắc đầu, "Uy! Ngươi uống như vậy, sao có thể thưởngthức trà ngon được."
"Hừ!" Hắn khẽ nói. "Ta xác định là bởi vì chức "TháiPhó" mà tâm tình không tốt, nhưng chỉ là một phần."


"Ai nha! Chẳng lẽ là đúng như ta nói?" Vương Bách Quân bộ mặt bừngtỉnh hiểu ra. "Ngươi là lo lắng thượng cấp cố ý đem cây "hồnghạnh" trồng vào nhà ngươi, không chỉ phải hao tâm tổn trí cung cấp nuôidưỡng, còn phải lúc nào cũng đề phòng "hồng hạnh xuất tường", phảikhông?"


"Bách Quân, lời nói này lần sau đùng có nhắc đến." Thịnh Vũ Hành phunra lời nói lạnh nhạt nhắc nhở. Cá tính của hắn vốn là không thích ở sau lưngngười khác đàm luận thị phi, cho dù Thấm Hinh công chúa không tuân thủ nữ tắcnhư thế nào, kẻ thần tử cũng không phải có thể chỉ trích, có điều, hắn thật sựlo lắng là hoàng thượng có ý tứ kia, nhưng là thật dư thừa.


"Biết rồi, ta cũng chỉ là ở chỗ này nói một chút, chỉ là lời đồn đãi,ngươi đừng nghiêm mặt như vậy, cuộc sống như thế chẳng thú vị chút nào!"Vương Bách Quân hiểu rõ tính cách người bạn tốt bèn khuyên nhủ.


"Chẳng lẽ lại muốn như ngươi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, du sơn ngoạnthủy, sống phóng túng mới thú vị?" Hắn khẽ chế giễu.
"Đương nhiên, người sinh ra phải biết tận hưởng niềm vui!" Vương BáchQuân trở nên tính toán.


"Vậy lần sau nếu đám thê thiếp kia ở trong hậu viện nhà ngươi huyên náo,không được an bình thì cũng đừng đến nhà của ta tránh nạn, cuộc sống này thậtthú vị ~~~!." Thịnh Vũ Hành đùa cợt cười nói. Hảo hữu chưa lập chính thất,thê thiếp lại vô số, đều nhét vào hậu viện, bất cứ lúc nào cũng cần mở rộng,cũng may mắn nhà hắn sản nghiệp lớn, đáp ứng cho nhiều nữ nhân như vậy tiêuxài.


"Ai hừm! Sống là để hoan vui... dù sao cũng phải trả giá lớn một chút a!Thiên hạ cũng không có ăn không cơm, để cuộc sống của ta vui vẻ, chỉ là trảcông cho một hậu viện an bình, đều xứng đáng cả." Vương Bách Quân mặt dàycười, cũng không cảm thấy xấu hổ.


"Ngươi vui vẻ là được rồi." Đối với hảo hữu thông minh này, hắn chưabao giờ phải nói thêm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ như hiện tại cùng nhau đùacợt một câu, dù sao mỗi người cuộc sống không giống nhau, bản thân có tráchnhiệm là tốt rồi.


"Ta là vui vẻ, nhưng ngươi có vẻ không vui!" Vương Bách Quân cườinói.


"Có chí mà không được thể hiện, như thế nào vui vẻ được đây?" ThịnhVũ Hành thở dài. "Ta vốn tưởng rằng, dùng năng lực của ta, về văn có thểcống hiến cho triều đình, cho dù làm Huyện lệnh cửu phẩm tép riu ta cũng khôngquan tâm, chí ít cũng vì dân chúng mà dốc sức. Về võ, hoàng triều cùng Bắc quốcquan hệ đang căng thẳng, chiến sự cũng cấp bách, ta có thể đến biên ải bảo vệbiên cương, vậy mà..." Thịnh Vũ Hành lại ngửa đầu uống hết chén trà, càngnghĩ càng bực mình.


"Động não chút đi! Công chúa năm nay đã mười sáu, sớm qua tuổi cập kê, taxem ngươi làm chức "Thái Phó" này cũng chẳng được bao lâu." Suyluận này của Vương Bách Quân cũng đúng, chí có vấn đề là ai sẽ nguyện ý lấyđây.


"Phải! Ta cũng là nghĩ như vậy, chính là ta vừa nghĩ tới có thể sẽphải..." Thịnh Vũ Hành lắc đầu, ngữ điệu như có như không, hai người tronglòng đều hiểu rõ.


"Ta nói cũng chỉ là vui đùa, dù sao đối phương cũng là cành vàng lá ngọc,hơn nữa còn là người được chiều chuộng, tuyển chọn phò mã, trừ bỏ nhân phẩm bảnthân và tài năng tài giỏi, gia thế cũng là một điều kiện lớn, ngươi một khôngphải vương tôn, hai không phải quý tộc, hẳn là không nên buồn vì những chuyệnnày chứ, ta nghĩ hoàng thượng là bởi vì thích ngươi, coi trọng ngươi, cũng tintưởng ngươi, nên mới cho ngươi đảm nhiệm chức Thái Phó cho công chúa, dù sao đócũng là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, mọi thứ luôn luôn phải tốtnhất." Vương Bách Quân nghiêng đầu cười nhìn người bạn tốt.


"Chỉ hy vọng là như thế." Thịnh Vũ Hành cũng thật tình mong là nhưvậy, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt trời chiếu ánh chiều tà, mang cảnhsơn thủy nơi xa xa đẹp không sao tả xiết. "Tử An hẳn là cũng đã trởvề!" Hắn nói nhỏ.


"Ừ, hẳn là cũng về rồi." Vương Bách Quân hơi nghiêng người hướng củasổ nhìn đường cái dưới lầu, nhìn một hồi, bỗng dừng ánh mắt, đưa tay chỉ hướngphía trước. "Có người vừa đến, ngươi xem hướng người kia đi tới, đó chẳngphải là Tử An sao?"


Thịnh Vũ Hành quay đầu nhìn về phía sau, nhìn trong chốc lát, quả nhiên trôngthấy Lâm Tử An cùng người hầu của hắn đi bộ, còn hướng phía Tụ Hiền lâu đi lại.
Thu hồi tầm mắt, đột nhiên, ngã tư đường bên kia có một bóng dáng nhìn quenquen tiến vào tầm mắt của hắn, hắn bỗng dưng nhảy dựng lên.


"Vũ Hành? Làm sao vậy?" Vương Bách Quân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vềphía hắn, không biết hảo hữu vì cái gì đang ngồi im lại nhảy dựng lên


Thịnh Vũ Hành há to miệng sau lại ngậm lại, trong lòng rất hoài nghi. Không!Không thể nào là nàng, chỉ là thân hình rất giống mà thôi, cho dù tướng mạo cựckỳ tương tự, cũng có thể là bởi vì khoảng cách xa mới sinh ra ảo giác, dù saonàng cũng là nữ nhân có địa vị tôn quý nhất Phượng Dương vương triều, làm saocó thể mặc xiêm y đầy những miếng vá rách đi dạo phố, hơn nữa bên cạnh cònkhông có hộ vệ hoặc cung nữ đi theo.


"Vũ Hành?" Vương Bach Quân lo lắng gọi một tiếng.
"Không có gì." Thịnh Vũ Hành phục hồi lại tinh thần, nhưng ánh mắtvẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang cước bộ nhẹ nhàng lại có chút nhanh nhẹn,đợi bóng dáng kia càng lúc càng đến gần thì hắn rốt cục đã thấy rõ dung mạo đốiphương.


Xem ra tuy mặt hơi chút bôi đen, nhưng... ch.ết tiệt! Đúng là nàng —— Thấm Hinhcông chúa!
Hộ vệ của nàng đâu? Cung nữ của nàng đâu? Vì sao chỉ có một mình Thẩm Hinh côngchúa? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy to gan lớn mật, dám tự mình xuất cung sao?


Hôm nay vừa mới cùng nàng nói chuyện, tuy là biết nàng phản đối, cũng đoán đượcnàng không nghe theo, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng ít nhất cũng chịu an phận mộtthời gian, thật không nghĩ đến, mình bây giờ lại thấy nàng ở nơi phố chợ này.


Lúc này lại vẫn ở bên ngoài cung vui chơi, chỉ chút nữa cửa cung sẽ đóng, chẳnglẽ nàng tính qua đêm ở bên ngoài?
Nàng rốt cuộc muốn đi đâu? Trong đầu suy nghĩ cái gì?
Hắn nắm chặt tay. Quên đi, cái này không liên quan đến hắn!


Thấm Hinh công chúa muốn thế nào đều không cùng hắn quan hệ, hắn chỉ là phụtrách nàng mỗi ngày buổi sáng hai canh giờ dạy học, còn lại cùng hắn không quanhệ!


"A? Vũ Hành, ngươi muốn đi đâu?" Vương Bách Quân kinh ngạc đứng lên,thò ra ngoài cửa sổ, hướng muốn phóng ra ngoài cửa sổ, giây lát bóng lưng ThịnhVũ Hành đã đi xa, lại trông thấy Lâm Tử An cũng vừa đến, đứng ở dưới lầu cửalớn nhìn qua Thịnh Vũ Hành đi xa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người nhìnnhau, Lâm Tử An chỉ chỉ Thịnh Vũ Hành ý hỏi tại sao lại chạy đi như vậy, VươngBách Quân cũng chỉ có thể lắc đầu nhún vai, hai người đáy mắt đều là nghi hoặc.


Thịnh Vũ Hành đương nhiên nghe thấy hảo hữu kêu gọi, tuy rằng trong lòng nămlần bảy lượt tự nói mình và công chúa ở bên ngoài nói gì làm gì đều không quanhệ tới hắn, nhưng hai chân lại không thể kiểm soát.


Hắn đáy lòng cũng rất hoang mang tại sao lại có hành vi đuổi theo, không phảinói không liên quan tới chuyện của hắn sao? Hắn đuổi theo như vậy rốt cuộc làvì sao?


Bước chân không ngừng lao tới phía trước, Thịnh Vũ Hành đối với hành vi củachính mình nghĩ mãi cũng không thông, cuối cùng cũng tìm được một lý do thíchhợp —— đó là chức trách.


Đúng vậy, hắn đã là Thái Phó của Thẩm Hinh công chúa, đối với nàng phải cótrách nhiệm, hành động của nàng cũng trong phạm vi dạy dỗ của hắn, thậm chí hắncho rằng, đây mới là mong muốn quan trọng nhất của hoàng thượng, hơn nữa theotính cách của hắn, xác thật không thể mặc kệ mà ngồi nhìn.


Còn nữa, nếu như Thấm Hinh công chúa không thể hồi cung trước khi cửa cung đónglại, vì bên ngoài qua đêm..., nhất định sẽ chậm trễ thời gian giảng dạy ngàymai.
Đúng, động cơ của hắn rất hợp lý, lý do cũng rất đầy đủ.


Đuổi theo phương hướng của nàng, chỉ chốc lát sau liền trông thấy bóng dáng củanàng quẹo vào trong một cái ngõ nhỏ.
Hắn nhíu nhíu mày, khu vực này không phải là nơi đàng hoàng, nàng đường đường mộtcông chúa được sủng ái nhất Phượng Dương vương triều, còn đến nơi này làm cáigì?


Hắn bước theo nhanh hơn, quyết định không thể để cho nàng ở nơi này làm loạn!
Đi theo nàng quẹo vào ngõ nhỏ, đi đến cuối ngõ, nhìn thấy nàng đứng trước mộtcái cửa nhỏ, giơ tay lên định gõ cửa.
Hắn lao nhanh về phía nàng, bắt lấy tay của nàng.


"A?" Phượng Phán Nguyệt cả kinh, theo bản năng quát to một tiếng,liền bắt đầu giãy dụa.
"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành khẽ quát một tiếng.


Phượng Phán Nguyệt cảm thấy rùng mình, nghe thấy đối phương xưng hô với mìnhnhư vậy, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, vừa nhìn thấy,không khỏi kinh ngạc mà mở to mắt.
"Thịnh Thái Phó?" Nàng kinh ngạc hô, vốn tưởng rằng gặp cướp, khôngnghĩ tới lại là hắn.


"Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thịnh Vũ Hành thấy nàng không giãy dụa nữa, liền lập tức buông nàng ra, thốilui một bước.


"Những lời này hẳn nên là thần hỏi công chúa mới đúng." Hắn cảm thấytrong bụng có một trận hỏa thiêu càng lúc càng lớn, hắn muốn biết công chúa tớiđây với mục đích gì, nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện tốt. "Rờikhỏi nơi này rồi nói sau."


"Không được, ta còn muốn tìm người." Phượng Phán Nguyệt lắc đầu, thấyThịnh Vũ Hành đứng chắn trước cửa, nàng nhíu nhíu mày "Thịnh Thái Phó xinnhường bước."
Thịnh Vũ Hành nhíu mày trừng mắt nàng "Ngươi có biết sau cánh cửa này lànơi nào không?"


"Đương nhiên biết rõ!" Chẳng phải là một gian nhà sao, người nàngmuốn tìm nghe nói đang ở chỗ này.
Thịnh Vũ Hành tuy trên mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại cực kì kinh ngạc. Nàngcũng biết rõ đây là một tiểu quan quán?


Hắn sớm biết là do Vương Bách Quân giao du với đủ loại người nói cho hắn biết,không nghĩ tới công chúa trong thâm cung cũng biết?
Nghĩ đến nàng nói là tới nơi này tìm người, đáy mắt hắn hiện lên một tia khinhthường. Tiểu quán này không chỉ có nam nhân đến mà cũng có nữ nhân cô đơn tìmđến!


Quả nhiên là không có lửa làm sao có khói!
"Đã bị thần bắt gặp, cũng không thể mặc kệ công chúa, thỉnh công chúa lậptức hồi cung." Thịnh Vũ Hành lãnh túc yêu cầu.
"Không cần ngươi xen vào việc của người khác, không tìm được người, bảncông chúa sẽ không rời đi!" Phượng Phán Nguyệt kiên trì.


"Đã như vậy, vi thần đành phải đắc tội." Thịnh Vũ Hành cắn răng mộtcái, cường ngạnh bắt lấy cổ tay của nàng muốn dẫn nàng rời đi.
"Làm càn! Thịnh Vũ Hành, buông bản công chúa ra!" Phượng Phán Nguyệttức giận kêu to, giãy giụa không theo.


"Công chúa lớn tiếng như thế, không sợ dân chúng chú ý sao? Đường đường làcông chúa mà giờ này lại xuất hiện ở đây, công chúa cho rằng dù sao thanh danhhoàng thất cũng không còn, nên cũng không cần bận tâm sao?" Thịnh Vũ Hànhthanh âm lạnh lùng nói một hơi.


Nghe vậy, Phượng Phán Nguyệt cứng lại, trừng mắt với cái gương mặt lạnh lẽokia, vẻ mặt kia, ánh mắt kia, tràn đầy lãnh khốc tức giận, phê phán trách cứ,cùng với... Hèn mọn khinh thường. Nàng không hiểu, nàng rốt cuộc làm cái gì,không phải là xuất cung thôi sao?


"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thỉnh công chúa rời khỏi chỗ này."
"Ngươi..." Phượng Phán Nguyệt mở miệng, Thịnh Vũ Hành dứt khoát đưatay lên, điểm trúng á huyệt của nàng (huyệt câm), không hề để ý tới sự vùng vấycủa nàng, cường ngạnh lôi nàng rời đi.


Phượng Phán Nguyệt quả thực không thể tin được, hắn cũng dám đối với nàng vô lễnhư vậy!


Miệng không thể nói, chỉ có thể lấy tay đánh đánh nam nhân bá đạo này, chỉ muốnthoát khỏi sự kiềm chế của hắn, cố gắng một hồi, ngoài việc bị hắn cầm chặt cổtay càng lúc càng đau đớn, đều không mảy may thoát khỏi Thịnh Vũ Hành.


Nàng tức giận quá, ngay cả chân cũng dùng tới, bắt đầu tay đấm chân đá với hắn,nhưng mà nhận được cũng chỉ là tay chân đau nhức mà thôi.


Thịnh Vũ Hành vẫn bất vi sở động, khuôn mặt lạnh băng lôi kéo nàng rời đi, đimột đoạn đường, nhìn ngó xung quanh, thấy chỗ này ngõ nhỏ không người, vì vậyđem nàng buông ra, mặt lạnh nhìn nàng, ánh mắt tóe lửa.
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!


Phượng Phán Nguyệt trong lòng oán hận mắng chửi, khuôn mặt đẹp kia trừng mắtvới khuôn mặt băng lãnh kia.
Hắn cũng dám đối với nàng như vậy, hắn rốt cuộc cậy thế cái gì?


Nàng đưa tay dùng sức đánh hắn, muốn ra lệnh hắn giải huyệt đạo của nàng, nhưnglại chỉ thấy tay mình đau đớn, bởi vậy mà nước mắt sắp chảy ra.


Thịnh Vũ Hành nhìn nàng ngửa đầu phẫn nộ trừng hắn, liều lĩnh đứng thẳng ngườikhiến lộ rõ ràng khí thế của mình muốn chống lại đến cùng, đáy mắt lại có mộtlớp nước mắt, nhìn bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng thương, chẳng biết tại sao,lạo làm cho sự khinh thường cùng lửa giận trong lòng hắn thoáng bình ổn mộtchút.


Hắn hít một hơi thật sâu vững vàng cảm xúc đang trào dâng trong mình, lại hítvào hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, trong lòng không khỏi một trận xônxao, không tự chủ thối lui một bước, để lại khoảng cách giữa hai người.
Phượng Phán Nguyệt chỉ chỉ miệng của mình, dùng động tác ra lệnh giải huyệt.


Thịnh Vũ Hành theo ngón tay của nàng nhìn về phía đôi môi đỏ hồng kia, trongnháy mắt có chút hoảng hốt, ảo não không thôi.
"Công chúa, thần có thể giải huyệt cho công chúa, nhưng nếu công chúa lớntiếng ồn ào, vì an toàn và suy nghĩ cho thanh danh của công chúa, thần khôngngại điểm huyệt lần nữa."


Hắn ngữ điệu cứng nhắc cảnh cáo trước, cũng không đợi nàng phản ứng, liền đưatay giải á huyệt.
Phượng Phán Nguyệt không có thét lên, không có hô to, nàng chỉ là oán hận trừngmắt hắn.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.


"Thứ nhất, công chúa không nghe lời vi thần dặn dò, không ở lại trong cungtự mình kiểm điểm, ngược lại ra vẻ khiêu khích một mình xuất cung, cho nên saukhi hồi cung, xin chép mười lần từ "nữ giới", ngày mai buổi sáng khiđi học giao cho thần." Hắn cố ý xem hành vi nàng xuất cung hôm này làkhiêu khích Thái Phó.


"Ngươi nghĩ trên mặt mình dát vàng, có cái gì gọi là ra vẻ khiêu khích?Bản công chúa xuất cung là có chuyện trọng yếu, cùng ngươi một chút quan hệcũng không có!" Phượng Phán Nguyệt giận dữ mắng mỏ. "Bản công chúa sẽkhông nhận phạt, ngươi không cần uổng phí hơi sức."


Muốn nàng sao chép mười lần nữ giới, nằm mơ đi!
"Không sao cả, đến lúc đó nếu như công chúa không nộp được, chuyện hômnay, thần tự khắc bẩm báo hoàng thượng."


"Ngươi không cần mang phụ hoàng đến uy hϊế͙p͙ ta, phụ hoàng không có khảnăng nghe lời ngươi." Phượng Phán Nguyệt khinh thường hừ lạnh. Tìm phụhoàng áp chế nàng? Người người đều nói Thịnh Vũ Hành này thông minh, xem ra đóchỉ là lời đồn bậy bạ, còn văn võ trạng nguyên, bất quá là đọc tử thư, luyện võsi mà thôi.


"Thần biết được công chúa cho rằng ngài được hoàng thượng sủng ái, cho dùthần bẩm báo hoàng thượng, công chúa cũng sẽ không bị trách phạt, nhưng hiệnnay có thần, có lẽ nhắc nhở công chúa hiện tại không giống như trước."Thịnh Vũ Hành thản nhiên nói.


Phượng Phán Nguyệt chớp mắt. Nàng đương nhiên nghe hiểu ý tứ của hắn, nói cáchkhác, thánh sủng trước kia hoàn không còn nữa, bằng không đã không có tên TháiPhó này tồn tại.
Đối với sự trầm mặc của nàng, hắn coi như nàng rốt cục đã hiêu được.


"Thứ hai, nơi này không phải một khuê nữ đàng hoàng có thể tới, mặc kệ quákhứ công chúa có phóng đãng như thế nào, không tuân thủ... Quy tắc, hiện tạithần đã trở thành Thái Phó công chúa, sẽ hết sức hoàn thành cương vị, tu chỉnhlời nói và việc làm của công chúa." Không tuân thủ bốn chuẩn mực phép tắc,thì hắn sẽ bắt buộc phải kiên quyết chỉnh sửa lại.


Gương mặt thanh tú của Phượng Phán Nguyệt cau lại. Nàng cũng không ngốc, nhưthế nào nghe không ra khinh thường trong lời hắn nói, cùng với "Không tuânthủ" kia dừng lại một lúc, cùng hai chữ "Quy tắc" nói ra có baonhiêu miễn cưỡng.


"Cái gì gọi là không phải nơi khuê nữ đàng hoàng có thể tới? Ngươi chorằng nơi này là chỗ nào?" Nàng thật sự rất tức giận.


"Đây là chỗ nào công chúa không phải không biết, cần gì phải hỏi lại? Dùsao thần đã trở thành Thái Phó công chúa, đương nhiên không thể để công chúa cóliên quan đến nơi này, chờ đến ngày hoàng thượng bãi chức thần, công chúa muốnphóng đãng như thế nào, muốn tìm nhiều hay ít nam nhân, thần tuyệt đối sẽ khôngcan thiệp." Thịnh Vũ Hành lạnh lùng nói.


Phóng đãng? Tìm nam nhân?
Phượng Phán Nguyệt chớp mắt vài cái. Không thể, nàng không phải cái loại kia...Ý tứ này, nhất định là hiểu lầm nàng, Thịnh Vũ Hành sẽ không dám phỉ báng côngchúa như vậy, đây chính là tội mất đầu!


"Ngươi nghĩ rằng ta tới nơi này là vì cái gì?" Nàng trầm giọng chấtvấn.


"Mặc kệ công chúa muốn làm cái gì, đều xin ngừng lại, thần tin tưởng thầnđảm nhận chức Thái Phó này không quá lâu, cho nên thời gian công chúa không cónam nhân cũng sẽ không quá dài, hẳn là nên nhẫn nại được mới đúng." ThịnhVũ Hành tuy cực lực ẩn nhẫn, nhưng giọng nói khó nén được khinh thường.


Nguyên lai là sự thực, nguyên lai nàng không để ý tới giải thích sai lầm, ý tứhắn đúng là ý kia!
Hắn làm sao dám... Làm sao dám...
"Ta" một tiếng, Phượng Phán Nguyệt đưa tay hung hăng quăng hắn mộtbạt tai.


"Ngươi!" Thịnh Vũ Hành bắt lấy tay của nàng, lãnh khốc trừng mắtnàng. Hắn không có ngờ tới nàng sẽ động thủ, cho nên không có đề phòng."Đây là chuyện mọi người đều biết, công chúa cần gì phải thẹn quá hoágiận?"


"Thịnh, Vũ, Hành!" Phượng Phán Nguyệt tứ giận đến toàn thân run rẩy,trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng nước mắt, lại cố ngăn không cho rơi xuống."Ngươi không muốn làm Thái Phó cho bản công chúa, chẳng lẽ ngươi cho rằngbản công chúa cũng nguyện ý sao?"


Thịnh Vũ Hành thả tay của nàng, lạnh lùng, trầm mặc trừng mắt nàng.
Phượng Phán Nguyệt cầm lấy cổ tay bị nắm đến đau đớn, không chịu khuất phụcngửa đầu trừng hắn.


"Ngươi vì phát tiết oán khí trong lòng, đập phá khắp nơi, cho là bịa đặttội danh đắc tội với bản công chúa, ngươi có còn là nam tử hán đại trượng phu?Làm sao ngươi dám... Làm sao dám dùng loại... Loại lời nói này để phỉ báng nhụcnhã ta?" Nói xong lời cuối cùng, nàng tức giận dùng hai tay nắm chặt vạtáo của hắn, đối với hắn cố gắng gào thét, cố nén phẫn nộ, nước mắt lại chảyxuống hàng dài.


Thịnh Vũ Hành bị nước mắt kia làm cho động tình, hai con ngươi chấn động.
Nàng tức giận như vậy, ủy khuất như vậy, không đáng tin như vậy, hắn hoài nghi,hắn không phải là tin lầm lời đồn đãi?


Nhưng còn bản danh sách ghi đầy những tên nam nhân kia? Cho dù không nói đếnnhững lời đồn kia, không nói đến bản danh sách trong truyền thuyết kia, nàngmới vừa tới nơi này, cũng không phải là đàng hoàng gì!


Bỏ qua suy nghĩ thừa thãi, Thịnh Vũ Hành lạnh lùng nhìn nàng nói: "Giờkhông còn sớm, thần đưa công chúa hồi cung."
"Không cần!" Phượng Phán Nguyệt oán hận đẩy hắn ra, tức giận đưa taylau đi nước mắt, xoay người rời đi.


Nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy, cho tới bây giờ không ai dám nhụcnhã nàng như vậy, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn! Nàng sẽ không tố cáo hắn vớiphụ hoàng, để phụ hoàng một đao chém hắn như vậy là quá tiện nghi cho hắn rồi,khoản nợ này, nàng muốn mình và hắn tính toán rõ ràng!


"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành lần nữa bắt lấy tay của nàng.
"Làm càn!" Phượng Phán Nguyệt gầm lên, thái độ cao quý lộ ra
Thịnh Vũ Hành khẽ giật mình, vô thức buông lỏng tay, nét mặt nguội lạnh thốilui một bước.


"Hừ!" Nàng hừ lạnh một tiếng, từ trong áo lấy ra một cây sáo trúc, đểvào trong miệng dùng thổi, tiếng sáo vang lên.
Thịnh Vũ hành biết, đó là cách gọi người đến.


Quả nhiên vẻn vẹn giây lát, từ hai phía bay đến vài người, bọn họ đều là nhữnghộ vệ giỏi nhất, bốn người hạ xuống liền lập tức tiến lên, trông thấy Thịnh VũHành thì rất kinh ngạc.
"Công chúa!" Bốn người lo lắng nhìn hai người bọn họ.


"Các ngươi thân là hộ vệ công chúa, bỏ mặc công chúa một mình nguy hiểm,phải bị tội gì?" Thịnh Vũ Hành lạnh giọng chất vấn.
"Thịnh Thái Phó, người của ta chưa tới phiên Thịnh Thái Phó giáohuấn." Phượng Phán Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn bốn người nói:"Hồi cung."


"Dạ" Bốn người kính cẩn lĩnh mệnh.
Phượng Phán Nguyệt được bốn người hộ tống, cũng không thèm nhìn Thịnh Vũ Hànhmột cái, thẳng lưng quay đầu rời đi.
Thịnh Vũ hành đưa mắt nhìn bóng lưng quật cường kia, nhất thời không có cáchdời đi tầm mắt, mãi cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở chỗ rẽ.


Nếu như là hiểu lầm? Trong lòng hắn nghĩ, nếu thật là hắn hiểu lầm, như vậynhưng lời hắn vừa nói, sẽ là thương tổn biết bao đối với một cô gái!
Hắn nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng.


Với cá tính của hắn, cho dù đối phương có tùy tiện, cũng sẽ không ở ngay trướcmặt mà nói ra những lời kia, khi nãy thật không giống hắn, vì sao vừa rồi hắnkhông cách nào khắc chế được, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng nói ra?


Hình ảnh Thẩm Hinh công chúa khóc bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn, bị lửagiận nhen nhóm, lại bị nước mắt nhuộm dần con ngươi đen thanh tịnh sáng trongnhư vậy, nước mắt chảy xuống trong suốt long lanh, vệt nước mắt chưa khô, dungnhan yêu kiều như vậy làm cho người ta thương tiếc...


Hắn lắc đầu mạnh, bỏ hết suy nghĩ lung tung cùng hình ảnh trong đầu, hít mộthơi thật sâu, đưa tay sửa sang lại vạt áo bị nàng túm lộn xộn.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng mà mơn trớn vạt áo, trong chốc lát ngẩng đầu lên, thởdài, xoay người hướng phía Tụ Hiền lâu đi đến.


Chính mình vừa rồi làm chuyện đáng chém đầu, có lẽ sau buổi tối sẽ nhận đượcthánh chỉ, sau đó bị nhốt vào đại lao, quyết dồn xuống cảm xúc khó khăn, hắn đihướng Tụ Hiền lâu nói lời từ biệt với hảo hữu để trở về nhà!
"Cái gì? Thấm Hinh công chúa hồi cung rồi?"


"Bẩm chủ tử, người của ta tại Hi Phượng cung ngầm hồi báo, công chúa xácthực hồi cung rồi, hơn nữa nhìn mọi thứ hết thảy hoàn hảo."
"Đáng giận! Không nghĩ tới nàng vận khí tốt như vậy, còn có thể trởvề!" Oán hận đem cái chén trong tay dùng sức ném trên mặt đất.


Thật vất vả có cơ hội này, đem Thấm Hinh công chúa dẫn tới nơi đó, vốn tưởngrằng từ nay về sau không cần nhìn thấy nàng nữa, ai ngờ lại thất bại!


"Chủ tử, nô tài cho rằng Thấm Hinh công chúa chắc chắn có nguyên nhân gì,mới chưa đến được chỗ kia, cũng không biết rõ tình hình, cho nên chúng ta vâncòn hữu cơ hội."
"Phải không?"


"Dựa vào tính cách của Thẩm Hinh công chúa, không tìm được người là sẽkhông buông tay, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần vào đó, Thấm Hinhcông chúa chẳng khác nào đã bị hủy."
"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt chớp động lên âm tàn oán hận.






Truyện liên quan