Chương 9

Nàng cảm giác được tiếng xe ngựa, cả người lúc lạnh lúc nóng, mơ màng tỉnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy có thanh âm người nói chuyện, nghe ra có Ánh Hà, Ánh Bình, có Tiêu Hoàng, Lý Ứng Thiên, nhưng không có thanh âm của hắn.
Hắn không có sao chứ?


"Chủ tử, chủ tử, người đã tỉnh chưa?" Ánh Hà ôn nhu gọi.
"Ừ" Nàng tưởng nàng lên tiếng đáp lại, kỳ thật chỉ là một thanh cơ hồ nghe không rõ. "Nước..."
"Muốn uống nước sao?" Ánh Hà nhận nước Ánh Bình đưa tới, cẩn thận giúp chủ tử uống nước.
Uống hai ngụm, nàng lắc đầu, không uống.


"Chủ tử hiện tại cảm giác như thế nào? Có phải là rất khó chịu?" Ánh Hà mắt đỏ. "Chúng ta cũng sắp vào thành rồi, vào thành có thể thỉnh đại phu cho chủ tử, chủ tử ngài cố chịu chút nữa."
"Thái Phó... Hắn... Không có sao chứ?" Phượng Phán Nguyệt hỏi, trong lòng nhớ đến hắn.


"Chủ tử xin an tâm, Thái Phó không có việc gì, hoàng thượng tăng thêm thị vệ đang đuổi tới, đem những người kia bắt gọn, Thái Phó nói muốn thẩm vấn trước, cho nên lưu lại thị vệ giúp đỡ thống lĩnh đại nhân, Thái Phó có dặn dò, sẽ đuổi theo sau đó."


Phượng Phán Nguyệt nghe nói Thịnh Vũ hành bình an, liền an tâm.
"Xe ngựa..." Lúc này nàng phát hiện xe ngựa hình như là cỗ xe trước của các nàng, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Thái Phó phân phó Tiêu Hoàng quay lại tìm xe ngựa trở về." Ánh Bình giải thích.


"Ừ..." Phượng Phán Nguyệt nhẹ đáp lại, trong chốc lát lại thiếp đi.
Nàng lại mê man lần nữa, xe ngựa cũng vào thành, một thớt khoái mã đuổi tới, đúng là Thịnh Vũ hành.


available on google playdownload on app store


"Thịnh đại nhân." Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng tại trên lưng ngựa ân cần thăm hỏi một tiếng, vào thành, có người, bọn họ liền sửa lại xưng hô.
"Ừ, tiểu thư có khỏe không?" Thịnh Vũ Hành hỏi.
"Vừa rồi tỉnh lại trong chốc lát, hiện nay lại đang ngủ." Lý Ứng Thiên nói.


Thịnh Vũ Hành cưỡi đến bên cạnh xe ngựa, nhẹ nhàng mà gõ vào vách tường xe, một lúc Ánh Bình vén màn lên.
"Tiểu thư ra sao?" Hắn đáy mắt tràn đầy lo lắng hỏi.
"Chủ tử không tốt lắm, nhiệt độ vẫn lên cao, nhất định phải nhanh chóng tìm đại phu mới


được." Ánh Bình lo lắng nói. "Vừa rồi tỉnh lại trong chốc lát, hỏi Thịnh công tử, biết được công tử ngài không có việc gì, liền lại đã ngủ mê man rồi."
Thịnh Vũ Hành tâm thắt lại, mình bệnh nặng như vậy rồi, lại vẫn nhớ tới hắn, nàng rốt cuộc muốn hắn đau lòng thế nào mới được?


"Chúng ta vừa mới vào thành, thành trấn này có rất nhiều giang hồ nhân sĩ ra vào, các ngươi nên đề cao cảnh giác." Thịnh Vũ Hành nhíu mày nói, giang hồ nhân sĩ nhiều như vậy thật sự có chút cổ quái, hi vọng không có cái gì ngoài ý muốn.


"Công tử, ta đi tìm hiểu, thuận tiện tìm khách điếm." Tiêu Hoàng nói.
"Ừ, đi thôi! Chú ý đừng gây chuyện." Thịnh Vũ Hành gật đầu.
"Vâng". Được cho phép, Tiêu Hoàng lập tức giục ngựa hướng phía trước chạy đi.
Đoàn người tiến vào đường lớn trong thành thì Tiêu Hoàng trở về.


"Công tử, quán trọ phía trước chỉ còn một gian phòng, ta vội đặt trước, bởi vì quán trọ khác đã đều đầy khách rồi, quán trọ là vì trùng hợp có một khách nhân tạm thời trả phòng, mới có phòng, ta đã thỉnh chưởng quầy đi gọi đại phu tới."
"Dẫn đường." Thịnh Vũ Hành nói.


Xe ngựa dừng lại trước cửa quán trọ, Thịnh Vũ hành xuống ngựa, đem dây cương giao cho Lý Ứng Thiên, người liền đến xe ngựa mở cửa xe.


"Các ngươi xuống trước." Hắn phân phó Ánh Hà cùng Ánh Bình, đợi các nàng xuống xe, hắn nhảy lên xe, ngồi xổm bên cạnh Phượng Phán Nguyệt, đưa tay sờ trán của nàng, nhiệt độ thực sự rất cao.


Lúc này Phượng Phán Nguyệt than nhẹ một tiếng, chìm vào hôn mê mở mắt ra, trông thấy hắn, lộ ra một vẻ mờ mịt suy yếu, cười yếu ớt, hai mắt lại không có lực nhắm lại.
"Vũ Hành... Thật tốt quá, ngươi... Không có việc gì..." Nàng từ từ nhắm hai mắt, nói đứt quãng.


"Ừ, ta rất khỏe, ta không sao, ngươi an tâm đi!" Thịnh Vũ Hành thấp giọng nói, thấy nàng mồ hôi thấm ướt trên trán, lấy ra khăn mặt thay nàng lau đi mồ hôi lạnh, đem nàng đỡ lên, dùng áo choàng dầy đem nàng bọc chặt.
Phượng Phán Nguyệt dựa vào khuỷu tay hắn, cố hết sức mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn.


"Ta ôm ngươi xuống xe." Hắn ấm giọng nói.
Nàng thấy hắn, hắn cũng lặng yên nhìn nàng, nàng vô lực nhắm mắt lại, dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn.
Tâm thoáng cái rung động, Thịnh Vũ Hành ôn nhu đem nàng bế lên, đem bộ dáng trong ngực chăm chút che chở, vững vàng nhảy xuống xe ngựa.


Thật vất vả săp xếp ổn định, đại phu đến đây lại đi, Tiêu Hoàng lấy thuốc trở về, Ánh Bình tiếp nhận sắc thuốc, giằng co một hồi lâu, cuối cùng thuốc cũng uống, người cũng ngủ.


"Thật sự là căng thẳng ch.ết." Tiêu Hoàng có chút mệt mỏi, đặt mông ngồi dưới đất. Nếu công chúa nửa đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy bọn họ cũng không còn quả ngon để ăn, chính mình lấy mạng đền, sợ là làm phiền người nhà vô tội.


Thịnh Vũ Hành không nói gì, chỉ là ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn Phượng Phán Nguyệt.


Lý Ứng Thiên nhìn nhìn, đưa tay không tiếng động mời Tiêu Hoàng cùng Ánh Hà, Ánh Bình rời đi, Ánh Hà có chút không muốn, nàng muốn ở lại chăm sóc chủ tử, nhưng khi nhìn công chúa ngay cả khi đang ngủ, tay còn níu lấy góc áo Thịnh Thái Phó không tha, nàng còn có thể nói cái gì.


"Đợi chút." Khi bọn hắn bước đến cửa phòng, thanh âm Thịnh Vũ Hành truyền đến.
"Dạ, Thịnh công tử có gì phân phó?" Bốn người dừng lại, Lý Ứng Thiên đáp lại.


"Ứng Thiên, ngươi đi tìm chủ quán, xem có thể hay không cố gắng dọn ra hai gian phòng trên, nếu hai gian quá khó khăn, ít nhất cũng phải dọn ra một gian, bạc không là vấn đề, nếu chủ quán không có biện pháp, trực tiếp tìm khách trọ thử xem, nhớ kỹ không được ngang ngược phách lối, lấy thế đè người, cũng không được xung đột, nơi này giang hồ nhân sĩ nhiều, chớ rước phiền toái."


"Dạ" Lý Ứng Thiên lĩnh mệnh.
"Tiêu Hoàng, ngươi đi bên ngoài tìm kiếm tin tức, xem xem thành này vì cái gì xuất hiện nhiều nhân vật giang hồ như vậy."
"Dạ" Tiêu Hoàng cũng lĩnh mệnh rời đi.


"Ánh Bình, ngươi đi dặn chủ quán chuẩn bị thức ăn, chờ Ứng Thiên và Tiêu Hoàng trở về, các ngươi dùng bữa trước. Ánh Hà, ngươi đi nói chủ quán ban đêm phòng bếp đừng tắt lửa, nấu nồi cháo hâm nóng trên lò, để tiểu thư tỉnh lại đói bụng muốn dùng. Ăn xong các ngươi cố gắng nghỉ ngơi, buổi tối hai người các ngươi còn phải thay phiên chăm sóc tiểu thư."


"Dạ" Ánh Bình trước tiên lui ra khỏi phòng, Ánh Hà kế sau, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng thở gấp rút của Phượng Phán Nguyệt.


Thịnh Vũ Hành đưa tay nhẹ nhàng mà vuốt hai má nàng, đáy mắt thâm tình không còn kiềm chế nữa, tràn đầy nhu tình cùng đau lòng thương tiếc.


"Mau tỉnh dậy, ngươi như vậy làm tim ta đai nhức." Hắn thống khổ lẩm bẩm nói, cúi người đem trán tựa trên gối nàng, kề sát tai nàng, trong lòng hắn gọi trăm ngàn lần tên của nàng
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, mau tỉnh lại, ta còn có rất nhiều nơi muốn dẫn ngươi đi chơi!"


Từ mắt Phượng Phán Nguyệt, khóe mắt lẳng lặng chảy xuống hai giọt nước mắt.
Kề sát bên tai, cảm nhận được ẩm ướt, Thịnh Vũ Hành kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy nước mắt nàng.
"... Nguyệt Nhi?" Hắn thấp giọng gọi.


Lông mi nhẹ nhàng rung động, trong chốc lát, chậm rãi mở ra, con ngươi đen nháy có chút lệ quang.
"Vũ Hành, gọi ta một tiếng." Nàng vô lực nói, đáy mắt mang theo vui sướng.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi." Hắn liên tục kêu, nhìn nàng mỉm cười, cúi người nhẹ nhàng mà bao phủ lên môi nàng "Nguyệt Nhi của ta."


"Đấu võ chọn rể?" Phượng Phán Nguyệt ngồi tựa trên giường, qua mấy ngày hết sức chăm sóc và điều dưỡng, đã không còn sốt nữa, sắc mặt dần hồng hào, chỉ là cơ thể hơi suy yếu, nàng đang nghe Ánh Hà nói chuyện thành trấn này, vừa nghe đến cái này mới lạ, nàng vô cùng hiếu kì, con mắt trong sáng lóe lên hưng phấn, truy vấn Ánh Hà "Là thế nào? Mau nói cho ta biết đi!"


"Chủ tử, ngươi đừng vội vã như vậy!" Ánh Hà cười nói "Nghe nói là Lăng thành thủ phủ, chủ nhân Hồng Lâm sơn trang có một ái nữ muốn kiếm chồng, bởi vì Hồng Lâm sơn trang là võ lâm thế gia, bọn họ không ném tú cầu, mà dùng đấu võ, cho nên mấy ngày nay trong thành mới có thể xuất hiện nhiều giang hồ nhân sĩ như vậy, bọn họ tất cả đều là tới tham gia đấu võ chọn rể."


Ánh Hà thuật lại chuyện kén rể, thấy Phượng Phán Nguyệt vẻ mặt sáng lên.
"Ta cũng rất muốn đi xem!" Nàng mắt lóe lên khẩn cầu nhìn về phía Thịnh Vũ Hành vứa mới bước vào cửa "Có thể chứ? Ta có thể đi xem luận võ chọn rể sao?"


Thịnh Vũ Hành nhẹ nhàng cười, đi đến bên giường, hơi cúi người đem cái trán tựa trên trán của nàng, nhìn xem nàng ngượng ngùng chớp mắt, nhưng không có né tránh.
Một bên Ánh Hà đã lặng lẽ lui xuống, đỏ mặt cười thay bọn họ đóng cửa lại.


"Ừ, không còn sốt nữa, khí sắc cũng hồng hào hơn nhiều." Trong chốc lát, Thịnh Vũ Hành hôn xuống môi nàng, ngồi xuống bên mép giường "Muốn đi?"
"Muốn." Nàng dùng sức gật đầu.


"Luận võ chọn rể tổng cộng ba ngày, so với một ngày, nghỉ ngơi một ngày, hôm nay là ngày hôm sau, không kịp xem, ngày cuối cùng luận võ là ngày kia." Thịnh Vũ Hành lấy thanh kiếm để ngăn tủ trên "Chỉ cần ngươi có thể một tay cầm lấy kiếm của ta, một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, ta liền dẫn ngươi đi."


Phượng Phán Nguyệt nghiêng đầu nhìn thanh kiếm kia, nàng biết rõ hắn cũng không phải cố ý làm khó dễ nàng, kiếm mặc dù không nhẹ, chỉ là trước kia nàng có thể dễ dàng làm được yêu cầu của hắn.
"Ta thử trước xem." Nàng nói.


"Được." Hắn đỡ nàng xuống giường, đứng ở sau lưng nàng, làm cho nàng tựa ở trước ngực của hắn, nhẹ giọng dặn dò. "Cẩn thận tổn thương chính mình."
"Sẽ không, ta sẽ chú ý." Ngửa đầu nhìn về phía sau, đối với hắn thản nhiên cười.


Thịnh Vũ Hành nhất thời động tình, cúi người hôn lên môi của nàng, một hồi lâu mới không đành lòng buông nàng ra, nàng đã vô lực xụi lơ trong ngực hắn.
"Còn muốn thử sao?" Hắn cười khẽ, bên tai nàng nói nhỏ.
Hờn dỗi nhìn hắn, vô lực tựa ở trên người hắn.


"Không còn khí lực rồi, tất cả khí lực đều bị ngươi hút sạch."
"Ha ha!" Hắn nghe vậy, nhịn không được cất tiếng cười to.
Nàng kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Như thế nào?" Bị nàng nhìn có chút sợ hãi, hắn nhịn không được hỏi.


"Ta lần đầu tiên thấy ngươi cười lớn như vậy." Nàng lầm bầm nói.
Thịnh Vũ Hành mặt nóng lên, nhìn nàng, giữ gáy nàng áp vào trong ngực, không cho nàng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, làm cho hắn toàn thân nóng lên.


"Thôi, cầm không nổi kiếm của ta cũng không sao, cùng lắm thì ta ôm ngươi, ngươi sẽ không mệt." Hắn cười nói, khom người ôm lấy bắp đùi của nàng, đem nàng cả người đỡ lên cao.
Phượng Phán Nguyệt thở nhẹ, hai tay khẩn trương ôm lấy cổ của hắn.


"Đừng sợ, tay chống vai ta là được, ta sẽ không để cho ngươi rơi xuống." Hắn ôn nhu trấn an.
Chậm rãi, nàng đem hai tay đang ôm chặt buông ra, nhìn vào mắt hắn.
"Tin tưởng ta." Hắn nhìn nàng.
"Ừ." Rốt cục buông ra, chống vai của hắn, ngồi thẳng lên, cả người chẳng khác gì là ngồi ở trên cánh tay của hắn.


"Thật cao."
"Vậy, ngươi sẽ thấy rất rõ ràng, sẽ không bị người phía trước ngăn trở." Hắn ngửa đầu cười nhìn nàng nói.


"Ừ, nhất định có thể thấy rất rõ ràng, nhưng..." Phượng Phán Nguyệt cúi đầu hoài nghi nhìn xem hắn. "Thịnh Thái Phó nghiêm trang, thủ lễ thủ tiết, ở trước mặt mọi người đi làm việc thân mật như thế sao?"


Thịnh Vũ Hành lại cười, đem nàng buông, hai tay ôm eo của nàng, đem nàng giữ ở trước người, dùng trán nhẹ nhàng mà gõ vào trán của nàng.
"Vì kiều thê, có gì không được?" Thịnh Vũ Hành mỉm cười nói.
Phượng Phán Nguyệt mừng rỡ chớp mắt mấy cái. Hắn nói... Kiều thê?


"A... Ta sao?" Nàng thật không dám tin, mặt lại bắt đầu nóng lên, môi hơi run rẩy.


"Đứa ngốc, trừ ngươi ra, còn ai vào đây?" Hắn đau lòng nói, rõ ràng là một người sáng sủa hoạt bát, tự tin mà kiêu ngạo, lại bởi vì hắn mà trở nên lo được lo mất như vậy, không có tự tin, hắn thật sự là tội đáng ch.ết vạn lần! "Nguyệt Nhi, chờ trở lại kinh thành, ta lập tức dâng tấu lên cầu hôn, được không?"


Phượng Phán Nguyệt nhìn hắn, đang dán trên ngực hắn, hai tay hướng lên trên, vòng ở cổ của hắn, đầu nhẹ nhàng mà áp vào ngực hắn.
"Được." Nàng khàn giọng thấp lẩm bẩm.
Sau đoàn người bọn họ nhìn đấu võ một hồi thật đặc sắc, thời gian cuối lại vội chạy trốn.


Đây hết thảy đều bởi vì Tiêu Hoàng nhất thời ngứa nghề, nhịn không được nhảy lên lôi đài tỷ thí, không nghĩ tới liên tục đả bại hai người, lúc phát hiện trên lôi đài đối thủ chỉ còn một người, hơn nữa chỉ một chiêu có thể đánh bại đối phương, đành phải vội vàng thu thế, giả vờ thua cuộc.


Nhưng nơi này một đám giang hồ nhân sĩ, phương thức giả bại vụng về này làm sao che mắt được mọi người, cho nên bọn họ đành phải chạy trốn.
"Ngươi, tên ngu ngốc này, ngu ngốc, ngu ngốc! Làm sao ngươi lại suy nghĩ ngu ngốc như vậy!"


Ánh Bình trên xe ngựa chạy nhanh bị đụng phải phía dưới, rốt cục nhịn không được xốc lên bức màn lên hướng Tiêu Hoàng chửi ầm lên. "A!" Lại xóc nữa làm cho choáng váng.
Tiêu Hoàng chỉ có thể sờ sờ mũi, nhẫn nhịn chịu mắng, không dám đáp trả.


Không để ý đến bọn họ ồn ào, Thịnh Vũ Hành cẩn thận bao bọc nàng trước người, bởi vì chạy trốn, xe ngựa quá xóc không thích hợp nàng ngồi, cho nên bọn họ cùng cưỡi một ngựa, đem nàng bảo hộ trong ngực, tận lực không cho nàng bị xóc nảy.


"Có khỏe không?" Hắn bên tai nàng thấp giọng hỏi, tốc độ chậm lại, những người khác thấy bọn họ chậm lại, tốc độ cũng chậm lại.
"Ừ, ta rất khỏe, không có việc gì." Phượng Phán Nguyệt cười nói. Hắn đem nàng bảo vệ rất tốt, nằm trong ngực của hắn rất thoải mái "Bọn họ không có đuổi theo?"


"Hẳn là đã bỏ qua rồi, dù sao cuối cùng vẫn là người kia thắng, vốn đã chọn rể là người Từ gia." Thịnh Vũ Hành cười khẽ.
"Làm sao ngươi biết?" Nàng tò mò hỏi.
"Vô tình nghe được." Thịnh Vũ Hành cười nói."Chỉ là thiếu chút nữa bị Tiêu Hoàng làm đảo lộn kết quả."


"Không nghĩ tới Tiêu Hoàng của chúng ta võ công tốt như vậy, quả thực là đệ nhất cao thủ" Nàng ca ngợi.
Vòng tay quanh nàng xiết chặt, áp bên tai nàng hé môi, cắn nhẹ vành tai của nàng, làm thân thể nàng một hồi run rẩy.
Nàng ca ngợi nam nhân khác, làm cho hắn mất hứng.


"Đâu có đâu có, là tiểu thư không chê." Tiêu Hoàng ha ha cười.
"Phải không? Ngươi cảm thấy ngươi là đệ nhất cao thủ sao?" Thịnh Vũ Hành hừ nhẹ.


"Ách... Không không không, nô tài tuyệt đối không phải là cái gì đệ nhất cao thủ, nô tài thân thủ so ra còn kém xa võ trạng nguyên ngài! Ha ha!" Tiêu Hoàng rất thức thời nói.


"Hì hì..." Phượng Phán Nguyệt nhịn không được cười nhẹ, hờn dỗi quay đầu lại nhìn, đưa tay ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cúi đầu xuống.
Thịnh Vũ Hành nhíu mày, thuận cúi đầu xuống.
Nàng ngửa đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ "Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn đều là văn võ trạng nguyên của ta."


Trạng nguyên, chính là thứ nhất, trong lòng nàng, đệ nhất vĩnh viễn là hắn.
Thịnh Vũ Hành cười thỏa mãn, ôm chặt người trong ngực
"Kế tiếp muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
"Vậy còn phải nói, đương nhiên là đi Hàng Châu!" Phượng Phán Nguyệt đưa tay, tiêu sái chỉ về phía trước.


"Khụ!" Thịnh Vũ Hành ho nhẹ một tiếng.
Những người khác thì cúi mặt cười.
"Làm sao vậy?" Nàng khó hiểu, nàng nói gì đó buồn cười sao?
"Hàng Châu..." Hắn kéo tay của nàng, vòng sang hướng khác "Ở bên kia."


"Ta... Ta biết! Nhưng là bây giờ trước mắt có duy nhất một con đường, đương nhiên là đi lên phía trước!" Nàng nói xạo.
"Ừ, cũng đúng." Thịnh Vũ Hành lắng nghe, cố nén cười nói "Không thể hướng bên không có đường mà đi! Nguyệt Nhi thật thông minh."


"Đáng ghét, ngươi giễu cợt ta!" Phượng Phán Nguyệt làm sao nghe không hiểu hắn giễu cợt.
"Thần không dám, thỉnh công chúa thứ tội." Hắn cười nói.
Giờ phút này thần cùng công chúa, lại không hề cảm thấy thân phận khoảng cách, ngược lại thành một loại xưng hô thân mật.


Nàng cười, ở trên lưng ngựa xoay người lại, hắn sợ tới mức vội vàng ôm chặt nàng vào.
"Đừng dọa ta!" Thịnh Vũ Hành thở ra, nhẹ giọng trách cứ.
"Không sợ, ngươi sẽ bảo vệ ta." Tiến vào trong ngực hắn, nàng hai tay ôm lấy eo hắn.


Tuy nói đi Hàng Châu, nhưng Phượng Phán Nguyệt lại suy nghĩ, nói "Tiện đường đi nơi nào đó"!
Dù sao lần này du ngoạn vốn là theo ý công chúa, cho nên không ai có dị nghị, chỉ cần công chúa chỉ tay, cho dù là ngược hướng Hàng Châu, bọn họ cũng là "tiện đường" đi.


Bởi vậy, bọn họ đi Tế Nam xem thiên hạ đệ nhất suối, đến Khai Phong thăm Đại Tướng Quốc Tự, đến Lạc Dương xem Long Môn thạch quật, rồi đến Hàm Dương, Nam Dương, Tùy Châu, Vũ Hán...


"Ta đã sớm nghĩ đến muốn xem cái gọi là thiên hạ giang sơn Đệ Nhất Lâu là cảnh tượng như thế nào, đã tiện đường, vậy thuận tiện đi thăm, như thế nào?" Phượng Phán Nguyệt vui vẻ nói.
Lại là tiện đường?
Mọi người đã thành thói quen, càng không thể mở miệng nói, bởi vì ——


"Được! Ngươi vui vẻ là tốt rồi, dù sao tiện đường, không mất bao nhiêu thời gian." Thịnh Vũ Hành sủng nịch cười nói.
"Lão đại" bọn họ đã mở miệng, cho dù cách xa vạn dặm, cũng có thể biến thành tiện đường.


"Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu." Thịnh Thái Phó lên tiếng, ngâm một nửa, nghiêng đầu cười nhìn Phượng Phán Nguyệt. (Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi, nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc)


"Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản, bạch vân thiên tải không du du." Phượng Phán Nguyệt hiểu ý liền ngâm phấn sau. (Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại, mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không)


"Rất tốt" Thịnh Vũ Hành cười xoa xoa đầu của nàng "Nếu bài thơ ai cũng thích đều thuộc lòng như vậy, thần cũng chỉ có thể thỉnh công chúa bãi giá quay về kinh."


Vì thế bọn họ tiện đường như vậy đi một vòng lớn, trên đường du sơn ngoạn thủy, khoảng nửa năm sau, trung tuần tháng chín, bọn họ cuối cùng đi vào Hàng Châu.


"Cám ơn trời đất, cuối cùng đã tới." Tiêu Hoàng vừa nhìn thấy trên cửa thành hai chữ Hàng Châu, quả thực muốn xuống ngựa cúi đầu quỳ lạy một phen.
Đoạn đường này theo kinh thành xuất phát đến Hàng Châu, ước chừng mất hơn bảy tháng, đường xá xa xôi, thật là một hành trình gian nan!


Vừa mới ngụ ở một quán trọ, một ảnh vệ vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng Thịnh Vũ Hành, hai tay dâng một mật hàm, liền lại vô thanh vô tức biến mất.
Thịnh Vũ Hành mở mật hàm hoàng thượng đưa tới.


Thư đoạn đầu viết nhị hoàng tử gieo rắc lời đồn đãi không thật, tổn hại đến tôn nghiêm hoàng thất, sai bảo hạ nhân che đậy nói dối, bất hiếu người trên, nay tước vị hắn, cấm ở trong phủ hoàng tử, không có lệnh không được xuất phủ.


Thục phi bởi vì đố kị sinh hận, mưu hại huyết mạch hoàng thất, ban thưởng rượu độc.
Nguyên nhân chỉ đơn giản vài câu, nhưng hắn biết rõ, cái này hậu cung tranh đấu là không thể đơn giản như vậy, có vấn đề tuyệt đối không chỉ là hai người này, bất quá hắn cũng biết..
Thư phần sau viết...


Thịnh Vũ Hành đột nhiên đứng lên, mở to mắt nhìn vào bức thư, vẻ mặt khiếp sợ.
Bắc Quốc thái tử đến tiến cống triều đình, muốn cùng có quan hệ thông gia với hoàng triều, thái tử muốn Thẩm Hinh công chúa, hai nước ký kết hữu nghị bằng hôn sự.
Đi gần tám tháng, trở về lại mất hơn hai mươi ngày.


Mặc dù không có đi gấp ngày đêm, nhưng cũng như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ chậm một bước, hoàng thượng bất chợt quyết định "Tự ý chủ trương", đem việc hôn nhân Thẩm Hinh công chúa quy định xuống.


Chỉ cần trở về sớm, Phượng Phán Nguyệt đều nắm chắc có thể làm cho phụ hoàng thay đổi quyết định.
"Còn chịu đựng được sao?" Thịnh Vũ Hành đau lòng nhìn nàng gấy đi nhiều.


"Không có vấn đề, kinh thành đang ở trước mắt, mà..., sau khi gặp phụ hoàng, còn nhiều thời gian để nghỉ ngơi." Nàng nói, lòng nóng như lửa đốt.
Vì vậy ba canh giờ sau, hai người đã đứng trước mặt Thương Hạo Đế.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Thần tham kiến hoàng thượng."


"Mau mau bình thân." Thương Hạo Đế tiến lên, một tay đỡ ái nữ đứng lên.
"Tạ phụ hoàng."
"Tạ hoàng thượng."
"Phụ hoàng thấy, Nguyệt Nhi, như thế nào gầy đi nhiều như vậy?" Thương Hạo Đế khiếp sợ lại đau lòng "Thịnh Vũ Hành, ngươi chăm sóc công chúa trẫm như thế nào hả?"


"Thần tội đáng ch.ết vạn lần, thỉnh hoàng thượng trách phạt." Thịnh Vũ Hành lại quỳ xuống.


"Phụ hoàng, chuyện không liên quan đến Thái Phó, Nguyệt Nhi chính mình vô dụng, nếu không có Thái Phó khắp nơi chăm sóc, Nguyệt Nhi căn bản không thể trở lại kinh thành." Phượng Phán Nguyệt lại lập tức nói "Phụ hoàng, ngài đừng nóng vội tính chuyện trách phạt! Nguyệt Nhi có rất chuyện quan trọng muốn nói với phụ hoàng."


Thương Hạo Đế nhìn hai người, đáy mắt hiện lên một chút tinh quang.
"Được rồi! Thịnh Vũ Hành, công chúa đã nói cho ngươi như vậy, trẫm sẽ không trách tội ngươi chăm sóc không chu đáo, lui ra đi!"
"Tạ hoàng thượng không trách phạt, thần cũng có việc bẩm báo hoàng thượng."


"Thịnh khanh cũng có chuyện muốn nói?" Thương Hạo Đế biểu lộ lạnh lùng, đi đến ngự án ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một ngụm, mới chậm rãi nói: "Được rồi! Trẫm nghe ngươi nói, bất quá trẫm không hy vọng nghe được chuyện gì không biết trên dưới, Thịnh khanh hiểu chứ?"


Thịnh Vũ Hành rùng mình, nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Phán Nguyệt, thấy nàng cũng là vẻ mặt lo lắng, tâm trầm xuống theo.


Theo khẩu khí hoàng thượng cùng lời nói, tựa hồ đã biết bọn họ có việc gì, mà hoàng thượng dường như cũng không đồng ý, cái này cùng Phượng Phán Nguyệt biết hoàn toàn bất đồng, nàng vẫn cho là mình là hiểu rõ phụ hoàng, có thể...


"Bẩm hoàng thượng, thần cả gan, thỉnh hoàng thượng tứ hôn cho thần." Thịnh Vũ Hành quyết định bất cứ giá nào.
"Hả? Phải không? Thịnh khanh coi trọng cô nương nhà ai? Nếu như môn đăng hộ đối..., trẫm hoàn toàn có thể giúp ngươi hoàn thành ước vọng."


"Thần thỉnh hoàng thượng tứ hôn Thấm Hinh công chúa." Thịnh Vũ Hành lớn mật đưa ra thỉnh cầu.
Trong ngự thư phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, bốn phía không khí căng cứng, Thương Hạo Đế trên mặt lạnh như băng.
"Ngươi nói cái gì?" Thật lâu, Thương Hạo Đế mới lãnh khốc mở miệng.


"Thần thỉnh hoàng thượng..."


"Phụ hoàng!" Phượng Phán Nguyệt đột nhiên quỳ gối bên cạnh Thịnh Vũ Hành, trông thấy phụ hoàng biểu tình lãnh khốc, nàng lần đầu tiên cảm nhận được, người nam trước mắt này, đứng đầu thiên hạ, theo nét mặt của hắn xem ra, hắn muốn hủy diệt người đang quỳ trước mắt hắn, nam tử dám vọng tưởng mơ ước ái nữ của hắn.


"Nguyệt Nhi, ngươi đây là đang làm cái gì?" Thương Hạo đế lạnh lùng hỏi "Phụ hoàng còn chưa có nói cho ngươi biết một tin tức tốt, không lâu nữa, ngươi sẽ trở thành Bắc quốc Thái Tử Phi, tương lai, ngươi chính là Bắc quốc hoàng hậu rồi, không phải rất vui sao?"


"Thỉnh phụ hoàng (hoàng thượng) thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Hai người đồng thời dập đầu.
"Như thế nào? Nguyệt Nhi, chẳng lẽ ngươi nghĩ Thịnh khanh câu dẫn công chúa, bại hoại hoàng thất thanh danh đắc tội sao?"


Phượng Phán Nguyệt rùng mình, không dám tin nhìn phụ hoàng. Đây là phụ hoàng một mực thương nàng sủng nàng sao? Bọn họ thật là cùng là một người sao?


Phụ hoàng trước kia luôn nói với nàng, đối với những người khác, hắn đầu tiên là hoàng thượng, sau đó mới là phụ thân hoặc trượng phu, nhưng là đối với nàng, hắn vĩnh viễn sẽ chỉ là phụ thân.
Tâm từ từ trầm tĩnh lại, nàng tin tưởng phụ hoàng hứa hẹn lúc trước đối với nàng...


Nhưng hiện tại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Thịnh khanh, ngươi muốn trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, muốn trẫm đem Nguyệt Nhi gả cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi có điều kiện tốt hơn Bắc quốc thái tử sao? Ngươi có thể cho Nguyệt Nhi thứ cao hơn nhất quốc chi hậu cao quý sao?"


Thịnh Vũ Hành dập đầu trên đất, hoàng thượng mỗi chữ mỗi câu, đều trực tiếp đánh trúng nơi mềm yếu nhất của hắn, hắn thật sự xuất thân bình thường, không cách nào cho Nguyệt Nhi danh tước cao quý, điều kiện của hắn xác thực so ra kém Bắc quốc thái tử, nhưng là...


"Hoàng thượng, Bắc quốc cùng ta tình thế từ trước đến nay căng thẳng, biên giới hai nước, thường xuyên bị Bắc quốc xâm phạm quấy rầy, tuy rằng biên ải ta có chúng tướng anh dũng thiện chiến, chưa từng làm cho Bắc quốc mảy may chút thuân lợi nào, nhưng Bắc quốc huy động quân phía Nam, ý đồ cho tới nay đều chưa từng tiêu giảm, hôm nay Bắc quốc thái tử đột nhiên đến triều đình tiến cống, năn nỉ thông gia hai nước, thậm chí chỉ rõ cầu hôn Thấm Hinh công chúa, Bắc quốc hành động lần này cử Tư Mã Chiêu đi, dù là người qua đường cũng biết, đơn giản chính là hoàng thượng coi trọng, sủng ái nhất Thấm Hinh công chúa, thiên hạ đều biết, có Thấm Hinh công chúa, cũng như có một con tin quan trọng nhất, thỉnh hoàng thượng nghĩ lại!"


Thương Hạo Đế khiêu mi, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia tán thưởng cùng vui mừng, nhưng lập tức che giấu. Kế hoạch chỉ hoàn thành một nửa, hắn cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì vậy hắn lại trầm giọng nói: "Thịnh khanh cho rằng, những lời ngươi vừa nói, trẫm sẽ không nghĩ tới sao?"


"Thần không dám, hoàng thượng thánh minh, nhất định so với thần càng hiểu được, Thấm Hinh công chúa tuyệt đối không thể gả cho Bắc quốc."
"Đúng vậy, nhưng là xem tình thế trước mắt, có biện pháp gì có thể triệt để giải quyết triều ta cùng Bắc quốc xâm phạm biên giới?"


"Phụ hoàng, biên phòng đã khẩn cấp như thế sao?" Phượng Phán Nguyệt nghe ra trong giọng nói phụ hoàng tính nghiêm trọng, lo lắng nhìn như là trong nháy mắt phụ hoàng già đi vài tuổi.
Thịnh Vũ Hành nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ.


"Khải tấu hoàng thượng, thần cả gan, thỉnh cầu cùng hoàng thượng một mình nói chuyện." Hắn nói.
Phượng Phán Nguyệt khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía hắn.


"Vũ Hành, ngươi không cần phải làm chuyện điên rồ!" Tuy không biết tính toán của hắn, chỉ là hắn không muốn làm cho nàng tham dự, để hắn quyết định chuyện, nàng có thể sẽ không đồng ý.
"Nguyệt Nhi, ngươi lui ra trước." Thương Hạo Đế đáp ứng.
"Phụ hoàng..."


"Nguyệt nhi." Thịnh Vũ Hành thân thủ gắt gao cầm tay của nàng "Tin tưởng ta."
Phượng Phán Nguyệt cắn răng, xót xa gật đầu, đứng dậy lui ra.


"Được rồi, Thịnh khanh, ngươi muốn cùng trẫm nói chuyện gì?" Thương Hạo đế nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt này ánh mắt trong sáng kiên nghị, trong nội tâm thầm nghĩ: trẫm kỳ vọng rất cao vào phò mã, ngươi cho trẫm ngạc nhiên gì?


"Hoàng thượng cho thần ba năm, thần cho hoàng thượng một biên giới Tấn Dương quan không có xâm phạm."
"Ngươi muốn điều kiện gì?"
"Ba năm sau, nếu thần thực hiện được lời hứa, thỉnh hoàng thượng tứ hôn Thấm Hinh công chúa cho thần."


"Ba năm sau, Nguyệt Nhi đã mười chín rồi, Thịnh khanh không quan tâm sao?" Công chúa lớn tuổi, muốn hôn phối thì càng khó khăn.
"Chỉ cần là Thấm Hinh công chúa, bất kể là mười chín, hai mươi chín, thậm chí là bà lão tám mươi, thần cũng không quan tâm." Thịnh Vũ Hành kiên định mà nói.


"Thịnh khanh không quan tâm, Thịnh khanh có xác định Nguyệt Nhi cũng không quan tâm? Nguyện ý phí thời gian thanh xuân, chờ đợi một hứa hẹn khó có thể thực hiện?"
"Sẽ không khó thực hiện, bất quá thần biết rõ đây không phải trọng tâm của hoàng thượng." Thịnh Vũ Hành mỉm cười.


"Công chúa nguyện ý, bởi vì công chúa tin tưởng thần, mà thần cũng tin tưởng công chúa."
"Được!" Thương Hạo Đế vỗ bàn."An Thuận, tuyên chỉ."


"Nô tài tuân chỉ." Lý An Thuận sớm đã chuẩn bị thánh chỉ. "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong tước văn võ trạng nguyên Thịnh Vũ Hành làm phẩm hộ quốc đại tướng quân, ban thưởng Long phù, gồm tam quân ngũ vệ, đóng quân Tấn Dương quan, khâm thử tạ ơn."


Thịnh Vũ Hành trong nội tâm kích động vạn phần, đến đây hắn đã hoàn toàn hiểu, hắn đã sớm rơi vào bẫy của hoàng thượng, hết thảy hết thảy, kể cả điều kiện hắn đưa ra, tất cả đều nằm trong dự liều hoàng thượng.
Hắn phục!
"Tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."


"Tin chiến thắng!" Thị vệ vội vàng báo lại, cầm trong tay biên tin chiến thắng truyền về từ biên quan. "Khởi bẩm hoàng thượng, Tấn Dương quan truyền đến tin chiến thắng!"
"Nhanh trình lên!" Thương Hạo Đế lập tức hô. Lý An Thuận tiếp nhận tin chiến thắng, dâng lên cho Thương Hạo đế.


"Tốt tốt tốt! Không hổ là văn võ trạng nguyên của trẫm, văn thao vũ lược đều giỏi, lãnh binh tác chiến, diệu kế bày trận, khó trách ngắn ngủn một năm, tin chiến thắng liên tục!" Thương Hạo Đế long tâm cực kỳ vui mừng. "An Thuận, trẫm xem không cần ba năm, trạng nguyên của trẫm sẽ thực hiện lời hứa của hắn, cho trẫm một biên giới Tấn Dương không có xâm phạm."


"Hoàng thượng, Bắc quốc cũng không phải hạng người dễ dàng, tràn ngập dã tâm tham lam, muốn bọn họ không xâm phạm biên quan, nô tài ngu muội, đoán không có một ngày, trừ phi Bắc quốc diệt vong."


"Lý công công, ngươi sai rồi." Tiếng nói mềm mại truyền đến, hương thơm thanh nhã cuốn vào trong ngự thư phòng, Thấm Hinh công chúa vui vẻ dạt dào "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."


"Nguyệt Nhi, ngươi tới rồi! Tin tức thật sự là truyền nhanh! Phụ hoàng vừa mới nhận được tin chiến thắng, ngươi đã ở ngự thư phòng" Thương Hạo Đế ha ha cười.
"Hả? Có tin chiến thắng sao?" Phượng Phán Nguyệt kinh ngạc.
"Đúng! Ngươi không biết! Muốn xem không?"


Nàng nhún nhún vai. "Không cần, ta đoán đại tướng quân của ta lần này hẳn là dẹp xong Diệp thành hoặc là Phiền thành một trong số đó!"
"Thông minh, công chúa của ta thật sự là thông minh, là Diệp thành."
"Như vậy kế tiếp chính là Phiền thành rồi, sau chỉ còn lại Lệ Dĩnh thành." Nàng trầm ngâm.


"Vì cái gì ngươi cho rằng Phiền thành trước?" Thương Hạo Đế cười hỏi.


"Lệ Dĩnh thành là thành lớn nhất trong ba thành, muốn đánh hạ cần dùng toàn bộ binh lực, có thể nói là tốn thời gian tốn sức, đối với Phiền thành binh yếu, trước nắm bắt Phiền thành là chuyện dễ dàng. Thứ hai, trước hạ Phiền thành, Lệ Dĩnh thành liền bị ba mặt bao bọc, muốn đánh hạ nó như lấy một vật trong túi."


"Không nghĩ tới công chúa của ta lại cũng hiểu được dụng binh!" Thương Hạo Đế cười ha ha.
"Vậy ngươi nói xem, vừa mới nói An Thuận sai rồi, là ý gì?"


"Rất đơn giản! Vũ Hành hứa hẹn chính là "không có xâm phạm biên giới Tấn Dương quan", mà không phải là "không có xâm phạm biên giới", cho nên chỉ cần đem ba thành này đánh hạ, lãnh thổ hoàng triều khuếch trương ra ngoài như vậy, vậy Tấn Dương quan sẽ không là biên quan, làm sao xâm phạm tới biên giới?"


"Thì ra là thế, nô tài thụ giáo."






Truyện liên quan