Chương 25
Tiểu Vương gia sắc mặt lập tức trở nên phi thường khó coi. Tuy rằng ta trước kia đã từng xem qua không ít sắc mặt khó coi của hắn nhưng lần này là khó coi nhất.
Hắn trừng mắt liếc ta một cái, trong ánh mắt có ẩn chứa sự sợ hãi không nói nên lời, giống như sợ hãi ngay lập tức sẽ mất ta, quay đầu đối nam tử kia nói: "Nhị ca, Ngọc Lang tính tình cổ quái, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho Nhị ca." Hắn ngữ khí cung kính, giống như đối với Nhị ca này kiêng kị thật sự.
Ta chưa từng nghe qua tiểu Vương gia đối Vương phi dùng qua ngữ khí như vậy, cũng không có nghe được hắn đối Đại vương gia dùng ngữ khí như vậy. Vì cái gì cố tình đối Nhị vương gia này tối cung kính?
Nghĩ đến đây, ta nghi hoặc nhìn chằm chằm Nhị vương gia nhã nhặn kia.
Nhị vương gia tính tình rộng lượng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nói: "Nếu Cửu đệ không muốn, ta cũng không miễn cưỡng. Đại ca, Phàm nhi cũng đã nguôi giận, chúng ta đi ngắm hoa thôi." Hắn quay đầu, bước đi ra ngòai.
Giống như hắn là một tên thủ lĩnh vậy, hắn vừa quay người đi, trong viện mọi người đều đi theo, rộn ràng nhốn nháo, chuyện vừa mới phát sinh hết thảy đều xem như chưa từng có.
Bọn họ như thế nào có thể làm như vậy?
Kim Muội đầy người đều là thương tích ẫn đang quỳ trên mặt đất.
Ta ở bên cạnh Kim Muội ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng nàng dậy.
"Đến đây cho ta xem nào." Một người đột nhiên ôm chầm lấy ta, xem xét cái trán bị thương của ta, cư nhiên là tiểu Vương gia vẫn cón ở lại.
"Không được chạm vào ta."
Tiểu Vương gia không để ý tới kháng nghị của ta, vung tay lên, hai bên thị hầu của hắn đều đi tới, đỡ Kim Muội dậy. Tiểu Vương gia dắt ta trở về phòng, uy hϊế͙p͙ nói: "Ngươi tái chọc giận ta, sẽ đem Kim muội ném tới hồ nước suốt đêm!"
Ta vừa nghe, lập tức trở nên ngoan ngõan.
Tiểu vương gia đem ta đặt trên giường, giúp ta bôi thuốc.
Bởi vì nghĩ đến Kim Muội, ta chỉ ngoan ngoãn hảo nằm, mặc hắn đem ta lật tới lật lui. Dược cao vừa chạm đến vết thương trên lưng, ta không khỏi run run một chút.
"Đau sao?" Tiểu Vương gia lập tức nhỏ giọng hỏi.
Còn không phải do ngươi đánh đập? Còn ở đây miêu khóc chuột.
Ta hừ thật to một tiếng, vốn định chửi ầm lên, bất quá ngẫm lại tình cảnh của Kim Muội, đến tột cùng không có mắng ra khỏi miệng.
Không nghĩ tới ta chưa từng mắng ra khỏi miệng, tiểu Vương gia lại tiếp tục nói như trêu tức ta.
"Ngươi như thế nào liền như vậy không biết tiến thối? Làm trò trước mặt mọi người làm cho ta không thể thóai lui? Ta còn chưa nói sao ngươi lại đi đắc tội Đại ca." Tiểu vương gia thở dài: "Vốn cũng không phải chuyện gì to tát, khả ngươi vì cái gì tự hủy hại chính mình, làm cho trán bị thương thành như vậy?"
Hắn như thể không chú ý tới ánh mắt tức giận của ta trừng hắn, cư nhiên còn tiếp tục nói tiếp: "Thế nhưng cũng không quan trọng bằng việc của Nhị ca. Người như thế nào lại chọc tới hắn? Không chỉ riêng ngươi, chính là các huynh đệ chúng ta, cũng không người nào dám chọc Nhị ca."
Ta tốn hơi thừa lời nói: "Ngươi rõ ràng biết, là hắn chọc ta. Tất cả sự tình, đều là người khác chọc ta thôi."
Ta không có nói dối, Phàm nhi trước thì mắng ta, sau đó còn gọi Đại vương gia đến để bắt tội ta, sau đó nữa thì tên Nhị vương gia ch.ết tiệt kia không biết như thế nào cảm thấy có hứng thú với ta.
Còn có Kim muội, cư nhiên đi lại để cuối cùng gặp phải tai bay vạ gió.
Tiểu Vương gia nhìn bộ dáng hung tợn của ta, lại thở dài một tiếng: "Ngọc Lang, ngươi a.... Ngươi này tính tình thật là...." Hắn hôm nay thở dài thật nhiều."Dù sao về sau, ngươi nhìn thấy Nhị ca của ta thì đi nhanh tránh xa một chút, ngàn vạn lần không được tiếp cận hắn, có biết không?"
Hắn thấy ta thở phì phì, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, thân thể nhích lại gần.
Ta nhất thời toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, trừng mắt nhìn hắn gầm nhẹ: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Tiểu Vương gia thấy thái độ của ta, lui ra phía sau một chút, dùng tay ra hiệu nói: "Ngươi không phải sợ, ta chỉ là... chính là.... nghĩ muốn ôm ngươi một cái."
"Phi, ai sợ?" Ta vẫn như cũ cảnh giác vạn phần, thật cẩn thận giám sát nhất cử nhất động của hắn.
"Hảo, hảo, ngươi không sợ." Tiểu Vương gia kinh ngạc nhìn ta, bỗng nhiên quay đầu, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Lang, vết thương trên người ngươi thật sự đã hảo rất nhiều sao?"
Ta nhất thời đắn đo, không biết là nên phủ nhận hay đồng ý.
Nếu nói hảo lỡ như hắn cao hứng càng làm lộng thương ta, vậy cũng không được.
Chính là nếu như nói không có hảo, ta lại sợ hắn lại làm khó Kim muội.
"Tốt lắm."
"Vậy là tốt rồi." Tiểu Vương gia cười an tâm, bỗng nhiên cúi đầu, tựa hồ có chuyện không thể nói ra: "Kỳ thật, ngươi bị thương..... bản thân ta cũng thực không thoải mái." (vậy sao anh cứ hành em hòai vậy? Hay anh có bệnh thích ngược đãi với lại thích bị ngược đãi a)
Nghe hắn nói ta thật sự ngây ngẩn cả người.
Rất khó tưởng tượng tiểu Vương gia sẽ nói ra những lời đáng thẹn như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên nói: "Kỳ thật cũng không thể trách ta, có nô tài nào giống như ngươi không xem chủ tử ra gì? Quả thực là phản nghịch không thể tha thứ. Trừ ngươi ra, ta chưa từng lộng thương người nào."
"Ta không coi ngươi ra gì?" Ta tỏ vẻ hối hận, khiêm tốn gật đầu nhận sai: "Đúng đúng đúng, là ta không tốt, là ta không coi ngươi ra gì."
Tiểu Vương gia nhìn kinh ngạc ta.
"Ta không làm tốt bổn phận của nô tài, ta không quỳ xuống khi gặp ngươi, cũng không dập đầu với ngươi, bị ngươi đánh còn dám nhanh chân bỏ chạy, sẽ không ngốc đến nỗi quỳ trên mặt đất cho ngươi dùng quất." Cuối cùng, ta kết luận: "Ta không phải là hảo nô tài."
"Nghe ngươi nói như thế, ta thật nhớ tới trước kia ngươi cũng nói ta không phải hảo chủ tử." Tiểu vương gia trầm ngâm một lát, rồi lại cười cười, đem bình dược để qua một bên: "Ngươi trước kia nói chuyện có không chanh chua như vậy, thật làm cho ta đau lòng quá."
"Đó là do ta dốt nát!"
"Chẳng lẽ hiện tại không dốt nát?" Âm điệu của hắn bỗng nhiên trở nên chìm đắm trong mùi vị cưng chiều. Trên mặt lộ rõ nhu hòa.
Hắn nhất định cảm thấy được dồn ép ta như vậy rất thú vị.
"Ngươi nếu cảm thấy được ta dốt nát, có thể hung hăng đánh ta một chút. Có lẽ sẽ đem ta giáo huấn cho thông minh hơn." Ta hung hăng trừng hắn để hắn ly xa ta một chút.
Vết thương trên lưng ta còn rất đau, không cần nhìn cũng biết phá da đổ máu. Vì cái gì nghe hắn nói vài câu sẽ lập tức tha thứ cho hắn?
(Chú thích chút nà: nãy giờ Lang nhi đang nói lẫy đấy chứ hok fải hối lỗi thật sự đâu:))
Tiểu Vương gia sắc mặt bắt đầu có điểm gì là lạ.
Ta cẩn thận đánh giá, tám phần là lại sắp bắt đầu mưa rền gió dữ. Có phải hay không làm chủ tử đều nghĩ đến tùy thời khống chế không khí là một loại bản lĩnh?
Chính là, sắc mặt tiểu Vương gia thay đổi vài phần. Cư nhiên dần dần hồi phục bình tĩnh, không như ta nghĩ sẽ giận tím mặt. Hắn lắc đầu, nói với ta: "Ngươi mệt mỏi rồi, ta cũng nên đi thôi."
Ta âm thầm cảm thấy kì lạ, cân nhắc hắn liệu có quỷ kế gì hay không.
Khả hắn quả nhiên đứng lên, cả người ngây ra nhìn ta một hồi, lại duỗi tay ra sờ mặt ta.
Ta bỗng giật mình vội vàng né tránh, hắn cũng không nói gì, rút tay về, thật sự xoay người bước ra khỏi phòng.( tội ảnh wá!:()
Nhìn tiểu Vương gia đi ra ngoài, ta ngày càng cảm thấy được có điểm không thích hợp.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta dùng sức xoa xoa đầu.
Trong Vương phủ mỗi người dường như đều có tật xấu. Tiểu Vương gia hình như cũng bắt đầu có tật xấu thì phải.
Chính là vẫn không nghĩ ra được nguyên cớ gì. (em dốt đặc mà khoái nghĩ cao siêu làm chi)
Trần bá lén lút bước vào.
Hắn đóng chặt cánh cửa, đối ta thở dài: "Như thế nào...lại gây ra chuyện lớn như vậy?"
Ta ánh mắt không tốt nhìn Trần bá, nếu hắn cũng đến để giáo huấn ta, nói ta không nên gây chuyện thị phi, ta sẽ lập tức đem bình dược trên bàn ném về phía hắn. (hung dữ ác! >.<)
"Ngọc Lang " Trần bá không có ý thức được nguy hiểm, ngồi ở bên giường của ta, nghĩ nghĩ, cau mày nói: "Ngươi vì cái gì tính tình quật cường như vậy? Chủ tử cũng đã cúi đầu, ngươi còn muốn hắn thế nào?"
Ta kêu to lên: "Nguyên lai ngươi ở bên ngoài nghe lén!"
"Hư..." Trần bá nói: "Nghe được cũng là do vô tình thôi. Bất quá chủ tử ăn nói khép nép như vậy, thật thực làm ta hoảng sợ. Ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu bãn lĩnh mà làm được như vậy a."
Bản lĩnh?
Nói thực ra, ta chỉ cảm thấy chính mình vẫn chưa đủ hay ho.(ngon ta:))
Ta tức giận nói: "Trần bá, ta đã bị đánh nhiều như vậy, hắn chỉ nói vài câu dễ nghe mà thôi."
"Hắn là chủ tử a, lại nói, chủ tử đã che chở cho ngươi. Vì ngươi, cư nhiên dám kháng lại lời nói của Nhị vương gia."
Ta lập tức hừ thật to một tiếng: "Chẳng qua chỉ là nói một câu từ chối, có cái gì phải làm quá lên như thế? Làm như đại ân huệ không bằng?"
Trần bá ngưng trọng nói: "Ngọc Lang, ngươi không hiểu chuyện rồi. Nhị vương gia khả không đơn giản, ngay cả chủ tử cũng không dám đắc tội hắn. Chủ tử hôm nay cự tuyệt lời của hắn, không chừng phải tốn nhiều tâm tư đi ấy lòng hắn, để hắn quên chuyện hôm nay."
Ta kỳ quái hòi: "Đều là huynh đệ, còn có chuyện phải đi lấy lòng? Nhị vương gia kia rốt cuộc vì sao lại lợi hại như vậy?"
"Ngươi không biết?" Trần bá ngiêng đầu, lặng lẽ nói nhỏ bên tai ta: "Nhị vương gia là nhi tử Hoàng Thượng thích nhất, trong cung đều nói về sau ngôi vị hoàng đế chắc chắn thuộc về Nhị vương gia. Đến lúc đó, huynh đệ thành quân thần, thân gia tánh mạng đều là Nhị vương gia quyết định. Ngươi nói, chủ tử chúng ta làm sao dám tùy tiện đắc tội Nhị vương gia?"
"Nga...." Ta nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười ha ha, hoa chân múa tay vui sướng nói: "Nói cả nửa ngày, nguyên lai tiểu Vương gia trên đầu cũng có một chủ tử, ha ha, buồn cười! Buồn cười! Như vậy chẳng phải tương lai, tiểu Vương gia lúc đó cũng là một tên nô...."
Ta còn chưa nói hết câu đã bị Trần bá sợ hãi che miệng lại, mắng: "Thật là một tên hỗn trướng, những lời này mà ngươi cũng dám nói sao?"
Ta ô ô hai tiếng, mở to hai mắt.
Thật sự là kỳ quái, này rõ ràng là sự thật, vì cái gì mọi người đều không dám nói? Ta chớp chớp mắt, suy nghĩ thật lâu.
Vẫn là nghĩ không ra vì nguyên cớ gì...(đại ngốc! >.<)