Chương 38
Từ đó về sau, tiểu Vương gia quả nhiên mỗi ngày ở trong Vương phủ, không bước ra ngoài nửa bước.
Ta mừng rỡ cao hứng, muốn hắn lúc nào cũng khắc khắc bồi bên người ta: "Dù sao trong Vương phủ cũng không thiếu ăn thiếu mặc, lại có nhiều người hầu hạ như vậy, lại không cần làm việc. Sanh nhi, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên rồi còn gì, có đúng hay không?"
Tiểu Vương gia cười nói: "Đúng, đúng, quan trọng nhất là trong Vương phủ có một thiên hạ đệ nhất anh dũng là Hạ Ngọc Lang a."
(nhìn hai đứa này khanh khanh ta ta, tình chàng ý thiếp đến phát ghét a~ tủi thân wá đi!!!!!!!!)
Hắn đã nhiều ngày luyện kiếm cho ta xem, may mắn mùa đông ánh mặt trời không gay gắt, nếu không khi mặt trời đã lặn, đầu tiểu Vương gia nhất định sẽ bị cháy mất.
Ta nhìn hắn khi cười rộ lên ánh mắt như tỏa sáng, khẽ lay lay cánh tay hắn: "Sanh nhi..."
"Ân?"
"Ngươi hiện tại ở lại trong Vương phủ tu tâm dưỡng tính, như vậy cũng có nghĩa là không cần ra ngoài làm công vụ, đúng không?" (thật sự *lo lắng*)
"Đúng."
"Vậy ngươi cũng không cần sáng sớm kỵ mã xuất môn, đúng không?" (vẫn đang *lo lắng*)
"Đúng."
"Kia...." Ta chớp mắt, ngửa đầu nói: "Ta cũng có thể thượng ngươi một lần nữa?" (lòi đuôi hồ ly rùi đấy~*ngoe ngoẩy*)
"Thượng ta?" Tiểu Vương gia cũng chớp mắt, giống như nghe không hiểu lời ta nói.
Cư nhiên dám ở trước mặt ta giả bộ hồ đồ?
Ta sầm mặt, hung hăng đánh vai của hắn, gầm nhẹ nói: "Đúng vậy, thế nào? Không chịu sao? Ngươi cũng thật không hiểu đạo lý, cũng không nghĩ xem ta ngày thường... A nha...."
Lời còn chưa dứt, đã muốn bị tiểu Vương gia đè xuống mặt bàn.
Nụ hôn mang đầy mùi vị quen thuộc, lập tức châm lên dục hỏa trong lòng của cả hai.
Ngày hôm đó lại được đáp ứng như ý nguyện, ta cao hứng rất nhiều, đối tiểu Vương gia thật cẩn thận, nhất định phải bù lại lần trước đã không làm tốt. (O_o)
Chúng ta cũng hôn vô số lần, thỉnh thỏang còn ngâm nga vài tiểu khúc cho hắn nghe (O.O),tận lực làm cho tiểu Vương gia không cảm thấy chính mình chịu thiệt. (=.=")
Mây mưa qua đi, tiểu Vương gia tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng thấy ta bọc chăn bắt chứơc diễn điệu bộ hoa đán đi đi lại lại thật là thú vị, không khỏi cười ha ha.
Như thế vui vẻ suốt một ngày, buổi tối lại tiếp tục chuyện ban sáng, hoan lạc cả đêm.
Khi chân trời lộ một chút tia sáng, mọi việc đã xong xuôi.
Ta tựa vào vai tiểu Vương gia, tuy rằng mệt mỏi, lại chưa muốn ngủ, trợn tròn mắt trong bóng đêm nhìn xung quanh.
"Sanh nhi? Ngươi chưa ngủ sao?"
"Không có."
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
"Nhớ bộ dáng diễn tuồng của ngươi hôm nay." Tiểu vương gia khẽ bật cười.
Ta nhấc chân, lại nhớ tới hắn hôm nay vừa mới hy sinh một lần, hiện tại thân thể không nên nhận quyền đấm cước đá, đành phải rụt trở về.
Ta nói: "Ngươi có biết ta đang suy nghĩ cái gì?"
"Ta biết, ngươi sợ ta thương tâm, lúc này cố gắng cùng ta bầu bạn giúp ta tìm quên."
"Phi, ai mua vui cho người tìm quên? Ta vốn chính là thực cao hứng." Ta ở trên giường trở mình, nằm sấp lên người tiểu Vương gia cùng hắn nhìn nhau: "Ta đã nói với ngươi, ta tính toán cùng Nhị vương gia đấu cho tới nơi tới chốn, vì hắn mà cả đời không thể ra Vương phủ thì không thể chấp nhận được. Ngươi khả ngàn vạn lần không cần vì ta, đến thời khắc quan trọng cứ đem ta nhượng cho hắn cũng không sao." Ta uy hϊế͙p͙ hắn.
"Ngươi tính hay phá phách, nhượng ngươi xuất đi Nhị ca cũng sẽ không tha ta." Tiểu Vương gia cười trêu nói: "Ngươi còn nói mình là một bảo bối, hắn bất quá giận ta vì đã dám phản đối hắn mà thôi. Không cần gấp, những chuyện như thế này vốn cũng nhiều mà, đóng cửa đọc một chút thư, đến khi được thả ra thì lại là huynh đệ. Ngươi không cần phải quan tâm ta."
Ta nghe lời này tựa hồ có điểm bực mình, rốt cục vẫn là kiềm chế ở trước mặt tiểu Vương gia không nên quyền đấm cước đá đành phải xoay người ngủ.
Mấy ngày qua đi, tin tức bên ngoài đối với ta mà nói từ trước đến nay vẫn là bị phong tỏa. Trần bá tiến tiến xuất xuất, hành động lúc này so với ngày thường thật không giống nhau, thập phần giỏi giang, giống như đến thời khắc mấu chốt phải hảo hảo biểu hiện một phen.
Tiểu Vương gia dường như vẫn nắm rõ mọi chuyện ở bên ngoài. Ta nhìn hắn cùng Trần bá nói nhỏ, sắc mặt cũng không có khó coi, liền lười đến hỏi sự việc như thế nào.
Mấy ngày liền như vậy qua đi.
Ở trong Vương phủ vài ngày, tiểu Vương gia đã học được cách leo cây. Hắn bắt đầu học là vì muốn ngọan với ta ở trên cây, sau cư nhiên không muốn xuống dưới nữa, muốn ta bồi hắn ở trên cây ngồi một chút, nói như vậy có thể nhìn thấy bao quát Vương phủ. Thế nên, hiện tại thị nữ Vương phủ muốn tìm hắn cũng đã quen ngẩng đầu nhìn lên cây. (=.=")
Ngày hôm đó Trần bá lại tới tìm ta, đem thư nhà cho ta.
Ta vừa thấy chữ viết, biết lại là lão nương, phỏng chừng vẫn là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại. Đem thư cất vào trong áo, leo lên cây từ từ xem.
Nội dung thư như sau:
Ngọc Lang con ta:
Thân thể vẫn khỏe?
Nghe nói Cửu vương gia không như ý, nương không muốn ngươi lưu lại chỗ thị phi đó nữa, nhanh chào từ biệt, về nhà là thỏa đáng nhất, về phần phái đi, về sau tái cầu người khác.
Nếu Cửu vương gia không chịu để cho ngươi từ biệt, đừng ngại làm ra một ít tiểu họa, bị người đuổi ra Cửu vương phủ cũng tốt.
Nhớ lấy nhớ lấy.
Tái bút: Thư này không thể để cho ai biết, nhất là gia gia.
Mẫu thân.
Ta chớp mắt một cái đem thư xem hoàn, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Thiên hạ cư nhiên có mẫu thân như vậy dạy con, muốn ta mặc kệ tiểu Vương gia sao?
Bất quá, không nghĩ tới tin tức ở kinh thành cư nhiên có thể truyền đi xa như vậy, ngay cả phụ mẫu ta đang ở tỉnh ngoài cũng biết được tình cảnh tiểu Vương gia không ổn.
Không khỏi thở dài.
"Tìm hoài không thấy đâu, cư nhiên một mình leo lên đây ngoạn?"
Tiểu Vương gia hét lớn một tiếng, làm ta sợ nhảy dựng.
Hắn đã muốn leo đến một nửa, sắp leo đến bên cạnh ta. Ta luống cuống tay chân nhét đại thư vào trong ngực áo.
Ta cẩn thận đỡ hắn, giúp hắn cùng ngồi với ta. Tiểu Vương gia hỏi: "Như thế nào không gọi ta? Đi ra đây cũng không nói cho ta biết. Ngươi nói xem, trên cây này có trứng chim hay không?"
"Hiện tại mùa đông, làm gì có trứng chim?" Ta thật không rõ, hắn tinh thông tứ thư, ngũ kinh so với phu tử còn lợi hại hơn gấp nhiều lần, như thế nào lại có điểm dốt nát như vậy.
Chúng ta nói một hồi, thị nữ ở dưới bứơc đến, nâng đầu cấp tiểu Vương gia thỉnh an, nói: "Chủ tử, nương nương tiến Vương phủ, thỉnh chủ tử đến tiền thính."
Chúng ta nhìn nhau, đều nhìn ra ý vui mừng. Từ lúc tiểu Vương gia vào cung chịu gáio huấn, không có bất kì ai viếng thăm Vương phủ. Chẳng những vài vị Vương gia không thấy bóng dáng, ngay cả Vương phi thương yêu tiểu Vương gia nhất cũng không thấy xuất hiện.
Vương phi thân ở trong cung, giờ phút này xuất hiện, xem ra là đem đến tin tức, sự tình có điều chuyển biến tốt đẹp, mới dám công nhiên (công khai+tự nhiên) đăng môn.
Đạo lý kia ta vốn không hiểu, là ngày hôm qua tiểu Vương gia nói cho ta biết. Hắn nói: "Chỉ cần hoàng ngạch nương đến xem ta, như vậy nghĩa là sau cơn mưa trời lại sáng."
Hiện tại Vương phi xuất hiện, nhất thời ở trong mắt ta bỗng chốc trở thành thiên nữ.
Tiểu vương gia cười nói: "Ta thay đổi xiêm y xong sẽ đến tiền thính vấn an hoàng ngạch nương." Nói xong liền cao hứng ôm ta một chút, mau chóng nhảy xuống, thân hình một hồi liền biến mất ở sau giả sơn.
"Sau cơn mưa trời lại sáng..." Ta lấy ra lá thư giấu trong ngực, lẩm bẩm: "Lão nương viết lá thư này, khẳng định vừa muốn ta hảo hảo lưu lại lại hảo hảo đòi phái đi."
Vốn định đem lá thư xé nát, bất quá ngẫm lại, vẫn là nên cất lại trong ngực áo. Đợi ngày sau lão nương sửa miệng, sẽ đem lá thư này trút giận với nàng một chút.
Ta thật sự là bất hiếu tử...