Chương 42: Phủ thêm giá y
Trường thái học là nơi đọc sách của con cháu hoàng gia, Lâm Hi Hòa là cháu ruột Ngọc quý phi, cũng xem như dựa hơi vào danh vị của cô mình.
Sau khi vào trường, hoàn cảnh ở đó còn phức tạp hơn hắn tưởng. Mỗi ngày ngoại trừ phải chuẩn bị đủ thứ, còn bận bịu hơn cả hoàn thành các bài học Phu tử đã giao.
Ở nhà là con trai trưởng, đột nhiên đi tới đây rồi dù cha mình là quan nhất phẩm đương triều, hắn vẫn phải cúi mình khom lưng, đương nhiên sẽ khó mà thích ứng.
Lúc mới bắt đầu vẫn còn khá nhàn hạ, hắn còn đưa mấy phong thơ cho cận thị mang ra ngoài gửi tới Thẩm Hành.
Sau rồi bận bịu đến mức, ba mươi, năm mươi ngày mới viết được chút ít.
Đến cuối cùng, hắn sai người đưa cho nha đầu kia mấy món đồ linh tinh, lúc nào cần thì nhìn tới, rồi cũng quên béng nàng luôn.
Lâm Hi Hòa vẫn tin, những gì mà Thẩm Hành quý trọng, dù dài hay ngắn, thứ gì tốt nàng cũng cất vào hộp gỗ.
Đó là hộp gấm trang sức mà cha nàng mua cho, bằng gỗ tử đàn, được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Nàng muốn cất hết những thứ trân quý của hai người vào trong.
Nhưng rồi dần dần, số lượng càng ngày càng giảm thiểu. Viết đủ thứ linh tinh qua loa, ngay cả người không có học thức gì như nàng cũng nhận ra.
Chắc là hắn bận quá rồi.
Nàng vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.
Ngày sau đó, nàng cũng từng hỏi cha mình, bài thơ Tần Quan kia có ý nghĩa gì vậy.
Thẩm Quát kỳ lạ nhìn nàng, rồi lại thở dài một tiếng: “Tuổi con còn nhỏ, khi nào lớn hơn cha sẽ nói cho nghe.”
Có thể nàng cũng hiểu được sơ sơ ý nghĩa trong bài đó. Ánh mắt nóng rực mà Lâm Hi Hòa nhìn mình ngày ấy rốt cục có ý nghĩa gì.
Thiếu nữ mới biết yêu đều có những ảo tưởng mà người bên ngoài không thể nào hiểu được.
Lâm Hi Hòa không hồi âm, nàng lại mang những thứ hắn gửi ngày ngày lật xem. Thỉnh thoảng lại cười khúc khích, đôi lúc xuất thần, sau đó mỗi ngày lại viết mấy chuyện lí thú của bản thân kể lại cho hắn, như một đứa bé nóng lòng muốn kể.
Đến khi nhận được hồi âm của hắn là lúc nào, Thẩm Hành cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết là nét chữ cứng cáp trên tờ giấy đã tinh tế hơn xưa.
Nàng vui mừng nhảy lên đỉnh mái hiên, giẫm đạp làm rơi xuống không biết bao nhiêu vụn đá.
Sau khi nhận thư, nàng lại càng viết nhiều hơn.
Thậm chí có hôm buổi trưa mới viết, đến lúc mặt trời lặn nàng đã nhận được hồi âm của hắn
Quãng thời gian đó đúng là hồi ức khó quên nhất trong đời nàng. Mấy câu nói ngày ấy chẳng qua là những câu chữ tình cảm ngô nghê, xinh đẹp và thuần túy.
Lúc sắp hết năm, Lâm Hi Hòa từ trong cung trở về.
Nàng mặc một bộ đồ mới đứng trước cửa chờ mong hắn, cười nhẹ đoan trang.
Trên mặt hắn có mấy phần kinh ngạc, dường như không ngờ một nha đầu chuyên gây chuyện thị phi cũng có lúc yên tĩnh như thiếu nữ như lúc này.
Hắn cởi chiếc áo choàng lông cừu ra khoác lên người nàng, khẽ cười nói: “Hay là uống được loại thuốc gì trị bướng bỉnh rồi? Sao lại ngoan ngoãn vậy chứ?”
Nàng cười to đưa xấp giấy viết thư trong tay áo.
“Không phải huynh nói, cô nương gia thỉnh thoáng không tốt là ngây thơ, còn quá không tốt sẽ trở thành khóc lóc om sòm mà? Muội đang học theo lời huynh nói, học cách tĩnh lặng vừa phải, huynh viết mà cũng quên à?”
Hắn nhìn bức thư kia hồi lâu, một lát sau mới nói câu: “Làm sao mà quên được, ta ở trong cung, vẫn luôn nhớ tới nàng.”
Lúc đó nhìn dáng vẻ sững sờ rất lạ lùng, nàng cũng không hỏi thêm gì nữa, lại tiếp tục vui mừng trở lại
Qua năm nay Lâm Hi Hòa đã mười bảy, bên người con cháu thị tộc đều có người thông phòng.
Hắn kéo Thẩm Hành hỏi nàng, có muốn gả cho hắn làm thiếp hay không.
Trong thâm căn cố đế của hắn, xuất thân của Thẩm Hành như vậy làm thiếp cũng đã là cất nhắc cho Thẩm gia rồi.
Nàng kiên định lắc đầu, câu nói này thực sự đã khiến cho lòng nàng khổ sở.
Cha của nàng cả đời chỉ có một mình nương, cưới hỏi đàng hoàng.
Nàng đã gặp mấy di nương trong phủ thừa tướng đại nhân, mặc dù cười tươi như hoa, nhưng khóe miệng vẫn cong lên đầy cay đắng.
Nàng cảm thấy lòng mình đè nén, Lâm Hi Hòa cũng vì chuyện nàng “không biết cân nhắc” mà sầu não uất ức khá lâu.
Có lẽ đó là trận chiến tranh lạnh đầu tiên kể từ khi họ biết.
Nàng ở kinh thành không có mấy bạn thân, người giao thiệp duy nhất là muội muội của Đô úy Trương Trung Viễn, Trương Vãn Quân.
Nàng ôm một mớ tâm sự đến gặp nàng ta tố khổ, cũng thử hỏi dò xem, mình làm vậy có phải quá quả đoán không.
Trương Vãn Quân luôn hiền lành ngoan ngoãn, hiếm khi lại nói với nàng như chém đinh chặt sắt:
“Có một số việc có thể thỏa hiệp, nhưng một số chuyện thì không được nhượng bộ. Nếu Lâm đại công tử thật sự yêu nàng thì nhất định sẽ để nàng làm chính thất”.
Thẩm Hành lắc đầu, cái nàng quan tâm không phải là danh phận, nàng chỉ muốn làm thê tử đường đường chính chính của hắn mà thôi.
Sau khi náo loạn một hồi, Lâm Hi Hòa tới cửa tìm nàng.
Nàng nhớ rõ hôm đó là một đêm tuyết đẹp, hắn mặc một bộ nhu bào mày lam nhạt đứng ngoài cửa nhà nàng.
Tuyết phất phơ trên mái đầu của hắn, như một pho tượng vừa lăn từ trong tuyết chui ra.
Hắn có uống ít rượu, mùa hoa quế nồng đậm phảng phất giữa hai người.
Hắn nói với nàng: “Thẩm Hành, chúng ta kết hôn đi.”
Cho đến ngày hôm nay, nàng vẫn nhớ sự kích động lan tràn trong cơ thể.
Nàng run rẩy hỏi hắn: “Có thật không huynh?”
Hắn gật đầu, nhưng lại nói một câu khiến cho nàng như hiểu như không.
“Nếu như đây là điều nàng muốn, vậy ta sẽ cho nàng.”
Trước đại hôn một ngày, nàng tự tay cầm viết thiệp mời đi tìm Trương Vãn Quân, cảm ơn chuyện nàng đã ở bên hòa giải, cũng mời ngày đại hôn đó nhớ đến uống chén rượu mừng.
Lúc đó hai người trao đổi tin tức đều phải nhờ nàng ấy, nàng cứ nghĩ rằng việc vui này, Vãn Quân mới đúng là bà mối.
Nhưng hình như nàng ấy lại không vui như vậy, chỉ là khi ấy Thẩm Hành vui vẻ quá, cũng không để tâm đến khuôn mặt trắng bệch tức thời của người kia.
Ngày hôn lễ, cha nàng ngồi trong phòng lẳng lặng nhìn nàng khoác giá y, mấy lần há mồm cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài.
Ý ông muốn nói, nàng hiểu.
Thế nhưng người đang đắm chìm trong tình yêu thì không bận lòng đến những sốt ruột của người làm phụ thân.
Nàng vẫn cố chấp cho rằng, hôn nhân là một chuyện rất đơn giản. Chẳng liên quan gì đến thân phận hay dòng dõi.
Ngày kết hôn, trọng thần trong triều đến hơn phân nửa, dồn dập tặng lễ chúc mừng.
Nhưng thực ra họ chỉ đưa có vài tấm thiệp mời.
Thẩm Hành cho rằng đó là chủ ý của Lâm Hi Hòa, mà hắn, lại chỉ nhíu lại lông mày nhìn nàng mà thôi.
Lúc khấu lạy trời đất, nàng không có cao đường để bái.
Phụ thân Lâm Hi Hòa đã tới Tương Đô, mẹ của hắn cũng không muốn tới dự hôn lễ này
Tới lúc phu thê giao bái thì lại có một loạt tiếng bước chân dồn dật vang lên. Thừa tướng đại nhân mà nàng nên gọi “ba chồng” không biết đã nghe tin từ đâu, mặt mày tái nhợt kéo nàng lại, la lối chất vấn hỏi rốt cục nàng đã cho con trai ông ăn phải thuốc gì, khiến hắn hồ đồ đến vậy.
Nàng muốn nói, không có, hai người chỉ yêu nhau thôi, nên muốn ở gần nhau.
Đối phương lại hoàn toàn không cho nàng cơ hội cãi lại, ông sai người gỡ hết vải đỏ trước mặt mọi người
Lấy chân giẫm đạp lên chiếc khăn voan mày đỏ, lạnh lùng nói với nàng:
“Chim sẻ muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng hả, cũng phải nhìn xem ổ của con phượng hoàng này cô có xứng được ở hay không.”
Tân khách bị ngăn cách bởi một cánh cửa chính, Lâm thừa tướng đóng cửa thả “chó”, để một đám thân vệ mang gậy gộc tới thăm hỏi người nàng.
Nàng cắn chặt hàm răng, kiên cường ngẩng đầu nhìn Lâm Hi Hòa trong góc nhỏ.
Sắc mặt hắn vẫn trắng xám như vậy, thấy nàng nhìn sang mới không kìm lòng được bước về trước một bước.
Lâm Phương Tri nói với hắn:
“Nếu mày chịu từ bỏ địa vị ở Lâm phủ, thân phận con trai trưởng thừa tướng, thì mày có thể lấy nàng ta”.
Nàng nhìn thấy đôi mắt kia đang giãy giụa, cũng nhìn được sự đau lòng khổ tâm. Thế nhưng nàng còn nhìn được, sau câu nói đó, đôi giày đỏ không di chuyển thêm một bước.
Tất cả đều trở nên không còn ý nghĩa.
Nàng từ bỏ phản kháng, đau đớn đến mức cơ thể cũng mất đi cảm giác.
Lúc cha nàng xông từ ngoài cửa vào.
Nàng không biết cơ thể yếu ớt thư sinh của ông làm sao có thể ngăn được mấy thủ vệ cường tráng đó, nàng chỉ biết ông lấy thân mình bảo vệ nàng rất chặt. Dù ai kéo ai đẩy cũng không suy suyển nửa phần.
Nàng nghe tiếng ông run rẩy cầu xin: “Là thần không biết dạy con, tất cả mọi chuyện, Thẩm Quát đều đồng ý tự mình gánh chịu. Xin thừa tướng đại nhân khai ân, buông tha cho con gái của ta.”