Chương 23: Trừng trị
Khét!một tiếng cửa được mở ra, vừa trong thấy nam nhân quần áo bảnh bao, hiên ngang bước vào, hai nữa nhân đang trong tư thế ngồi đợi, nhanh đứng lên, bước vội đến bên nam nhân, giọng niềm nở.
"Biểu huynh! Huynh đã đến rồi!"(đồng thanh)
"Các muội tìm ta có chuyện gì sao?"
Không cần khách khí hắn tự mình ngồi vào bàn rồi tự rót cho mình một chung trà, một hơi uống cạn, Đan Đan cùng Ngọc Cát liếc mắt nhìn nhau rồi tiến sát bên hắn bài tỏ khúc mắc.
"Biểu huynh, huynh vẫn chưa biết đại tỷ đã trở về phải không?"(Ngọc Cát nhẹ lên tiếng)
"Khụ..khụ vài tiếng, hắn ho khan vì sặc phải nước trà, nhưng chẳng làm phai đi sự sung sướng đang lan tỏ trên gương mặt hắn lúc này.
"Thật sao? Tử Cách đã trở về?"
"Thật! Về được vài ngày rồi, vì được tin biểu huynh mới từ Nam Hạ trở về nên bọn muội đến để báo huynh biết"(Đan Đan)
"Được! Ta đến tìm muội ấy ngay"
Hắn đứng nhanh dậy nhưng Ngọc Cát đã ngăn lại.
"Biểu huynh, nghe bọn muội nói hết đã"
"Sao nữa?"(nhíu mày)
Ngọc Cát giọng buồn buồn nhìn hắn rồi có vẻ do dự không nói, làm hắn mất hết kiên nhẫn, máu đã dồn đến não, mắt hung tợn nhìn.
"Nếu không nói, thì ta đi trước!"
"Là đại tỷ! Người đã thành thân rồi!"
Hắn ngẩn ra trong giây lát.
"Thành thân rồi!"
"Phải!"
Rầm mạnh một tiếng, trà trên bàn đã rơi mạnh xuống đất vỡ nát, cả Đan Đan cùng Ngọc Cát đều có chút sợ, nhưng phóng lao thì phải theo lao, Ngọc Cát lại nhẹ tiếp.
"Biểu huynh! Bọn muội biết huynh rất thương đại tỷ, nhưng huynh buông tay đi.."(cố tình khích tướng)
"Tại sao! Ta không để cho ai có được Tử Cách dễ dàng như thế đâu"(mắt đã đỏ ngầu)
Đan Đan chìa tay, một cái bao màu đỏ đã được hiện ra.
"Biểu huynh, để bọn muội giúp huynh nghe"
Mắt hắn dao động, hết nhìn cả hai rồi lại nhìn cái bao đỏ kia, tay nắm thành quyền, mặt không rõ cảm xúc, Đan Đan cùng Ngọc Cát cũng đưa mắt nhìn nhau nhẻn miệng cười ăn ý.
=========================
Nhìn nam nhân trước mắt, ta thật chẳng có chút cảm tình nào với người biểu huynh này, ở kinh thành này ai mà không nghe danh mỹ nam đào hoa như hắn chứ, tuy bề ngoài nhìn cũng rất thuận mắt nhưng lại là một tên ăn chơi lêu lỏng, và dường như xem kỹ viện là nhà nên ngày nào cũng thấy mặt hắn ở đấy.
"Tử Cách muội càng ngày càng đẹp, đẹp đến nao lòng người"
Không chú ý đến ánh mắt phát sáng của hắn, ta vẫn ung dung vào nghi vấn của bản thân, nhìn sang Đan Đan và Ngọc Cát đang ngồi bên cạnh.
"Hai muội tìm ta có chuyện gì sao?"
Đảo nhẹ mắt, hắn nhếch môi, tay thì tiện rót cho ta một chung rượu.
"Bộ có chuyện gì mới được tìm muội sao?"(hỏi ngược)
"Đúng thế! Đại tỷ, vì biểu huynh mới trở về từ Nam Hạ nên muốn mời tỷ đến đây thưởng rượu do huynh ấy đem về"(Đan Đan nhanh miệng)
"Nào! Đây là rượu ta đem từ Nam Hạ trở về, muội dùng thử xem"
Đẩy nhẹ ly rượu trước mặt ta, hắn hình như có vẻ mong chờ, làm trong lòng ta cũng sinh nghi, ta thật chẳng ưa gì hắn, lúc trước đã bám ta như đỉa đói không buông, gặp hắn là ta lại tránh như tránh tà, nói chuyện thì không đến 2 câu, không phải vì hai muội ấy mời ta thì ta cũng không đến nếu như biết có mặt hắn ở đây.
Thấy ta vẫn trầm ngâm không động chung, Ngọc Cát vội cầm ly của mình lên hướng mắt về ta rồi nhanh uống cạn hết một ly.
"Đại tỷ xem! Rượu không có vấn đề mà"
Thấy hành động đó, ta cũng không thể từ chối được nữa, nên cũng uống cạn ly rượu.
"Cũng được!"
"Nếu không có chuyện gì nữa ta đi trước đây, ta còn nhiều chuyện phải xử lý"
Dứt câu ta đã đứng lên nhưng ba ngươi kia cứ như trong đóng lửa, cũng nhanh đứng dậy theo ta, Đan Đan đã nhanh tay giữ tay ta lại.
"Đại tỷ! Lâu rồi biểu huynh mới gặp tỷ, tỷ nói chuyện với huynh ấy vài câu đi"
"Ta còn việc bận, lúc khác đi"
Buông lạnh một câu, ta nhanh bước đi, nhanh đến cửa thì chợt mắt tối sầm lại, chân bất lực, ta đã nhào về phía trước.
"Các...Ngươi...dám.."
Trước khi ta kịp ngã thì người đã nằm gọn trong vòng tay hắn.
"Tử Cách đừng trách ta, vì ta quá yêu muội thôi"
"Biểu huynh, bọn muội đi trước đây!"
Bỏ lại vẻ mặt đầy đắc ý kia cả hai đã bước ra khỏi cửa, ta thật không ngờ dù không phải cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng dù sau cũng là nhi nữ của phụ thân, ta đối với chúng đâu tệ, từ nhỏ hễ những thế gì tốt và đẹp nhất, ta đều nhường cho bọn chúng hết từ y phục cho đến trang sức ta chẳng tiếc thứ gì, vậy mà tại sao chúng lại làm thế với ta, ta đã làm sai chuyện gì.
Ta không còn sức để vẫy vùng được nữa, mặc cho hắn bế ta lên tiến thẳng đến bên giường, nhìn vẻ mặt chứa đầy dục vọng của hắn, nếu còn sức để cắn lưỡi tự dẫn, thì ta đã làm rồi vì ngay đến sức nói chuyện ta còn không có.
"Đừng...đừng chạm vào...ta.."(yếu ớt)
"Tử Cách! Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với muội mà"
Cho đến khi ta ý thức được thì áo đã bị kéo xuống một nữa, lộ ra cánh vai trần trắng nõn, mắt hắn càng sâu không thấy đáy, khi môi hắn sắp chạm vào cổ ta, thì mắt ta đã ứa lệ, nổi ô nhục này dù có chết cả ngàn lần cũng không thể xóa đi được, Mạc Tử Cách ta cả một đời oanh liệt nay lại bại thảm hại trong tay tên súc sinh này.
"Rầmmm!"
Cửa đã bị bật tung, văng mạnh trên đất, hai nam nhân mặt đầy sát khí, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ làm người khác mất hồn mất vía, sợ đến quên mất tổ tông mình là ai.
"Súc sinh!"(gầm giọng)
Nhanh như chớp, tay Tấn Triệu đã bóp chặt cổ hắn, người thì lơ lửng bám sát vào tường, vẻ mặt thống khổ đến cực độ, mặt cho hắn có cố vùng vẫy nhưng cũng vô dụng, cho đến khi một tiếng rắc vang lên thì hắn đã trợn mắt tay chân sụi lơ, chàng ném mạnh hắn xuống đất.
Trong khi đó thì Quân Nhuẫn đã đến bên ta, vẻ mặt của chàng có biết bao lo lắng, biết bao yêu thương kèm với xót xa.
"Cách Nhi! Đừng khóc! Không sao rồi!"
Tay lao đi những dòng lệ, rồi nhẹ ôm lấy ta vào lòng, cảm giác an tâm này chỉ có các chàng mới đem lại cho ta, cũng vì thế các chàng đã làm hỏng ta, làm ta trở nên yếu đuối đến thế này.
"Nương tử! Nàng ổn không?(vừa nói tay Tấn Triệu đã áp lên má ta)
Ta khẽ gật đầu cho các chàng yên tâm.
Trước khi bế ta rời đi, Quân Nhuẫn còn buông lạnh một câu.
"Cắt lấy đầu tên súc sinh này, còn xác thì đem đi băm thành trăm mảnh cho ta"
"Dạ! Vương gia!"
=================
Không biết ta đã thiếp đi từ bao giờ, đến khi tỉnh dậy, thì đã có Thúc Lang bên cạnh.
"Nương tử nàng tỉnh rồi"
Thấy vẻ khẩn trương pha lẫn chút lo lắng của chàng, khi chàng đỡ ta dậy ta cũng vương tay khẽ vuốt lên đôi lông mày có chút nhíu lại ấy.
"Ta không sao mà, chàng đừng quá lo"
"Nàng làm vi phu lo lắng quá nương tử, cũng may là không có chuyện gì"
Môi chàng vương đến nhẹ hôn lên mắt ta, ta thật cảm tạ trời phật vì Quân Nhuẫn và Tấn Triệu đã đến kịp nếu không ta cũng không lường được hậu quả sẽ thế nào, nói tới mới nhớ lúc đem ta về thì đã không thấy hai chàng rồi.
"Thúc Lang! Quân Nhuẫn và Tấn Triệu đâu?"
"Hai người hắn nói có chuyện cần xử lý"
"Chuyện gì?"(ta chỉ vô tình hỏi)
Nhưng Thúc Lang cũng chẳng giấu diếm.
"Đi xử lý hai nữ nhân tâm địa như rắn rết đó"
"Sao?"
Ta tròn mắt cả kinh vì nếu Đan Đan và Ngọc Cát mà rơi vào tay các chàng thì chỉ có con đường chết.
"Thúc Lang! Họ đang ở đâu?"
Ta gấp muốn chết mà chàng vẫn nhìn ta trong im lặng, ta biết Thúc Lang là người hiền lành, chàng là thần y với chàng mạng sống con người là quan trọng nhất, vậy mà hôm nay chàng lại bỏ mặc cho chuyện này.
"Nương tử! Họ không xứng đáng để nàng phải lo lắng"
"Họ là muội muội ta, dù có chuyện gì thì ta cũng không thể đứng nhìn họ chết"
"Nương tử!"
Sau tiếng gọi, Thúc Lang thở ra, biết không thể nào ngăn cản được ta nhưng chàng vẫn lắc đầu, đó là đáp án gì, ta thật không thể tin là chàng lại không biết.
"Nương tử! Ta thật không biết chuyện của hai người họ"
Ta lão đảo bước vội ra khỏi phòng trong sự lo lắng của chàng, mới bước đến thèm cửa thì đã gặp Thiên Ý và Dạ Ý cũng đang định vào trong.
"Tướng quân" (đồng thanh)
"Các em biết Tấn Triệu cùng Quân Nhuẫn ở đâu không?"
Đưa mắt nhìn nhau có chút lưỡng lự nhưng Dạ Ý cũng cúi người thành thật.
"Tướng quân! tứ vương cùng thất vương đang ở Vãng Lai lầu!"