Chương 59: Sự thật
Vườn trúc phía sau vương phủ.
Trưởng quản Viêm Giản ít khi đến đây nhưng mấy ngày nay thì có vẻ tích cực hơn, chỉ vì vương phi của hắn mỗi sáng đều đến đây luyện kiếm, mà vương gia của hắn luôn đặt trách nhiệm nặng nề lên hắn là phải trông coi việc ăn uống của vương phi mình, nên trước khi vào triều, vương gia của hắn đã căn dặn phải thỉnh vương phi đến dùng điểm tâm sáng.
"Trưởng quản là đến mời tướng quân về dùng bữa sao?"
Khi thấy bóng dáng trưởng quản Viêm Giản Thiên Ý đã hỏi ngay.
"Đúng vậy! Vương phi vẫn đang luyện kiếm bên trong sao?"
"Ừ! Để ta vào trong gọi người"
Để trưởng quản Viêm Giản đứng đợi bên ngoài, Thiên Ý cũng cất bước vào vườn trúc bên trong, qua một dãy đường ngắn hai bên đều là trúc xanh mát cũng thấy được phía trước, một cái đình nhỏ, phía sau là một cái hồ khá lớn, bốn bề xung quanh đều là trúc bao phủ, một màu xanh tươi làm người khác nhìn vào không khỏi phải cảm thán là nơi đây thật sự rất đẹp, đưa mắt nhìn, Thiên ý chỉ thấy mình Dạ Ý đang đứng mà chẳng thấy tướng quân của mình đâu.
"Tướng quân đâu?"
"Đang dưới hồ"
Theo hướng mắt Dạ Ý chỉ, Thiên Ý cũng nhìn theo.
"Tướng quân đã ngâm gần nửa canh giờ rồi, và hình như chưa có ý định lên"
Biết không thể làm phiền nên Thiên Ý cũng ngoan ngoãn mà chờ đợi, có lẽ phải để cho trưởng quản phải đợi rồi, có lẽ đây cũng là thói quen của tướng quân nhà mình, lúc trước cũng vậy mỗi khi luyện kiếm xong là phải vào thùng tắm mà ngâm ít nhất cũng cả một canh giờ.
"Dạ Ý! Ngươi nghĩ tướng quân sẽ ổn chứ?"
Thiên Ý bất chợt hỏi, nên Dạ Ý cũng đưa bộ mặt ngốc ra.
"Ổn gì?"
"Về chuyện của Vân công tử ấy!, mấy ngày nay tướng quân luôn tỏ ra rất tốt nhưng ai cũng hiểu người đau khổ thế nào"
Nghe giọng Thiên Ý có vẻ lo lắng, Dạ Ý cũng hiểu, quả thật tướng quân nhà mình đã có chút tiều tụy, có lẽ mất ăn mất ngủ rất nhiều, mặc dù luôn bị các tướng công khác lo lắng về việc ăn ngủ, thậm chí muốn ép luôn nhưng tướng quân cũng chẳng màng lấy.
"Hơi! Biết làm sao để tướng quân mau nguôi ngoai đây?"
Thở hơi ra, Dạ Ý cũng không biết làm cách nào.
Trong khi đó Hoàng Cung.
Chuyện phủ Nhị vương gặp thích khách đã được lan truyền, hoàng hậu nương nương thì khóc lên, khóc xuống khi vừa ở phủ Nhị vương trở về, còn ngất xỉu mấy lần khi trông thấy nhi tử của mình thương tích đầy mình, một thân hôn mê bất tỉnh trong tình trạng chỉ còn nửa cái mạng.
"Thích khách chỉ là một lũ giang hồ?"
"Bẩm! Đúng thưa hoàng thượng"
Bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực độ, hoàng đế ngồi đó với vẻ mặt khó chịu không thể tả, thái tử điện hạ, Tam vương gia, Ngũ vương gia cùng Tứ vương Tấn Triệu đều có mặt.
"Phụ hoàng! Giờ tất cả đã tự sát chẳng còn chút manh mối gì, e là việc điều tr.a sẽ gặp nhiều khó khăn"
Ngũ vương gia lên tiếng, làm vẻ mặt hoàng đế càng thêm âm trầm.
"Lần trước là Lương Nhi, lần này là Vân Nhi, thật ra là kẻ nào muốn ra tay với vương triều ta?"
Ông nghiến răng trong giận dữ, nhưng đổi lại là hai gương mặt chẳng chút biểu tình là Tấn Triệu cùng Tấn Thanh Nham, còn thái tử Tấn Vệ Lương thì khẽ dao động mắt nhìn đến Tấn Triệu, Ngũ vương Tấn Mộ Ngọc cũng chau mày trong hoang mang, thật ra từ trước đến nay hắn không hề quan tâm đến việc triều chính cho lắm, với các hoàng huynh của mình, người hắn thân nhất vẫn là Tân Triệu, hắn biết Tứ hoàng huynh của hắn tài giỏi hơn người, cho nên giang sơn Tấn quốc không cần hắn nhọc thân lo lắng thì vẫn có Tứ hoàng huynh hắn bảo vệ nhưng hiện nay lại liên tiếp xảy ra hai cớ sự nghiêm trọng, hắn thật đang lo, liệu có đến lượt Tứ hoàng huynh của mình không? mặc dù cả hắn cùng Tấn Triệu không cùng một mẫu sinh ra, nhưng hắn lại rất quý mến và tôn kính người hoàng huynh này, cho nên dù bất cứ giá nào một người không màng đến chính sự như hắn cũng quyết quản chuyện có liên quan đến Tứ hoàng huynh mình.
"Triệu Nhi! chuyện này ta giao cho con"
Có chút bất ngờ về ý định của hoàng đế, thái tử điện hạ vội đưa mắt nhìn phụ hoàng mình rồi lại nhìn đến biểu hiện của Tấn Triệu.
"Thần nhi! tuân lệnh"
Chấp tay nhận lệnh, mặt Tấn Triệu chẳng để lại một chút cảm xúc, đây là ông trời muốn giúp Tấn Triệu hắn sao? rõ sát thủ do Tấn Triệu phái đi, giờ chuyện này lại giao Tấn Triệu hắn quản thì có trời mới tìm ra được chứng cứ.
"Chuyện này giao cho Tứ đệ là rất đúng! với tài mưu lược của đệ ấy, chắc sẽ sớm tìm ra kẻ đứng sau thôi!"
Tam vương cũng tỏ vẻ bằng lòng về quyết định của phụ hoàng mình, tuy Nhị vương cũng chỉ là một con cờ trong chuyện này, nhưng con cờ này với hắn được xem là rất quan trọng, một ngày Tam vương hắn chưa đạt được mục đích của mình thì sẽ không để con cờ này phải ch.ết được.
"Ừm! ta chỉ tin tưởng vào Triệu Nhi thôi!"(gật gù, hoàng đế cũng họa thêm).
Tấn Triệu vẫn im lặng, ở đây ngoại trừ thái tử điện hạ ra thì chẳng ai biết được Tấn Triệu hắn đang nghĩ gì, hắn cũng giống như Tấn Triệu cả một đêm lo lắng bất an, tuy Nhị vương có ý tạo phản nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, Nhị vương mà ch.ết cũng đâu làm hắn vui vẻ gì, lớn lên trong vương triều suốt hai mươi tám năm qua, hắn cũng hiểu rõ chuyện tranh đoạt vương vị vốn là chuyện bình thường trong hoàng tộc, vốn không thể nhân nhượng, nhân từ với người khác, khác nào tự giết bản thân, là do người ép ta thì ta cũng không thể đợi ch.ết được.
===================================================
Tiếng đàn vừa dứt là tiếng vỗ tay tay tứ phía, nữ nhân một thân giản y cũng đứng dậy, ta vô tình chạm vào ánh mắt của nàng ta khi đã hướng về trên này, nhưng chỉ là một cái nhìn vội sau đó đã thu lại, ta cũng biết nàng ta là nhìn ai, đi chung với hai nam nhân tuấn mỹ bất phàm này thì thật không gây chú ý mới lạ, cả hai đều là vương gia, khí chất trên người tỏ ra cũng đủ làm người không thể tự chủ được mà phải ngắm nhìn rồi.
"Sao vậy Cách Nhi?"
Khi Cẩn Triệu hỏi ta thì Quân Nhuẫn cũng nhìn đến, thu mắt lại ta chú tâm vào trà trên tay mình.
"không sao?"
"Nương tử! giữa phu thê nàng còn ngại nói sao?"
Thấy ý cười của Quân Nhuẫn ta cũng không ngần ngại gì nữa.
"Sau này các chàng ra đường nên che mạn đi nghe"
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại đưa mắt nhìn ta, ta không nghĩ họ lại không hiểu.
"Sao các chàng lớn lên lại thuận mắt như thế hả? ngay cả ta là nữ nhân cũng muốn không bằng các chàng rồi!"
Ngay sau đó cả hai đã không hẹn mà bật cười.
"Ra là đang ghen ư?"
Lời Cẩn Triệt làm ta như muốn độn thổ, không ngờ bản thân lại đến nổi như vậy.
"Nương tử nhà ta lại biết ghen đấy! thật hiếm khi bắt gặp được khuôn mặt này của nàng"
Tay Quân Nhuẫn đã đưa đến nâng cầm ta lên, làm ta xấu hổ mà quay mặt tránh.
"Được...rồi đó! các chàng là muốn bắt nạt ta?"
"Không có! ta nào có bắt nạt nàng, nương tử! nàng là muốn câu dẫn vi phu giữa thanh thiên bạch nhật này sao?"
Cau mày nhìn đến hai con người đang cười kia thì Cẩn Triệt không ngần ngại mà đưa tay sờ nhẹ lên tóc ta.
"Cách Nhi! hoàng huynh ta đã hối về Tây quốc rồi!"
Nghe đến đó ta chợt nhớ lại chuyện đại hôn, nhưng vì chuyện của Tấn quốc hiện giờ nên cũng không thể nào về được.
"Ta chưa rời Tấn quốc được, vì Tấn Triệu chàng ấy..."
Biết ta muốn nói gì, nên Cẩn Triệt cũng không có vẻ phiền nàn mà cũng hiểu theo.
"Ừ! đợi xong việc ở đây cũng được, ta không gấp"
"Thật sao?"
Một chút dửng dưng, Quân Nhuẫn đã lên tiếng làm Cẩn Triệt có vẻ mất tự nhiên, mà cũng đúng thôi, Cẩn Triệt đã đợi ta lâu thế rồi còn gì, không phải một, hai tháng mà là cả mười mấy năm rồi.