Chương 66: Thanh thanh còn sống
Giờ không còn hai tên nữa mà là cả một đám vệ binh đang bao vây tứ phía, nhìn sơ cũng không ít hơn hai mươi tên, đều đáng nói hơn là cái người đang đứng bên cạnh Tác Thác Nghiêm.
"Ngươi sao lại đến đây?"
Điệu bộ thản nhiên, Vân Thẩm Sư đưa quạt trên tay qua lại, chẳng chút nao núng.
"Tình cờ thôi!"
"Đúng là với năng lực của Tác Thác Nghiêm ngươi thì đám vệ binh nho nhỏ này chẳng là gì, nhưng ta lại lỡ lo chuyện bao đồng rồi! Nên chia vài tên cho ta đi"
Tác Thác Nghiêm không trả lời, khi nhìn đến Tam vương Tấn Thanh Nham cùng Tiêu Nhược Lan, mặt đã hắn đã lạnh đi vài phần, Tấn Thanh Nham lại rất điềm tĩnh, vẻ mặt cùng ý cười của hắn như là nói, giờ có thêm mười tên Vân Thẩm Sư nữa thì hôm nay Tác Thác Nghiêm cũng không thể thoát khỏi nơi đây.
"Tác quân sư! Bổn vương là đầy thiện ý hiếu khách, mà Tác quân sư lại chẳng để vào mắt, làm bổn vương cảm thấy rất hụt hẫng"
"Đầy thiện ý hiếu khách!"
Lập lại, Tấn Thanh Nham hắn tưởng Tác Thác Nghiêm mới sinh ra hôm qua sao?.
"Phải! Bổn vương nghe danh Tác quân sư nhiều năm rồi! Hôm nay mới có dịp gặp mặt, đúng là dịp may hiếm có, nên muốn tỏ chút lòng thành của bản thân, ai ngờ quân sư lại chẳng chịu phối hợp gì cả"
"Vương gia đã quá lời, ta cũng nói rồi! hôm nay ta thật chẳng có nhã hứng mà ở đây đàm đạo cùng vương gia, Cách Nhi nhà ta còn đang đợi, nếu vương gia không nương tay thì Tác Thác Nghiêm ta cũng không cần nể mặt nữa"
"Ra là vì Tứ muội!"
Lời nói vừa dứt, mắt Tam vương gia Tấn Thanh Nham đã nhìn đến xem biểu hiện của người bên cạnh, hắn rất hài lòng với nộ khí mà nàng ta phát ra.
"Nhưng hôm nay bổn vương quyết không để Tác quân sư đi thì sao?"
"Ta vẫn đi"
Vẫn dửng dưng, Tác Thác Nghiêm chỉ buông lạnh một câu, nhưng lạ ở chỗ là bọn vệ binh đã rút kiếm khỏi vỏ chuẩn bị bắt người, mà hắn vẫn đứng bình thản như trời tròng, làm Vân Thẩm Sư cũng nhướng mắt mà nhìn hắn.
"Nói đi mà bất động như thế để bị bắt sao?"
"Ngươi lo cho ta quá nhỉ?"
Câu hỏi pha chút đùa đó cũng làm Vân Thẩm Sư nhếch môi đùa theo.
"Ừ!"
"Bắt người"
Tam vương Tấn Thanh Nham đã ra lệnh, ngay sau đó bọn vệ binh đã xông đến, Vân Thẩm Sư nhẹ siết quạt trong tay, đây cũng là vũ khí đánh nhau của hắn, mắt thấy Tác Thác Nghiêm vẫn bất động, Vân Thẩm Sư biết tên này không đơn giản, và như hắn nghĩ chưa gì hết thì đã nghe tiếng la hét bên ngoài, ở đâu đã có một đám hắc y nhân khác từ trên nóc thuyền nhảy xuống, làm đám vệ binh chở tay không kịp.
"Ra đây là lý do thản nhiên của ngươi"
"Không lý do gì mà Tác Thác Nghiêm ta phải đưa tay cho người khác trói cả"
Thấy sự việc có vẻ không ổn, Tam vương Tấn Thanh Nham nhanh kéo tay Tiêu Nhược Lan định rời khỏi, nhưng ai kia lại không muốn bước.
"Ngươi sao vậy?"
Mắt đâm đâm nhìn Tác Thác Nghiêm, trong mắt của Tiêu Nhược Lan chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn, cái vẻ đau lòng đó làm Tam vương gia hắn cảm thấy thật đúng là thứ vô dụng, hắn lại lên tiếng giọng đã lạnh tanh.
"Muốn ch.ết"
Xanh mặt,Tiêu Nhược Lan vội thu tầm mắt, thì Tác Thác Nghiêm đã nhìn đến.
"Ta không biết ngươi theo Tam vương gia hắn là muốn giở trò quỷ gì? Nhưng dám động đến Cách Nhi nhà ta, thì chính tay ta sẽ lấy đầu ngươi"
"Thác...Nghiêm ca ca..."
Run giọng, Tiêu Nhược Lan không thể ngăn được dòng lệ đang chảy dài trên mặt mình, còn gì thương tâm hơn khi người mình yêu lại muốn giết mình cơ chứ!.
"Ngươi nghĩ mình có hội đó sao?"
Tấn Thanh Nham lấy đâu ra tự tin như thế? Chưa để Tác Thác Nghiêm cùng Vân Thẩm Sư nghĩ thêm thì tất cả vệ binh và hắc y nhân đã gục ngã.
"Là mê hương!"
Quá trễ cho lời nói của Vân Thẩm Sư.
=========================
"Công chúa! Em đã giao thư rồi! Nhưng không biết Nhị vương gia có đến không nữa?"
Không nhìn đến vẻ mặt lo lắng của tỳ nữ mình, Mục Trường Mệnh vẫn chú tâm với bút trên tay và giấy trên bàn.
"Đến hay không! Không quan trọng, còn thiếu gì dịp, ta đã nhắm trúng hắn rồi, hắn có chạy đằng trời"
Gãi đầu, tỳ nữ thật không biết công chúa của mình đang nghĩ gì? Rõ muốn gặp mà lại nói như thế? Thấy điệu bộ ngốc đó, Mục Trường Mệnh chỉ nhẹ lắc đầu cười khổ.
"Mà công chúa!"
"Sao?"
Tỳ nữ do dự, lần này Mục Trường Mệnh đã dừng bút mà nhìn nàng ta.
"Em sao vậy?"
"Người thật sẽ gả cho Nhị vương gia? Với thân phận của người, mà lại không được làm chính thất, em nghĩ hoàng thượng sẽ không đồng ý"
"Ai nói ta sẽ không làm chính thất? Ta đã viết thư cho phụ hoàng rồi, ta phải đường hoàng làm chính phi, còn Mạc Tử Cách kia chỉ làm thiếp thôi"
Thở ra nhẹ nhõm, tỳ nữ đã vui trở lại, biểu hiện của nàng ta cho thấy đã an lòng, làm Mục Trường Mệnh cũng thấy rất may mắn vì có được một tỳ nữ thế này.
"Thanh Thanh em theo ta cũng cả năm rồi nhỉ!"
"Dạ đúng thưa công chúa, nhờ ơn đức của công chúa mà em đã sống được đến bây giờ"
Vẻ mặt đầy biết ơn đó làm Mục Trường Mệnh cũng không biểu hiện gì đặc biệt, vì Thanh Thanh lâu lâu khi nhắc đến chuyện xưa là đều như vậy.
"Em nói với ta có một hảo tỷ muội tên A Hương phải không?"
"Dạ! Nhưng không biết giờ A Hương đã thế nào rồi?"
Rũ mắt, Thanh Thanh lo lắng, Trường Mệnh lại nhếch môi, tay lại cầm bút tiếp tục hạ xuống giấy.
"Nếu ta nói cho em biết, A Hương đó là Thất vương phi của Ly quốc và là Tứ vương phi của Tấn quốc, em có tin không?"
"Sao ạ?"
Có chút cả kinh, Thanh Thanh đã trợn mắt, Mục Trường Mệnh vẫn ung dung.
"Ừ! Đây là người ta phái đi điều tr.a báo về, A Hương đó với Mạc tướng quân Tây quốc đều có mùi hương lạ trên người, đúng hơn là cùng một người"
"Vậy...vậy có nghĩ là người sắp gả cho Nhị vương gia là A Hương!"
"Không sai"
==============================
"Đợi Nương Nhi bình phục ta sẽ đưa nàng ấy về Đông Thành lập nàng làm chính phi"
Nghe đến đó, Đông Thành Lam Nhi đã kinh hãi mà lớn giọng.
"Chính phi?"
"Ừ!"
Chẳng để tâm Đông Thành Mã Duệ chỉ khẽ ừ, nhưng ai kia đã trợn mắt không tin được.
"Thái tử ca ca, nữ nhân ấy là tú bà kỷ viện đấy! Phụ vương sẽ không bằng lòng"
"Thì sao! Ta quyết rồi, sau khi về Đông Thành ta sẽ không làm thái tử nữa"
"Gì?"
Lần này Đông Thàng Lam Nhi đã bị choáng thật sự, Đông Thành Mã Duệ vẫn từ tốn.
"Nương Nhi sợ ta sẽ tam thê tứ thiếp, nếu không làm thái tử nữa, thì đời này Đông Thành Mã Duệ ta chỉ có một mình nàng ấy là chính phi và chỉ cần một mình nàng ấy là đủ"
Lảo đảo Đông Thành Lam Nhi quá sốc, nàng không ngờ chỉ vì một tú bà kỷ viện mà thái tử ca ca của mình lại chịu hy sinh nhiều như vậy, bất ngờ, đúng quá sức tưởng tượng rồi!.
"Nhưng mà...thái tử ca ca...chuyện này ngàn lần không được"
" Muội nên về nghỉ sớm đi, ta cũng đi nghỉ đây!"
Đông Thành Mã Duệ đã đuổi người, làm Đông Thành Lam Nhi không thể phát thêm lời nào nữa, mặc dù đây là chuyện lớn nhưng nàng cũng khá dè dặt vị hoàng huynh này, nàng mà làm hắn giận lên thì chỉ có nước mà cuốn gói ngay về Đông Thành.