Chương 115: Xoay chuyển tình thế 2

Hoàng cung.
"Đệ lại muốn gì?"
Câu hỏi như biết được câu trả lời của hoàng đế làm Tây Cẩn Triệt cũng không lạ gì vì mục đích hắn đến đây thì chỉ có một.


"Thần đệ nghe ngày xử tử đã được rút ngắn? Tại sao? Chưa gì mà hoàng huynh lại muốn đem cả gia của Mạc đại tướng quân vào chỗ ch.ết sớm như vậy?"


"Tội thần! Thì ch.ết sớm hay muộn cũng thế, đệ đừng quản chuyện này nữa, lo cho bản thân của mình đi, đừng để ta biết chuyện Mạc Tử Cách có liên quan đến đệ, nếu không đệ biết hậu quả rồi"
Ánh mắt lạnh lẽo của hoàng đế đã nhìn đến, Tây Cẩn Triệt vẫn chấp tay cung kính.


"Hoàng huynh cũng thừa rõ Cách Nhi là người đệ yêu"
"Đệ có biết mình đang nói gì không? Sắp đến đại hôn mà còn hồ ngôn ở đây!" Mặt hoàng đế đã đầy nộ khí.


Để tránh sự phẫn nộ của hoàng đế kinh động đến thị vệ, thái giám bên ngoài, Tây Cẩn Triệt đã tập trung vào mục đích của mình đến đây hơn.
"Mạc đại tướng quân là bị oan, đệ đã có bằng chứng người là bị vu khống"


Hoàng đế có vẻ chấn động, cái nhìn đầy hoài nghi đã hướng Tây Cẩn Triệt.
"Đệ muốn ám chỉ gì?"
" Thừa tướng! Lão ta thông đồng với Tây Khương để hãm hại phủ tướng quân, số binh khí được mang ra khỏi thành lần trước vẫn còn trong tay lão ta"


available on google playdownload on app store


Mặt hoàng đế đã tối sầm, mặc dù tội chứng đã rành rành, thế nhưng lời Tây Cẩn Triệt lại gieo vào trong tâm trí hoàng đế là đằng sau chuyện này quả thật có sự dối trá, một lúc ngưng trọng đủ để Tây Cẩn Triệt đứng trong đống lửa thì hoàng đế cũng chịu lên tiếng.


"Có biết vu khống cho đại thần là tội gì không? Dù đệ là đệ đệ ruột thịt của trẫm thì quân pháp bất dị thân"
"Thần đệ nguyện lấy đầu để chứng minh cho sự trong sạch của Mạc đại tướng quân"


Lời thành khẩn, Tây Cẩn Triệt đã quỳ xuống trước hoàng đế, thấy vậy hoàng đế cũng muốn đánh cược một lần xem sao, dòng họ Mạc nhiều đời làm tướng, tận trung với xã tắc đều đó không thể phủ nhận, lúc đầu hoàng đế cũng không ngờ lại có chuyện như thế xảy ra nhưng vì chứng cứ đã rõ ràng thế, cộng thêm áp lực của các đại thần trong triều, nhất là thừa tướng nên hoàng đế cũng nhắm mắt mà ban lệnh, nay lời Tây Cẩn Triệt lại làm hoàng đế cảnh tỉnh, nếu như giết oan một trung thần thì làm sao có thể xứng làm minh quân cai trị xã tắc nữa.


"Lãnh Am!"
"Có thần!" Ngay lập tức một thị vệ ở đâu đã xuất hiện, quỳ chờ lệnh.
"Đi điều tr.a về thừa tướng cũng chuyện binh khí kia"
"Tuân lệnh!"


Đi cũng như xuất hiện, hắn đã biến mất chẳng để chút dấu vết, Tây Cẩn Triệt cũng không lạ gì cái tên Lãnh Am này, một cấm vệ trung thành tài giỏi của hoàng huynh mình mà bọn hắn còn biết nhau từ nhỏ.
==========================
Tại Phủ Lục.


"Này thần y trên núi xuống, ngươi tài giỏi như vậy, có thể hay không trị được bệnh mất trí?" Nhướng mày Sát Huyết Dạ hỏi.
Tay vẫn dã thuốc, thần y kia cũng trả lời mà mắt chẳng nhìn lấy hắn.
"Chưa biết được!"
Lời của hắn vừa dứt, mặt Sát Huyết Dạ đã nhăng lại với vẻ khó tin mà lập lại.


"Gì mà chưa biết được? Ngươi là thần y kiểu gì vậy hả?"
"Nói ra hổ thẹn, y thật của tại hạ vẫn còn khá kém"
Thấy tên này tuy bề ngoài chẳng giống một đại phu chút nào, thế nhưng bệnh dịch ở đây đã được hắn trị khỏi, quả là không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài.


"Vậy để ngươi trị thử đi"
Sát Huyết Dạ ngồi đấy, vẫn nghiêng đầu,tay chống một bên mà quan sát hắn, chợt thấy động tác hắn đã dừng.
"Tại hạ chưa chắc...e rằng..."


Sự lưỡng lự của hắn đã thành công chọc tức con người tâm cao khí ngạo kia khi phải đích thân đến đây mời hắn về trị bệnh cho một tên cùng chia sẽ nương tử với mình, hắn là bị điên rồi, tự bản Sát Huyết Dạ cũng cảm thấy từ khi yêu nàng, tâm trí của hắn ngày càng lú lẫn thêm.


"Rốt cuộc là ngươi có chữa hay không?"
Nghe giọng như đầy đe dọa dù hôm nay hắn có muốn hay không thì cũng phải đi một chuyến, không thể do dự, hắn đành đứng dậy thu dọn đồ.
"Tại hạ sẽ cố"


Đứng phía sau là tên ẻo lả cùng Mị Nhân mặc dù không biết chủ nhân nhà mình xem trọng cái tên quê mùa này ở điểm nào mà chuyện tự thân đi mời này không phải chỉ cần kêu bọn hắn đi là được sao? Ấy nhưng chủ nhân bọn hắn luôn có tính toán, nên làm thân thuộc hạ như bọn hắn đây cũng không thể thắc mắc quá nhiều mà cứ tuân theo là được.


Buổi trưa Sát Huyết Dạ đã dẫn người đến, thấy Vương Thúc Lang vẫn thẩn thờ ra đấy trong khi tay vẫn còn bận rộn quạt cho ấm thuốc đang sắc nên hắn cũng cất giọng khá là mỉa mai.
"Vương Thúc Lang ngươi vẫn còn tâm trạng lo cho nữ nhân khác?"
Thấy Sát Huyết Dạ, Vương Thúc Lang cũng choàng tỉnh.


"Ngươi lại muốn gì?"
"Muốn gì? Không phải vì tên ngu ngốc như ngươi làm tổn thương Cách Nhi thì bổn ma chủ ta có mời thần y đến trị cái bệnh ngu xuẩn của nhà ngươi không hả?"
"Ta có cần ngươi làm vậy sao?"


Vương Thúc Lang vừa dứt câu thì đã bị một chưởng của Sát Huyết Dạ làm bị thương mà văng ra xa đến nổi phải thổ huyết.
"Khốn kiếp! Ngươi nghĩ bổn ma chủ ta là tình nguyện? Ta chỉ muốn Cách nhi là của riêng mình, nhưng vì nàng yêu các ngươi như thế, nên bổn ma chủ ta mới hạ mình thôi"


Nộ khí của Sát Huyết Dạ nếu ngay bây giờ hắn không chỉ dùng một chút nội lực thì e rằng Vương Thúc Lang đã chầu trời, còn Vương Thúc Lang giờ lại im lặng không phản bát nữa.
"Ngươi đừng ức hϊế͙p͙ hắn nữa, chưa chắc gì ngươi yêu nương tử hơn hắn đâu"


Vân Thẩm Sư đã xuất hiện, lời của hắn làm Sát Huyết Dạ khó chịu nhưng lại là sự tò mò với Vương Thúc Lang.
"Ngươi mau trị khỏi đi, nếu không sau này nương tử chỉ thuộc về bọn ta thì đừng hối hận" Sự khiêu khích của Vân Thẩm Sư.


"Hừ! Không phải bớt một người thì đỡ một người sao?" Sát Huyết Dạ nhếch môi.


Lời của Vân Thẩm Sư lẫn Sát Huyết Dạ đã thành công để Vương Thúc Lang để tâm, hắn cũng là nam nhân với cái chuyện cùng một đóng nam nhân khác chia sẽ một nữ nhân thật làm hắn cũng không hiểu nổi lúc trước bản thân là có phải yêu nữ nhân ấy quá nên bỏ luôn lòng tự trọng, đều này làm hắn thật muốn nhớ lại, cộng thêm hắn mặc dù bây giờ bản thân không nhớ gì, ấy vậy chân hắn không cách nào rời đi được, nữ nhân kia làm hắn không thể buông bỏ được nàng.


=========================
"Mệnh nhi! Tứ tỷ không hề hối hận"
"Tứ tỷ! Tại sao? Sao phải vì một nam nhân không hề yêu mình mà dầy vò bản thân kia chứ?"
Mục Trường Mục rống to trong phẫn nộ, Tứ công chúa kia lại càng xa dần mang theo đó là nụ cười vừa mãn nguyện vừa đầy chua sót.


"Mệnh nhi! Đừng giống như tỷ, hãy yêu và gả cho người toàn tâm toàn ý đều yêu muội"
"Tứ tỷ...!"
Mục Trường Mệnh hét to trong tuyệt vọng, bàn tay nhỏ bé của nàng cố mà vươn đến muốn nắm lấy tay Tứ hoàng tỷ của mình nhưng lại không thành.
"Công chúa...công chúa! Người không sao chứ?"


Thanh Thanh lo lắng cố đánh thức Mục Trường Mệnh, thành công vì ai kia đã khẽ mở mắt.
"Ta...làm sao vậy?"
"Công chúa...người làm em sợ quá! Lúc nãy người mê sảng cứ gọi Tứ công chúa"


Mục Trường Mệnh ôm đầu, tất cả những gì thuộc về Tứ công chúa đều hiện ra mồn một, có vui cười, có hạnh phúc, có bi thương, làm sao mà Mục Trường Mệnh quên kia chứ! Tứ hoàng tỷ quá suy tình của nàng lại yêu một người mà từ trước đến nay tâm hắn không hề yêu mình, đến khi ch.ết Tứ tỷ vẫn không hề hối hận, đều đó làm Mục Trường Mệnh hận ý cùng đau khổ luôn theo bản thân tới tận bây giờ.






Truyện liên quan