Chương 22
“Ngươi. . . . . .” Không khỏi cảm thấy mất mác nhưng hắn lập tức thu hồi vẻ thất vọng, nhắm hai mắt nằm trở lại.
Mặc dù bây giờ không thể đi nhưng Tang nói ba ngày sau sẽ quay lại, mặc kệ thế nào hắn cũng phải hi vọng, hắn phải dưỡng tinh tụ thụy, nếu không đến lúc đó muốn đi cũng đi không được. . . . . .
Tang mới đi người kia vừa vặn trở lại, một thân bạch y như tuyết, mái tóc đen như mực, bộ dạng như công tử thế gia khác xa trước đó, trong tay cầm theo một hộp thức ăn tinh sảo.
“Quân Bất Phàm, dậy dùng cơm.” Tiếp tục đi tới bên cạnh Quân Bất Phàm, đem hộp đựng thức ăn đặt trên mặt đất, xếp đầu gối ngồi đối diện Quân Bất Phàm, từ trong lòng lấy ra một quyển thư, tiện tay lật xem.
Quân Bất Phàm ngửi thấy mùi thơm dụ người, đưa tay mở hộp đựng thức ăn, bên trong tất cả đều là thức ăn chín── thịt bò hầm, vịt muối , so với món ăn hắn dùng trong quân còn thịnh soạn hơn.
Không biết xà yêu có được từ đâu, chắc tốn không ít tâm tư.
“Nhìn cái gì, còn không nhanh ăn.” Để quyển sách sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe tia sáng kỳ lạ.
“Ừm.” Đáp ứng một tiếng, nửa tựa giường đá, rồi ăn như hổ đói cho đến hộp cơm rỗng tuếch, trong bụng mới không còn thấy đói.
“Vị không tệ nha.” Thình lình dựa sát ɭϊếʍƈ đi vụn nhỏ dính khóe miệng, cả thân thể y dán lên ***g ngực lõa lồ.
“Ta là người không giống ngươi.” Khó chịu xoay đi …khuôn mặt anh tuấn phi hồng.
Nhìn bộ dạng môi hồng răng trắng phong thần như ngọc, nếu không phải là người bị hại, hắn còn thật tưởng rằng quý công tử nhà ai, đáng tiếc là xà yêu khoác da người. . . . . .
“Ăn ngon không?”
“Không tệ, đã lâu chưa được ăn qua. . . . .” Trong quân cuộc sống gian khổ, làm gì có thịt ăn, hôm nay một lần ăn được nhiều món, chính hắn cũng cảm thấy thật bất ngờ.
“Ừ, không uổng phí đi xa như vậy.” Vốn định bắt con heo rừng về cho hắn nhưng lại nghĩ đến Quân Bất Phàm không còn sức để nấu, nên y chạy ra ngoài trấn, tìm được tửu lâu nổi danh nhất mua trở về.
Trên đường trở về có thấy một ít tiểu quan quán, y nhất thời tò mò đứng ngoài cửa nhìn, không nghĩ bị người ta mạnh mẽ lôi vào.
Y vốn không muốn vào nhưng lại nghĩ đến Quân Bất Phàm ngoan cường như thạch, trong lòng suy nghĩ không biết Quân Bất Phàm sao lại không thích y . . . . .
Y không ngốc, Quân Bất Phàm mặc dù đã đồng ý nghe theo y nhưng dáng vẻ cực không tình nguyện, nghĩ đến trong lòng phiền muộn không thôi, cho nên quyết định vào xem một chút.
Mới vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương buồn nôn khác với mùi nhẹ nhàng khoan khoái trên người Quân Bất Phàm, đúng là trời đất cách biệt, y lập tức vứt lại ngân lượng, phất tay áo vội vã đi.
Chẳng qua trước khi đi, lão bản tiểu quan quán khuôn mặt thần bí hì hì, nhét một quyển sách vào tay y, còn nói đó là đồ tốt.
Vừa rồi rỗi rãnh xem vài trang, thì ra Nam Nam xuân cung đồ, phía trên chồng chất đủ kiểu dáng, thấy Quân Bất Phàm ăn no, y đang cân nhắc có nên thử một chút với hắn không.
“Nếu ăn no vậy tiếp tục.”
Đột nhiên dùng lực đè mạnh lên người hắn, cúi đầu xuống dùng sức ʍút̼ lấy cổ họng hắn, y hít sâu một hơi ngực kịch liệt phập phồng.
“Không được. . . . . .” Thể lực dần dần khôi phục như cũ, hơn nữa Tang xuất hiện….
Không quan tâm hắn phản kháng, trực tiếp đưa ngón tay cắm vào trong mật huyệt, như cố ý muốn trừng phạt hắn, ngón tay thon dài đặt lên nơi nổi lên, đè nặng xuống ──