Chương 64: Phiên ngoại 4
Chớp mắt một cái Quân Bất Phàm đã về kinh hơn nửa tháng, bấm tay tính toán tối nay sẽ đến kỳ phát tình, y vội vàng thay một bộ y phục đen theo con đường quen thuộc tiến vào hoàng cung.
“Người đâu?”Khác với ngày thường, Sân cũng mặc áo màu đen đứng trong tẩm cung, thấy hắn đến mắt xà cong thành hình bán nguyệt.
“Ngươi sao lại mặc thế này?”Nhìn Sân mặc trang phục kỳ quái, trong lòng lộp bộp một chút.
“Đi, ta đưa ngươi đến một chỗ.”Đã sớm bàn tính tất cả, chỉ chờ hắn đến mà thôi.
“Đi nơi nào?”Hắn ngừng lại bước chân không muốn đi theo Sân.
“Đi rồi biết, ta sẽ không hại ngươi”Kéo lấy tay hắn bay lên giữa không trung như mũi tên vọt thẳng ra ngoài.
Ước chừng một canh giờ, Sân dừng lại bên cạnh bờ hồ tĩnh mịch, hắn ngước đầu nhìn bị cảnh đẹp trước mắt chấn động nói không nên lời.
Ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ, ánh sao lóe lên giống như nhiều hạt kim sa làm mắt hắn nhoi nhói.
“Thật đẹp.”Hét to một tiếng.
“Đương nhiên đẹp rồi, đây là thánh hồ của xà tộc bọn ta, không phải ai cũng có thể đến.”Sân kêu ngạo ngước mặt, khuôn mặt vui vẻ.
Lúc đó, hắn và Tang ra đời tại đây, nghe nói chư thần tại thánh hồ sẽ phù hộ xà tộc bọn họ bình an, y cũng đã sớm lên kế hoạch làm Quân Bất Phàm mang thai hài tử của y nên đưa hắn đến đây.
“Thật khó tin nổi, trên đời lại có nơi xinh đẹp thế này………..”Đi dọc theo bờ sông, Quân Bất Phàm than thở lặp đi lặp lại lời nói.
“Dù có đẹp thế nào cũng kém ngươi.”Từ phía sau ôm lấy eo hắn, Sân thân mật dán chặt vào hắn.
Trong mắt tình nhân luôn là Tây thi, trước kia y không cảm thấy Quân Bất Phàm đẹp lắm nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy đẹp.
“Nói bậy gì đấy, ta là nam tử sao có thể khen đẹp, nếu so về đẹp thì ta không thể bằng ngươi.”Quay đầu lại đem nước vẫy lên mặt Sân.
“Ngươi cảm thấy ta rất đẹp sao?”Sân cười hì hì không né tránh, hai bàn tay thon dài thuận theo hông hắn sờ soạn xuống dưới.
“Nói chuyện này để làm gì, chẳng lẽ ngươi nguyện ý để ta đè một lần?”Thở dốc, gương mặt tuấn mỹ đỏ hơn phân nửa.
Xà yêu thật giảo hoạt luôn dùng chiêu này ứng phó hắn, mà hắn mỗi lần đều bại trận thành tù binh xà yêu.
“Với thể lực của ngươi mà đè được ta sao?”ʍút̼ cắn sau ót hắn, răng xà bén nhọn lộ ra ngoài, để lại trên da thịt mấy vết thương nhỏ hồng hồng.
“Thể lực ta tuyệt không yếu, không tin bây giờ chúng ta thử một lần xem.”Quân Bất Phàm không phục cãi lại, hai mắt đỏ ngầu.
“Sau này có cơ hội hẳn thử, giờ thì không được.”Qủa quyết từ chối hắn, Sân cười thần bí.
Bàn tay to trong suốt như ngọc thăm dò vào trong quần áo không ngừng sờ mó, vuốt ve ***g ngực phập phồng lên xuống, cảm giác đầu nhũ vốn đã cứng giờ còn cứng hơn.
“Sân…….nhẹ một chút……..”Cảm giác Sân hôm nay đặc biệt thô bạo, hắn không vui nhíu lông mày.
Thấy bộ dáng hắn rõ ràng muốn mà cự tuyệt không những không làm Sân mất hết dục vọng, ngược lại còn kích khởi y hận không được lập tức ăn hắn vào trong bụng.
Tay còn lại thong thả đến ɖú hắn, nhẹ nhàng cảm nhận xúc cảm mạn diệu, rồi men theo bắp đùi dụ người sờ soạn đi xuống.
“A…….”Thân thể hắn bất giác muốn tránh né lại bị Sân dùng thân đè sát lên thân cây lớn, không thể di chuyển chỉ có thể vô lực chấp nhận Sân tà mị khiêu khích.
Không báo trước, ngón tay Sân xâm nhập sâu vào bên trong thân thể hắn, cả thân thể hắn nhanh chóng kéo căng.
“Kẹp chặt quá, muốn cắn đứt ta sao.”Sân cười nhẹ nói, độc tác ngón tay vẫn không thả lỏng.
Mặt hắn đỏ đết cắt ra máu, đã rất lâu bọn họ không làm bên ngoài, tuy rằng nơi đây là thánh hồ của xà tộc nhưng không bảo đảm sẽ có những xà tộc khác nhích đến gần.
Đầu ngón tay thon dài mò đến nơi nổi lên, dùng sức ấn xuống.
“A………”
Ngón tay di động khiến thân thể hắn không tự chủ được run rẩy, miệng không nén được bật ra rên rĩ vỡ tan, lối vào hạ thân không ngừng nhỏ ra dịch thể trong suốt thấm ướt cả bàn tay Sân.
Nghe hắn rên rĩ, Sân tăng nhanh chuyển động ngón tay muốn đem đến nhiều khoái cảm cho hắn.
Hai tay hắn mạnh mẽ giữ chặt thân cây, cố gắng quên đi nóng bức bên trong thân thể nhưng càng muốn quên lại càng không thể, Sân sử dụng mưu mẹo trêu chọc hắn.
“Mau tiến vào………”Hắn rên rĩ ngắc quảng, miệng không ngừng thở dốc.
“Nhanh thế đã muốn rồi?”
Ngón tay không dừng động tác kéo ra đưa vào hơn nửa có xu thế tăng nhanh làm Quân Bất Phàm sắp điên mất.
“A………Ta chịu không được……..”Thân thể mềm mại cong thành hình cung, trong người như muốn nổ tung, khắp người tê dại.
“Muốn ta vào sao.”
Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn, hắn vô lực phản kháng chỉ cảm nhận được cự vật đỉnh phía mau đang vội vàng muốn xông vào.
Trong lúc Sân dùng sức đem cự vật khổng lồ xâm nhập mật huyệt, mãnh liệt nóng bỏng xuyên suốt thân thể hắn, hắn không nhịn được run rẩy.
“A……Ngươi……….”Ý thức cự vật bên trong thân thể không dừng lại, hắn trừng lớn hai mắt, lại không ngăn cản được Sân xấm lấn.
Sân dùng hai tay ôm hông hắn, bắt đầu chuyển động nhịp nhàng theo cách nguyên thủy nhất, mỗi lần đều điên cuồng đâm thẳng vào, càng ngày càng mãnh liệt như cơn bão càn quét cả người hắn.
“A………a…….”Hắn vong tình rên rỉ, thuận theo nhịp điệu Sân mà đung đưa vòng eo.
Dần dần không còn nhẹ nhàng như ban đầu, Sân đè lên vai hắn như cưỡi ngựa điên cuồng xung đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn.
Đầu tiên lấp đầy sau đó hoàn toàn kéo ra khỏi hắn, lại tiếp tục điên cuồng đâm vào, hai xà căn luân phiên luật động trong cơ thể hắn, một giây cũng để hắn có cơ hội nghỉ ngơi.
“A…….ư….Ngô…”Trong miệng hắn không ngừng phun ra rên rỉ tiêu hồn làm Sân say mê.
Không biết trải qua bao lâu, Sân gầm to một tiếng, người run rẩy đem dịch thể nóng bỏng tất cả đều rót vào trong thân thể hắn.
Sân thở hổn hển lười nhác ngã lên lưng hắn, hai bàn tay vẫn còn đang vuốt ve, si mê nỉ non: “Phàm Phàm, ta rất thích ngươi.”
……
Kể từ đêm trải qua ở Thánh hồ, Quân Bất Phàm cảm thấy trong người không thoải mái, thường ngày hắn có thể ăn ba chén cơm lớn không hiểu sao hôm nay một chén cũng ăn không vô.
Ăn không vô cũng không nói, ngay cả luyện công phu cũng cảm thấy mệt mỏi, thời gian ngủ thì nhiều hơn ngày thường, có lúc ngủ thẳng đến mặt trời nhô cao, nhiều lần khiến hắn thượng triều trễ.
Tất cả việc trên Sân đều nhìn thấu, trong lòng âm thầm vui mừng, thỉnh thoảng còn dời ánh mắt sang người Quân Bất Phàm nhìn chằm chằm vào bụng hắn.
“Hoàng thượng, biên quan báo nguy.”Trên đại điện, Quân Bất Phàm nhẫn nhịn đứng thẳng bẩm tấu.
Hắn lần này trở về kinh vì muốn vượt qua kỳ phát tình, hiện tại tính toán cũng đã qua nhiều ngày xem ra hắn tốt nhất vẫn trở về biên quan, gần đây thân thể không khỏe có thể liên quan thủy thổ kinh thành không hạp.
“Không được, trẫm không đồng ý.”Ngay trước mặt bá quan văn võ, Sân quát to mất hết hình tượng.
Đã mang thai con y còn muốn chiến trường, y không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý.
Nhất thời kích động y đã quên nói với Quân Bất Phàm chuyện mang thai.
“Hoàng thượng……..”Quân Bất Phàm cố gắng thuyết phục y, lại bị y giơ tay ngăn cản.
“Không cần nói, ngươi hãy về quý phủ chờ trẫm, nhớ là không được đi lung tung.”
Thấy không thể thuyết phục Sân, Quân Bất Phàm cũng không nhiều lời, trong lòng đã có quyết định của chính mình, hắn theo đám quần thần lui xuống.