Chương 44

Trần Hoa đưa Nhâm Nhiễm quay về trung tâm thành phố, Nhâm Nhiễm cảm ơn: “Hôm nay rất cám ơn ông, Trần Tổng.”
“Khách sáo với anh vậy à, cho thấy nếu không phải vì chuyện của nhà họ Kỳ, chắc sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.”
Cô bật cười, tự chế giễu: “Tôi nào được cứng rắn thế!”


Trần Hoa quan sát cô, “Trông em có vẻ rất mệt mỏi, công việc nhiều lắm không?”
“Quả là hơi mệt.” Nhâm Nhiễm biết trạng thái mình gần đây không tốt, “Tôi đang dự định nghỉ phép năm.”
“Chuẩn bị đi đâu du lịch?”


“Không đi đâu cả, đã ghi danh vào trường tập lái, chuẩn bị thi bằng lái xe.”
“Để Chính Bang dạy em là được, kinh nghiệm lái xe của anh ta hơn hẳn giáo viên trong trường tập lái.”


“Vậy thì không cần, tôi từng thi bằng lái tại Úc và tự lái xe trong hơn nửa năm, chủ yếu là học về luật giao thông, thích nghi với đường phố ở Bắc Kinh.”
“Chỗ em ở hình như không có chỗ đậu xe.”


Nhâm Nhiễm không bất ngờ khi anh biết mình sống ở đâu, chỉ lãnh đạm nói: “Thì dừng ở dọc đường, dù sao cũng chỉ dự định mua chiếc xe rẻ tiền thuận tiện đi làm, cũng không quan tâm có chỗ đậu xe hay không.”
“Mua xe tần số an toàn cao thì vẫn tốt hơn, Bắc Kinh không đất rộng người thưa như ở Melbourne.”


Cô không đáp, anh nói tiếp: “Em thi bằng lái trước, anh sẽ nhờ Chính Bang rèn cho em một thời gian nữa, sau đó dẫn em đi mua xe.”
Cô hơi chần chừ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đau khổ, cô quyết lên tiếng, “Trần Tổng không chỉ tìm khách hàng giúp tôi mà còn tìm trợ lí và bảo mẫu giúp tôi sao?”


available on google playdownload on app store


“Chuyện khách hàng em đừng nghĩ ngợi lung tung. Anh chỉ cung cấp cho em điều kiện ban đầu. Còn việc họ chấp nhận dịch vụ quản lí tài chính mà em đưa ra, tín nhiệm năng lực chuyên nghiệp của em, đồng thời giới thiệu bạn của họ cho em, đó hoàn toàn trông cậy vào em.”


“Cám ơn ông đã duy trì lòng tự trọng yếu đuối của tôi.” Sau một lúc im lặng, cô nhẹ nhàng hỏi, “Ông còn có thể sắp xếp cuộc sống của tôi đến mức nào?”
“Anh rất muốn sắp xếp thỏa đáng hết mọi thứ, đáng tiếc là em không chịu cho anh cơ hội.”


“Sắp xếp thỏa đáng mọi thứ nghĩa là sao? Có phải sẽ mua cho tôi căn hộ cao cấp, xe đời mới, sắp xếp tôi đi học…”, cô tự cười vào mặt mình.


“Em có từng nghĩ, anh không ngại để Hà Tịnh Nghi và em gặp nhau cũng có nghĩa là anh không muốn giấu giếm em bất kỳ điều gì, công khai toàn bộ cuộc sống quá khứ với em.”


“Vậy thì không cần thiết, tôi không hứng thú muốn biết chi tiết cuộc sống của ông. Trí tưởng tượng của tôi cũng có hạn, không biết còn nhận được ưu ái gì nữa đây? Hay ông thử cám dỗ tôi xem nào.”


“Anh có thể lấy gì để cám dỗ em? Vật chất xưa nay chỉ có sức hấp dẫn với những người đam mê nó. Em luôn là một cô bé ngốc, điều đam mê nhất có lẽ vẫn là tình yêu, nhưng em đã không tin anh có thể cho em tình yêu nữa.”


“Tình yêu không phải là thứ người khác cho, mà là tự bản thân cảm nhận được, chúng ta không nên bàn tới nó thì hay hơn. Thế nhưng nói về cám dỗ thì tôi nào dám tự nhận thanh cao nữa. Dù sao tôi cũng đã chấp nhận hàng loạt những thuận lợi mà ông mang đến cho công việc của tôi. Người ta thường nói, khi đã đi bước đầu tiên thỏa hiệp với cuộc sống thì mọi việc tiếp theo cũng sẽ trở thành lẽ đương nhiên.”


“Em sẽ vậy ư? Anh rất nghi ngờ.”
“Tôi không biết, tôi phải cám ơn ông, ông đã cho tôi một khởi đầu rất tốt khi tôi còn rất nhỏ, dù sao thì sau khi nằm khóc trong xe Mercedes của ông vào năm tôi mười tám tuổi, tôi có thể không cần khao khát được ngồi trong xe Mercedes mà khóc nữa.”


Trần Hoa do dự, “Anh là một người rất cố chấp, sau khi đã lái quen xe Mercedes thì không dự định đổi xe nữa. Hơn nữa, từ khi em mười tám tuổi, anh đã không có năng lực kháng cự nước mắt của em, không muốn em phải khóc nữa.”


“Tin hay không tùy anh, tôi không sao khóc được nữa, đến cái tuổi hai mươi lăm rồi mà còn có thể khóc sướt mướt trước mặt một người đàn ông thì có vẻ như đang diễn kịch.”


“Nhâm Nhiễm, em có từng nghĩ, em ép anh vào vị thế rất nực cười hay không. Anh nói anh yêu em lại bị em khinh bỉ, hoài nghi. Còn nếu anh cám dỗ em thì anh sẽ không bao giờ có được tình yêu của em nữa.”


“Nhưng tôi thật không hiểu, ông quay lại đòi tình yêu của tôi làm gì? Đó là thứ mà hai năm trước anh nhờ Chính Bang vứt bỏ.” Nhâm Nhiễm thắc mắc, “Chẳng lẽ sau khi gặp lại, ông ít nhiều phát hiện ưu điểm khác của tôi ư? Điều này tôi thật không dám nghĩ, trước đây tôi yêu ông đến thế mà chưa bao giờ khiến ông động lòng.”


“Em cảm thấy anh chưa từng yêu em ư?”


“Tôi cũng rất muốn tự an ủi mình, rằng mối tình thời thiếu nữ của tôi không phải là một tình yêu đơn phương. Nhưng càng lớn tôi càng hiểu rõ, ông đã sớm cảnh cáo tôi, tôi giống như con thiêu thân, đích thực quá chủ quan và đơn phương. May mà thừa nhận điều này nên chấp nhận thực tế cũng không quá khó khăn.”


“Em hối hận đã từng yêu anh như thế không?”
“Chúng ta đang phỏng vấn nhau sao? Ông hỏi tường tận quá để làm gì? Tôi còn nhớ trước đây gần như ông đều nhìn thấu tôi, đối với mọi hành vi của tôi, ông đều có lời giải đáp sẵn, không hề tò mò chút nào.”


Trần Hoa nhìn về trước, nói ngắn gọn: “Trước đây anh là kẻ tự đại.”
Nhâm Nhiễm cười to, “Vậy thì bây giờ ông vẫn vậy, đàn ông tự đại vẫn sẽ tiếp tục tự đại. Tôi không thể tưởng tượng, ông không tự đại nữa thì sẽ như thế nào?”


Trần Hoa cũng bật cười, “Được thôi, anh nghĩ em đã sớm định dạng anh trong lòng em, cũng khó trách, khi gặp em, anh đã là một người trưởng thành. Nhưng lúc chúng ta chia tay, em vẫn còn là một đứa bé, anh bỏ lỡ thời gian em từ một đứa bé trở thành người trưởng thành, đương nhiên anh rất tò mò.”


“Tò mò này thật kì lạ, nhưng tôi sẽ thỏa mãn ông. Tôi không hối hận. Tôi đã từng yêu ông, nhưng cái kiểu tình yêu bất chấp hậu quả, không so đo thiệt hơn đó rất khó tiếp diễn. Ngày tháng ở bên ông, tôi đã dung túng bản thân cảm nhận một điều mà có lẽ các cô bé trưởng thành trong nề nếp quy củ mãi không có được tôi cảm nhận được bản chất của tình yêu. Yêu một người không cần lí do, không sợ bị tổn thương, bất chấp thiệt hại khi phải trả giá.” Xe dừng lại ở một đèn đỏ, cô quay mặt nhìn sang Trần Hoa, nét mặt bình thản, không hề tức giận, “Giống thiêu thân lắm phải không? Tôi không cần phải hối hận, chí ít tôi không còn nuối tiếc khi ở cái tuổi không dám lao vào lửa nữa.”


Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, xe lại chạy tiếp, rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Em hoàn toàn không tò mò gì với anh nữa. Nhâm Nhiễm, lần trước khi em ngồi trong xe anh, đã là chuyện của bảy năm trước, trên đường đi, em không ngừng hỏi anh nhiều vấn đề.”


Nhâm Nhiễm nhớ như in lần đầu tiên hai người ôm nhau, cô ngồi trong xe anh dạo quanh thành phố H, cô đã hỏi anh nhiều vấn đề ấu trĩ, mong muốn hiểu được người đàn ông mình yêu qua phương thức một hỏi – một trả lời. Cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế. “Chỉ có trẻ con mới tò mò quá mức với người xa lạ, ông cũng biết, tôi không còn là trẻ con nữa.”


“Để anh thành thật với em, trước đây em từng hỏi người yêu đầu tiên của anh như thế nào…”
Nhâm Nhiễm lắc đầu liên tục, ngắt ngang anh: “Tôi không có ý định trao đổi chuyện đời tư cùng ông. Ông cũng đừng trông mong tôi cũng sẽ khai báo cuộc sống của tôi tương tự như thế.”


“Thực ra chúng ta có thể nhìn nhận vấn đề theo cách này, cứ xem đây là báo ứng tuần hoàn, bây giờ em không tò mò về anh, nhưng anh rất tò mò về em. Em không còn tình cảm với anh, anh vẫn còn. Nhâm Nhiễm, chúng ta bắt đầu lại, hãy thử hưởng thụ tình cảm của anh được không? Tin tưởng anh, những người phụ nữ khác không bao giờ nghe được câu này từ anh.”


Nhâm Nhiễm kinh ngạc và bàng hoàng một lúc, nhưng cô vẫn thu hồi cảm xúc rất nhanh chóng, cô vẫn lắc đầu, nói cộc lốc: “Tôi phải nói tôi rất vinh dự không? Thế nhưng điều trước đây khát khao bây giờ dễ dàng có được, đã không còn hấp dẫn nữa. Tôi chỉ hơi buồn phiền, thật ngại.”


“Không cần phải từ chối nhanh như thế.” Xe dừng lại trước chung cư của cô, Trần Hoa bật đèn trong xe, “Em suy nghĩ lại rồi hãy trả lời anh, bao lâu cũng không sao.”
“Không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, tôi không hứng thú chơi trò yêu đương như thế.”
“Rốt cuộc, em vẫn không tin rằng anh yêu em.”


Cô nhếch miệng, bật cười: “Ông không yêu ai cả, chỉ yêu bản thân mình. Trần Tổng, người nào khiến ông cảm thấy thú vị, làm ông vui thì ông có thể để người đó ở bên cạnh ông.”


Anh nhíu mày, “Giờ đây anh có thể chắc chắn đã có người lẻo mép với em. Nhưng người mách lẻo đó không báo em biết rằng, vài năm nay anh chỉ có một bạn gái và đã chia tay vào đầu năm nay sao?”


Nhâm Nhiễm không muốn nói tiếp về vấn đề này, “Không liên quan đến tôi, vậy thôi, chúc ngủ ngon, tạm biệt.”
Nhâm Nhiễm xuống xe bước nhanh về căn hộ mình trọ, khi đến cổng, cô dừng bước quay đầu lại, xe của Trần Hoa vẫn dừng ở đó.


Mùa thu ở Bắc Kinh vội vã ghé thăm, nhiệt độ xuống thấp sau cơn mưa, khắp đường phố đều rải rác lá vàng đã khô héo. Một ngọn gió bay qua thổi tung những chiếc lá vàng kim vào không trung, lượn lờ giữa hai người, phảng phất như một thời khắc chính thức chuyển mùa trước mặt cô.


Tình cảm của con người nào có thể luân hồi như thời tiết?


Cô xoay lưng bước lên lầu, quả thực không tò mò nữa, cô hoàn toàn không định hỏi: “Sao anh lại đổi tên, cắt đứt triệt để mối liên hệ còn sót lại trong quan hệ với nhà họ Kỳ? Mấy năm qua anh sống như thế nào? Chuyện gì khiến anh tuyệt tình cắt đứt quan hệ giữa chúng ta? Lại điều gì khiến anh quay lại đứng trước mặt em?”


Cô đánh mất quá nhiều lòng dũng cảm để truy hỏi sự việc, không chỉ là trong mối quan hệ với anh. Nếu cô cất giữ cẩn thận hồi ức tốt đẹp về người mẹ vào tận đáy lòng, thì tình yêu của cô cũng như thế.


Có những vấn đề, cô mãi mãi không thể biết được đáp án. Có những vấn đề, cô không còn khát khao biết câu trả lời.


Cũng giống như khi thời gian đã đóng cánh cửa đó lại, bạn biết đó là một kết thúc, vậy thì bạn không cần thiết phải quay lại mở nó ra lần nữa, phí sức tìm một khởi đầu mới làm gì.


Nhâm Nhiễm tranh thủ ngày nghỉ thi được bằng lái xe, cô đã lên mạng chuẩn bị kĩ lưỡng, tìm được kiểu xe mình thích, sau đó rút toàn bộ số tiền tiết kiệm gần một trăm ngàn mua chiếc xe hơi nhỏ.


Lần đầu tiên cô lái xe trên đường phố Trung Quốc, đương đầu với hàng loạt bảng hướng dẫn giao thông và dòng xe chen chúc đến không còn khe hở, ít nhiều cũng hơi run sợ, nhưng không bao lâu sau thì cô đã thoải mái hơn.


Chớp mắt đã đến mùa đông, cuối tuần này, lần đầu tiên Nhâm Nhiễm lái xe ra ngoại thành.


Diện tích nội thành thành phố Bắc kinh không ngừng mở rộng, ngoại thành bị đẩy ra xa dần. Chạy từ trong thành phố tấp nập ra ngoài, tăng hết tốc độ trên đường quốc lộ về hướng khoảng không bao la. Cô tấp xe vào lề, xuống xe ngắm nhìn cánh đồng mùa đông phía trước, phía xa toàn dãy núi hoang sơ, tiêu điều, chẳng cảnh sắc nào là đáng thưởng thức. Tiếng còi xe tải gầm rú sau lưng rồi lũ lượt chạy ngang qua, ngọn gió lạnh lẽo từ phương Bắc táp vào mắt, cô không có cảm giác.


Cô có một khoảng thời gian dài như bị tấm lưới vô hình vây quanh, mua xe cũng chỉ muốn rũ bỏ cảm giác đó.
Phóng nhanh xe ra ngoại thành rồi đứng trước khoảng trời mênh mông như trước mắt, cô quả thực có cảm giác như được phóng thích.


Gia Tuấn gọi điện báo cô, Lữ Duy Vi đã đưa ra nhiều hướng dẫn quan trọng cho công ty, đồng thời liên lạc với Sở Công Thương Thành Phố tiến hành bào chữa với hiệp hội ngành thuộc da, tình hình trước mắt rất lạc quan.
Cô vui mừng cho Gia Tuấn, “Anh Tuấn, vậy thì hay quá!”


“Ừ, cám ơn em. Còn, còn… Trần Hoa. Lữ Duy Vĩ nói cô ta quen biết anh ta nhiều năm nên bằng lòng dốc sức giúp đỡ.”
Nhâm Nhiễm cười đắng: “Anh Tuấn, cái chúng ta cần là kết quả, anh đâu cần quan tâm cô ta giúp anh vì nguyên nhân nào.”


Gia Tuấn cũng cười, ắt hẳn không phải là một nụ cười vui mừng: “E rằng không chỉ một việc đó anh không thể tìm ra nguyên nhân. Hôm qua Trần Hoa cử trợ lí đến, tuyên bố bằng lòng cung cấp thêm một khoản vay, nhưng điều kiện là bên anh phải thuyết phục những chủ nợ khác, chuyển nhượng toàn bộ khoản nợ cho anh ta.”


Nhâm Nhiễm há hốc mồm: “Anh ta muốn làm gì?”


“Không rõ, thường thì người ta chỉ làm như thế khi có ý định thâu tóm công ty, nhưng trợ lí anh ta nói, trước mắt Trần Tổng không có ý định thâu tóm, cũng không muốn nhúng tay vào việc kinh doanh của công ty. Anh ta thu gom toàn bộ khoản nợ, sau khi trở thành chủ nợ duy nhất, công ty vẫn hoạt động như cũ.” Dừng một lúc, anh nhẹ nhàng nói, “Tiểu Nhiễm, hiện nay ngoài anh ta, em là chủ nợ cá nhân lớn nhất của công ty Kỳ Thị, anh không thể không nghĩ rằng, anh ta làm như thế là vì em.”


Xét đến quan hệ kì quặc giữa bản thân và Trần Hoa cùng cả gia đình họ Kỳ, Nhâm Nhiễm không biết nên kiến nghị điều gì. Gia Tuấn than thở, “Theo ý của cha thì rất có thể sẽ chấp nhận điều kiện của anh ta. Chị Gia Ngọc ít nhiều cũng bực bội, nhưng cũng cho rằng nên nghĩ đến đại cuộc, không có lí do phản đối. Còn về anh, thật lòng anh rất mâu thuẫn, anh hi vọng có thể nhanh chóng thanh toán hết


khoản nợ cho em, nhưng lại dính dáng đến anh ta, anh không thể phán đoán, điều này có thật sự tốt cho em không. Em thành thật nói anh biết, Tiểu Nhiễm, em còn yêu anh ta không?”


“Anh Tuấn, tình yêu của em không mạnh mẽ và cứng đầu như thế mà có thể duy trì nó trong khi phải bất chấp tất cả, không có cảm giác được yêu và được trông chờ.” Cô bình lặng nói, cơn gió mạnh mang theo những cay đắng gào xé giọng cô thành nhiều mảnh, “Xin hãy xuất phát từ lợi ích của công ty mà quyết định, không cần cân nhắc đến em.”


“Sao anh có thể không cân nhắc đến em?”. Gia Tuấn cười đau khổ, “Xin lỗi đã kéo em vào việc này.”
“Sao lại nói những lời đó với em, anh Tuấn?”. Nhâm Nhiễm có cảm giác bất an mãnh liệt.


“Không chỉ mỗi việc này, thôi, chúng ta nói chuyện sau, anh phải tiếp đãi hai khách hàng đến từ Bắc Mỹ, chào em.”
Nhâm Nhiễm rối bời, cô đứng bên xe một lúc, lấy di động gọi số của Trần Hoa, anh bắt máy rất nhanh, cô hỏi thẳng: “Trần Tổng, cho hỏi ông thu gom khoản nợ của Kỳ Thị là có mục đích gì?”


“Không phải vì chuyện này, đại khái em sẽ không gọi điện cho anh, đúng không?” Trần Hoa giễu cợt, “Kỳ Gia Tuấn than vãn với em nhanh vậy à?”
“Hà tất phải liên quan đến anh Tuấn, đó có liên quan đến tài sản cá nhân tôi, tôi quan tâm là chuyện đương nhiên.”


“Bây giờ em đang ở đâu? Sao gió lại mạnh như vậy, còn có cả tiếng xe tải?
“Ngoại thành.”
“Thời tiết này mà chạy ra ngoại thành à, em điên rồi sao? Ở đâu, anh lập tức qua đón em.”
Nhâm Nhiễm âu sầu nói: “Gần khu Xương Bình, không cần phải đón, tôi có lái xe.”


“Chỗ anh ở khá gần em. Em qua đây, chúng ta gặp mặt nói chuyện trực
tiếp.”
Nhâm Nhiễm từ chối ngay, “Tôi không dự định vào nhà ông.”
“Yên tâm, chốn công cộng mà.” Trần Hoa cười, báo cô tên của phòng tiếp khách ở khu biệt thự Ôn Dư Hà, đồng thời chỉ cô tuyến đường đến đó.


Khi Nhâm Nhiễm lái xe đến nơi, Trần Hoa đã đứng đợi ngay cổng. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi sọc, có vẻ như gió đông chẳng thấm tháp gì với anh. Anh quan sát chiếc xe mới của cô, nhìn tiếp vào vỏ bọc vô-lăng bằng nhung, đai an toàn và đệm ngồi, tất cả đều rất nữ tính khiến anh khẽ cười.


Anh dẫn cô vào phòng tiếp khách, kiến trúc ở đây rất hợp với phong cách của khu biệt thự, cố ý che đậy sự xa hoa đến mức thấp nhất, nhưng đâu đâu cũng toát lên nét sang trọng quý phái.
Trần Hoa gọi cà phê Mandailing, “Cà phê mà anh từng uống thì chỗ này gần giống mùi vị trong quán của lão Lý nhất.”


Nhắc đến lão Lý, Nhâm Nhiễm nhớ ngay đến người đàn ông trung niên người Đài Loan khá vui tính và gần gũi đó, hồi ức đã quá xa xăm, “Ông ta còn kinh doanh quán cà phê tại thành phố H không?”
“Ông ta đến công tác tại Singapore rồi, tuần trước anh vừa gặp ông ta.”


Nhâm Nhiễm không muốn ôn lại chuyện cũ tiếp, “Trần Tổng, chúng ta đi vào vấn đề chính, cho hỏi khoản vay của ông tại sao phải kèm theo điều kiện này? Ông không muốn thâu tóm Kỳ Thị, hà tất phải ham hố trở thành chủ nợ lớn nhất của họ. Ông muốn làm nhục họ hay sao?”


Trần Hoa bật cười, “Không, em nghĩ anh quá ấu trí và nhàn hạ rồi đó. Anh đã nhận định rằng mình không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Kỳ vào nhiều năm trước, sau này thậm chí còn từ bỏ cả cái họ – thứ duy nhất có chung với họ, anh đâu có rảnh làm nhục họ để tìm thú vui.”


Nhâm Nhiễm không thể không thừa nhận, Trần Hoa nói rất có lý. Cô phiền muộn khuấy cà phê trong tách, “Xin lỗi, tôi không có tư cách chỉ trách ông, tôi chỉ cảm thấy tập trung khoản nợ như thế, hoàn toàn không có lợi ích thương mại, mà còn làm tổn hại…”


“Tổn hại đến lòng tự trọng nhỏ nhoi của Kỳ Gia Tuấn đúng không?” – Trần Hoa lạnh lùng nói.
Nhâm Nhiễm hết lời.
“Hình như em rất thích cho người khác vay tiền. Năm xưa mang tất cả tiền mẹ em để lại cho anh vay.”


“Đó không phải là cho vay, mà là đầu tư.” Nhâm Nhiễm cố gắng trấn tĩnh, “Xin đừng kéo qua chuyện kia.”


“Được, nói Kỳ Gia Tuấn vậy. Em cho hắn vay hai triệu ba trăm nghìn đồng. Năm xưa anh trả em hai triệu, với phong cách quản lí tài chính cẩn thận và ổn định, em kiếm được thêm ba trăm nghìn trong vòng một năm rưỡi, anh đoán đó là toàn bộ tài sản của em lúc bấy giờ.”


“Tiền của tôi, tôi thích dùng ra sao là chuyện cá nhân tôi.”


Trần Hoa bật cười, “Nhâm Nhiễm, anh không ghen tị với Gia Tuấn. Em không cân nhắc đến việc hắn không thể so sánh với anh, năm xưa em cho anh vay tiền, anh chỉ cảm thấy, em quả thật… ngốc đến đáng yêu. Còn hắn, hắn cầm toàn bộ tài sản của em, áp lực rất lớn, lòng tự trọng của hắn đã bị đe dọa từ rất sớm.”


Nhâm Nhiễm lại hết lời, đương nhiên cô biết từ lúc bắt đầu, Gia Tuấn cực kì không bằng lòng tiếp nhận tiền của cô, sau này cứ trông mong sớm trả hết nợ cho cô, có lẽ áp lực của anh ta quả thật lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, cô gượng gạo: “Tôi không nghĩ rằng ông lại quan tâm đến cách nghĩ của anh ta.”


“Đương nhiên anh không quan tâm đến nó, nó vừa sinh ra đã ăn sung mặc sướng, đến giờ này mới phải đương đầu với thử thách nhỏ như hạt bụi, đó không phải là chuyện xấu. Người anh quan tâm là em, em luôn nhân từ như người mẹ, còn thêm khuynh hướng sẵn sàng hi sinh bản thân. Nếu nó tiếp tục xui xẻo, thất bại, em sẽ càng quan tâm nó, dấn chân vào cuộc sống của nó sâu hơn. Nó cũng ỷ lại em về tinh thần nhiều hơn. Bây giờ anh giải quyết khoản nợ này, giúp nó chặt đứt mọi ý định, giải thoát nó cũng chính là giải thoát em. Bất kể nó hay với em, đều là chuyện tốt.”


Nhâm Nhiễm tức giận phản bác, “Ông nói tôi như một Đức Mẹ nực cười cũng đành thôi, dù sao thì trong mắt ông, tôi luôn rất ấu trĩ và nực cười, nhưng


đừng phê bình anh Tuấn như thế. So với ông, có lẽ anh ta không bằng, cả về thành công trong công việc và mức chín chắn, nhưng tôi luôn cho rằng, đó không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một con người.”


“Anh cũng không dự định bàn tiếp về hắn. Có một điều em nhất định phải biết, anh chưa từng xem em như một Đức Mẹ. Nhâm Nhiễm, em chỉ rất ngây thơ, lương thiện và dũng cảm.”


Giọng nói trầm lắng, ánh mắt sâu vời vợi nhìn cô đắm đuối như có rất nhiều nội dung muốn truyền đạt. Cô đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêng đầu về một phía theo bản năng, cười đau khổ, “Nghe có vẻ như rất tuyệt, nhưng quá xa vời, cho dù tôi từng có những đức tính đó, thì cũng là chuyện đã qua.”


“Có những việc, mãi mãi không thể trôi qua.”
“Sau khi anh dùng tiền giải quyết tôi thì đối với tôi, có những việc đã mãi mãi trôi đi. Hơn nữa, dùng tiền giải quyết mọi vấn đề, xưa nay vẫn là phong cách của ông, không hề thay đổi.”


Nhâm Nhiễm nhún vai, đẩy tách cà phê ra đứng dậy, “Nếu ông có lí do thỏa đáng, xưa nay chưa từng hoài nghi bản thân thì tùy ông vậy.”


Trần Hoa cũng đứng dậy, vẫn nhìn cô đắm đuối, “Tin hay không tùy em, anh rất hoài nghi bản thân phải đối xử với em như thế nào. Có lúc anh nghĩ, bất kể anh làm gì cũng không thể nhận được sự tín nhiệm của em nữa.”


Nhâm Nhiễm lạnh lùng nói: “Anh chưa từng gạt tôi, luôn rất thành thật với tôi, thậm chí từng nhiều lần nhắc nhở tôi đừng tự lừa dối, giữa chúng ta không có gì để tin hay không tin.”


Cô bước ra lái xe vào thành, Trần Hoa cũng lái chiếc xe Mercedes màu đen của anh đi theo sau với một khoảng cách nhất định, cho đến khi rẽ vào con đường về nhà cô, anh mới đi mất.
Gia Tuấn đột nhiên cắt đứt liên hệ với cô, cô gọi điện qua, anh dường như rất bận, nói chẳng được vài câu liền tắt máy.


Nhâm Nhiễm đầy nghi vấn, không biết nói gì hơn.
Bất kể Trần Hoa dùng bất cứ lí do nào hẹn cô, cô đều một mực từ chối. Cuối tuần, sau khi hoàn tất công việc, cô vẫn lái xe một mình ra ngoại thành.


Cô cũng biết, cứ xa rời tập thể, đơn thân chiếc bóng mãi quả thật chẳng hay ho gì. Thế nên, cô thử tham gia vào hội xe.


May mà những người mua kiểu xe như cô đều là những nam nữ thành thị trạc tuổi cô, đại bộ phận đều là dân văn phòng còn độc thân, công tác trong nhiều ngành nghề khác nhau, trò chuyện trên mạng rất sôi nổi.


Một vài người trong hội xe rất nhiệt tình, mỗi cuối tuần đều sắp xếp những buổi dã ngoại khác nhau, có lúc đến các làng ở ngoại thành nướng thức ăn, có lúc leo núi, có lúc còn đi du lịch xa một chút.


Nhâm Nhiễm tham gia vào hội xe, cũng góp vui dán logo của hội lên xe, bắt đầu tham gia các hoạt động tập thể cùng họ.


Cô gần như đã từ bỏ ý định thi MBA, ngoài công việc, cuối tuần cô tranh thủ thời gian rảnh rỗi còn lại vui chơi, bỏ ý định cầu tiến, khó tránh có lúc cảm giác tội lỗi. Nhưng nghĩ sâu hơn, từ khi du học ở Úc đến hiện tại, cuộc sống của cô lúc nào cũng căng thẳng, đến khi đã lực bất tòng tâm thì cũng có quyền thả lỏng bản thân.


Mà cô cũng chẳng đam mê những hoạt động vui chơi như thế, tham gia chẳng qua chỉ để đánh đuổi nỗi cô đơn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, gần đến tết, Nhâm Nhiễm đột nhiên nhận được điện thoại của Mẫn Nghi.
“Tiểu Nhiễm, xin bạn hay khuyên anh Tuấn, khuyên anh ta đừng qua Úc.”


Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ, “Anh ta đi Úc ư? Khi nào?”
Mẫn Nghi hơi ngạc nhiên, “Anh ta không nói với bạn sao? Vé máy bay cũng đã đặt rồi, ngày mai là bay.”
“Anh ta đi Úc làm gì?”


“Anh ta nói muốn qua đó công tác. Công ty ở nhà vừa khả quan tí thì đột nhiên anh ta đòi đi, tất cả mọi người đều phản đối, ba mẹ tuyên bố không cho anh ta đồng nào, anh ta cũng mặc kệ.”


Nhâm Nhiễm rối bời, “Thậm chí anh ấy còn không nói với mình anh ấy đi Úc, hơn nữa, tin rằng bạn cũng biết, anh của bạn từng gọi điện cho mình, không cần anh ấy cảnh cáo thì mình cũng sẽ tôn trọng quan hệ vợ chồng của hai người, mình không tiện khuyên anh ấy điều gì.”


“Xin lỗi, Tiểu Nhiễm, anh trai mình… mình thay anh mình xin lỗi bạn. Anh Tuấn rất tốt, tuy rất muốn li hôn với mình nhưng chưa hề nói với mọi người mình từng bỏ mặc anh ta và còn sống chung với người khác. Anh trai mình cứ ngỡ anh Tuấn bắt nạt mình, cho nên mới trách bạn.”


Mẫn Nghi khẩn thiết, Nhâm Nhiễm mềm lòng, than thở: “Thôi Mẫn Nghi, mình không trách ai, nhưng nếu anh Tuấn đã quyết định, mình cũng sẽ không can thiệp vào cách sắp xếp cuộc sống của anh ấy.”


“Nhưng mà…”. Mẫn Nghi sốt sắng, “Bạn trai trước đây của mình từng tuyên bố trước khi mình về nước, rằng sẽ giết ch.ết mình và cả anh Tuấn nữa. Chính vì lí do này mà mình mới bỏ trốn về nước không dám quay lại Úc nữa, anh Tuấn về đó sẽ rất nguy hiểm.”


Nhâm Nhiễm kinh hoàng: “Có chuyện này thật à? Bạn phải nói rõ với anh Tuấn kia chứ.”


“Mình nói rồi, từ cái hôm anh Tuấn quyết định đi Úc, ngày nào mình cũng nói, nhưng mình càng nói thì anh ta càng mặc kệ. Anh Tuấn nói anh chẳng có thù oán gì với người đó, vả lại cũng là chuyện của một năm trước. Anh cảm thấy mình đang bịa chuyện để níu kéo anh ta lại.”


Nhâm Nhiễm cũng lo lắng, “Bây giờ bạn mới báo mình biết chuyện này, nếu như mình khuyên anh ấy tức là nói với anh ấy bạn đã báo chuyện này với mình, anh ấy cũng chẳng nghe lọt tai. Mẫn Nghi, lúc đó bạn phải báo cảnh sát chứ.”


Mẫn Nghi cười đau khổ, “Mình có báo cảnh sát, nhưng khả năng diễn đạt tiếng Anh của mình có hạn, cảnh sát cũng bảo mình không có chứng cứ tố cáo hắn uy hϊế͙p͙ mình, mình có thể làm gì kia chứ? Đành phải bỏ chạy thật xa. Mình sợ hắn sẽ trút giận vào anh Tuấn, hắn… là xã hội đen, có hơi biến thái, thật sự rất nguy hiểm.”


“Sao bạn lại dây dưa vào hạng người này.” Nhâm Nhiễm không kìm được, buột miệng nói ra, lập tức thấy bất ổn, “Xin lỗi, Mẫn Nghi, mình không có quyền nói những lời này. Nhưng mình nên khuyên anh ấy như thế nào?”


“Anh ta vẫn luôn yêu bạn, bạn bảo anh ta ở lại, chắc chắn anh ta sẽ ở lại, mình không nhất thiết bắt buộc anh ta ở lại thành phố Z, anh ta ở Bắc Kinh cùng bạn cũng được. Xin yên tâm, mình tuyệt không chen chân vào hai người, cũng không nhắc chuyện này với người khác.”


Nhâm Nhiễm kinh ngạc, phẫn nộ nói: “Ý của bạn là sao?”
“Mình từng hỏi luật sư Quý, lần này anh ta quyết tâm qua Úc, chẳng qua là để li thân đủ 12 tháng có thể đơn phương xin li hôn, sau này có thể ở bên cạnh bạn. Tình hình trước mắt, anh ta muốn li hôn thì chỉ còn cách này.”


Nhắc đến Quý Phương Bình, Nhâm Nhiễm càng bàng hoàng hơn, “Nếu mình không nhầm thì bà ta phụ trách xử lí sự vụ kinh tế của Kỳ Thị, bà ta quán xuyến cả việc tư vấn li hôn từ khi nào?”


“Bà ta rất tốt, chủ động quan tâm tôi, nghĩ cách giúp mình. Có rất nhiều việc cha mẹ, anh trai và mình cũng không tiện nói, may ra bà ta có thể thương lượng một chút.”


Nhâm Nhiễm cười lạnh, “Mẫn Nghi, Quý Phương Bình là luật sư của Kỳ Thị, người phát lương cho bà ta là cha chồng của bạn. Bà ta đứng trên lập trường của ai không cần mình nói bạn cũng phải biết. Điều bạn và anh Tuấn cần là trực tiếp nói chuyện với nhau, chứ không phải nghe một luật sư phát biểu ý kiến.”


Mẫn Nghi im lặng, một lúc sau mới nói: “Nói chuyện ư? Còn khó hơn lên trời, tình hình bây giờ là, mình không phản đối li hôn nhưng mình không thể đến Úc, hơn nữa mình không thể nói rõ nguyên nhân với người nhà. Người nhà mình yêu cầu mình trực tiếp đàm phán điều kiện li hôn với Gia Tuấn, nhưng tình hình của Kỳ Thị mới chuyển biến tốt, mình không mở miệng được. Xin bạn hãy ngăn anh ta đi Úc, nhất là đừng đến Melbourne, mình xin bạn.”






Truyện liên quan