Chương 17
Ngay khi hai người đang mặt đối mặt, cửa tiệm bất ngờ mở ra.
“Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi.”
Giọng nói quen thuộc ấy đã đánh thức Lâm Kiều.
Cô nhìn những người đang bước vào.
Là Trương Giai Giai và Trần Thừa.
Giang Trạm lúc này cũng đứng dậy, anh cúi người sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Buổi tối chờ anh, anh đến đón em.”
Trước ánh mắt của Trương Giai Giai và Trần Thừa, anh mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Khi chiếc xe màu đen bên ngoài đã lăn bánh, Trương Giai Giai nhíu mày nhìn Lâm Kiều:
“Tình huống này là sao? Cậu với anh ta là quan hệ gì vậy? Hôm đó chính anh ta là người nói cho cậu biết tớ ở đó đúng không? Hắn và đám người kia là đồng bọn sao?”
Sau khi nghe Trương Giai Giai nói, Trần Thừa cau mày quay lại nhìn Lâm Kiều, như thể trên gương mặt cô có hiện lên chút manh mối gì đó.
Nhưng Lâm Kiều vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi.
“Anh ấy chỉ là khách hàng của tớ.”
“Có thật chỉ là khách hàng không?”
Lâm Kiều nhíu mày, cô không muốn nhắc tới Giang Trạm, ánh mắt nghi hoặc của Trương Giai Giai càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Có chuyện gì không, sao đột nhiên hai cậu lại đến?”
Trương Giai Giai không để ý tới câu hỏi của cô, với tay nhấp một ngụm sữa nóng để trên bàn.
“Lần trước tớ nhắn tin cậu không trả lời, tớ sắp ra nước ngoài. Trần Thừa sẽ đưa tớ ra sân bay. Tớ sang đây là để báo cho cậu biết.”
Lâm Kiều nhìn cô gật đầu.
“Cậu nói tiếp đi.”
“Cậu thật sự không đi tiễn tớ sao?”
Lâm Kiều lắc đầu.
“Không phải là do có chàng soái ca nào đó nên không nỡ đi chứ gì?”
Trương Giai Giai cười cười vẻ trêu chọc.
Trần Thừa đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
“Sao vậy, đùa cậu chút thôi.”
“Có điều, người đó trông cũng không tệ. Kiều Kiều, cậu cũng nên thử bắt đầu yêu đương đi, con người không thể cứ sống mãi với những tình cảm trong quá khứ được. Mấy ngày nay ở nhà tớ đã nghĩ thông suốt rồi.”
Cô cúi đầu cười, nhìn bộ móng vừa mới làm của mình.
Lâm Kiều nhìn Trương Giai Giai, biết cô ấy đã chấp nhận buông bỏ rồi.
Quan hệ giữa cô ấy và Trương Duy giống như một đôi giày vậy. Lúc vừa mới mua về chỉ cần lỡ dính một hạt bụi nhỏ cũng nhất quyết ngồi xuống lau cho bằng sạch. Họ bên nhau như hình với bóng, thiếu điều muốn cho cả thế giới biết là hai người đang yêu nhau. Nhưng sau khi đã mang đôi giày ấy một thời gian, thì cho dù có bị người khác giẫm lên cũng hiếm khi cúi xuống để ý.
Khi biết cô ấy đồng ý ra nước ngoài, Lâm Kiều mừng lắm.
“Nếu cậu muốn tìm tình yêu cho mình thì tự tìm đi, đừng lôi kéo Lâm Kiều.”
Trần Thừa trừng mắt nhìn Trương Giai Giai.
Trương Giai Giai cũng không chịu yếu thế, quay người lườm anh một cái.
“Con gái bọn tớ đang nói chuyện, cậu xen vào làm gì? Tớ thấy anh ta tốt bụng đấy chứ, còn giúp tớ và Kiều Kiều, so với người nào đó còn đáng tin cậy hơn nhiều. Người ta đang gọi điện, nói chuyện dịu dàng thì tự nhiên tắt cái bụp.”
“Cậu…..!”
“Tớ làm sao? Trần Thừa, không phải cậu có ý với Lâm Kiều đấy chứ? Chuyện đã nhiều năm rồi, tớ cố gắng khuyên cậu ấy đừng cứ mãi treo mình vào một cái cây đã héo úa, rồi lại cố gắng khuyên cậu ấy tìm một đối tượng phù hợp. Như vậy thì có làm sao? Có người yêu thương cậu ấy hết lòng không phải chuyện tốt à. Còn cậu thì hay rồi, tớ vừa nhắc đến chuyện này cậu đã tỏ thái độ, có giỏi thì cậu nói tớ nghe coi, chuyện đấy thì có ảnh hưởng gì đến cậu mà có mỗi chuyện cỏn con này thôi cũng trừng mắt với tớ.”
Cô nói một yeutruyen.net yeutruyen.net thôi một hồi, mặt mày Trần Thừa đỏ ửng cả lên, ánh mắt lúng túng nhìn Trương Giai Giai, không nói được lời nào.
“Được rồi. Vẫn chưa tới giờ ra sân bay sao? Cẩn thận muộn giờ mà nhỡ chuyến bay đấy.”
Lâm Kiều tựa người vào tường, nhắc nhở hai người.
Trương Giai Giai liếc nhìn đồng hồ, phủi mông đứng dậy, tiện thể ném chiếc cốc không vào thùng rác.
“Vậy tớ đi nhé, khi nào đến nơi tớ sẽ gọi video cho cậu để cậu thấy được những điều đẹp đẽ ở đó.”
Nói xong cô kéo Trần Thừa rồi cả hai cùng ra sân bay.
Lâm Kiều thở dài nhìn hai người rời đi, cô đưa tay xoa nhẹ thái dương đang đau nhức, cô nghĩ đến những điều Trương Giai Giai nói về Giang Trạm, những ý nghĩ ấy cứ ngoan cố luẩn quẩn trong đầu cô, mãi cũng không thể tan biến.
Trên xe, Trần Thừa lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Giai Giai đang ngồi ở ghế sau.
“Cậu yên tâm giao Lâm Kiều cho một người xa lạ sao?”
“Cái gì mà người xa lạ, sao cậu biết anh ấy là người xa lạ?”
Trương Giai Giai lặng lẽ liếc anh một cái.
“……Cậu nói vậy là có ý gì?”