Chương 45

-Tôi thấy cậu cái rắm cũng không bằng-
Ngày thứ 2, mới sáng sớm Lâm Kiều đã bị Trương Giai Giai gọi dậy.
Phụ nữ mua mỹ phẩm, quần áo và trang sức không bao giờ là đủ.
Hôm qua đi mua sắm cả một ngày, hôm nay lại tiếp tục đổi sang trung tâm mua sắm khác mà càn quét.
“Nghỉ ngơi một lát.”


Túi lớn túi nhỏ để hết lên bàn, Lâm Kiều ngồi xuống.
“Không được rồi Kiều Kiều, cậu mỗi ngày chỉ ngồi trong cửa hàng không đi lại, thể lực không được rồi. Tớ ở nước ngoài, một mình đi dạo vài con phố. Cậu nhìn cậu đi, đây mới chỉ là hơi nhiều đường xíu.”


“Được rồi, ngồi nghỉ ngơi đi, tớ đi mua đồ uống nóng cho cậu.”
Vừa nói Trương Giai Giai vừa đứng dậy đi đến quán trà sữa đối diện.
Khẽ thở dài một hơi, Lâm Kiều vươn tay xoa xoa bắp chân đau nhức, cũng may cô đi giày bệt, nếu không thật sự sẽ gãy chân yeutruyen.net mất.


Cô chán nản lấy điện thoại ra nhìn, có tin nhắn của Giang Trạm, cô vẫn luôn không nhìn điện thoại nên không trả lời kịp.
Cô gửi lại cho anh một tin nhắn rằng cô đang đi mua sắm với Trương Giai Giai, vừa gửi xong thì đột nhiên sau lưng có một giọng nói quen thuộc.


“Chị Lâm?!” Lâm yeutruyen.net Kiều theo bản năng quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang chạy tới.
“Chờ tôi với!”
Sau lưng Giang Tiêu Tiêu còn có Tiêu Bân.
“Nhanh lên, đồ lề mề!”
Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Bân bẹp miệng.


“Đã lâu không gặp chị Lâm, chị đi mua sắm ạ?”
Giang Tiêu Tiêu bước tới, tự nhiên ngồi bên cạnh Lâm Kiều, híp mắt cười thật tươi với cô.
“Đã lâu không gặp.”
Lâm Kiều mỉm cười gật đầu với cô ấy.
“Chị dâu, em tên là Tiêu Bân, chị còn nhớ em không, hihi.”


available on google playdownload on app store


Tiêu Bân theo sau chào hỏi Lâm Kiều.
“Xin chào, tôi là Lâm Kiều.”
Lâm Kiều gật đầu.
“Nói như vậy, em nên gọi chị Lâm là chị dâu mới đúng.”
Giang Tiêu Tiêu cười híp mắt, lôi kéo tay Lâm Kiều.
“Chị dâu hôm nay đi ăn cơm với bọn em nhé? Hôm nay cậu ta mời.”


Cô ấy nâng cằm chỉ vào Tiêu Bân đang đứng ở một bên.
“Đúng rồi! Cùng nhau đi đi chị dâu, vừa hay em xách đồ cho mọi người, nhìn túi lớn túi nhỏ này, lát nữa em sẽ gọi người đến đón chúng ta, hôm nay em mời.”
Tiêu Bân không nói hai lời liền hùa theo.


Tuy rằng chuyện kia đã trải qua lâu rồi, nhưng hai người bọn họ mới gặp nhau một lần, vẫn có ấn tượng xấu, phải lấy công chuộc tội.
Cậu ta rất muốn Lâm Kiều ngay tại đây ban án tử hình cho mình luôn cho xong.


Thật ra, đêm đó Lâm Kiều không có ấn tượng gì lớn với người khác, nguyên nhân chính là ở đó có một tên đàn ông khốn nạn như Trương Duy, cô đến đó cũng chủ yếu vì Trương Duy nên không có ấn tượng sâu sắc lắm. Ấn tượng duy nhất với mấy kẻ ở đó là một đám công tử ăn chơi trác táng, nhưng cũng không liên quan gì đến cô.


“Không cần đâu, bạn của chị quay lại rồi.”
Lâm Kiều nhìn Trương Giai Giai đi tới.
“Ai vậy, cậu quen à?”
Trương Giai Giai đi tới, đặt trà sữa xuống rồi nhìn đám người Giang Tiêu Tiêu.
Khi ánh mắt rời đến khuôn mặt của Tiêu Bân, sắc mặt cô bỗng trở nên tối sầm.


Tiêu Bân vội vàng quay mặt lại nghĩ, thôi xong!
Như thế nào lại gặp là bà mụ này ở đây.
“Ồ, quen mắt thế nhỉ.”
Trương Giai Giai nhìn Tiêu Bân, nghiến răng nghiến lợi.
Cô không quên đêm đó mấy tên không bằng chó này đã làm nhục cô như thế nào.


Cô lớn như vậy còn chưa chịu nhục như thế bao giờ, khuôn mặt của từng người một, cô ghi nhớ trong lòng.
Những người khác không biết hai người này đang nghĩ gì.
“Hai người quen nhau à, vừa đúng lúc, bốn người chúng ta đi chung đi!”


Giang Tiêu Tiêu vừa nghe liền hăng hái, này không phải càng tốt hay sao, Lâm Kiều không phải suy nghĩ nhiều nữa.
Tiêu Bân nghe mà xém xíu tự cắn đứt lưỡi mình.
Vậy mà được à.
“Quên đi, không được đâu Tiêu Tiêu, ngày khác đi, chị dâu, hình như chúng em có việc rồi.”


Giang Tiêu Tiêu vừa nghe liền không đồng ý, đứng dậy nhìn cậu ta.


“Cậu có ý gì hả Tiêu Bân, cậu nói hôm nay không bận gì mà, cậu thì có việc gì được, không phải là lại đi theo đám bạn chó má của cậu ăn uống đại tiện loạn đấy chứ? Một ngày không tụ tập các cậu ch.ết sao? Thật sự nghĩ mình là anh em tình thâm kết nghĩa hả? Tôi không dễ mới gặp được chị dâu, cậu lại nói đổi ngày khác, cậu tự mình đi, tôi không đi.”


Cô ấy nói một tràng không ngừng nghỉ.
Tiêu Bân cảm thấy mình sắp ch.ết, hận không thể tìm một kẽ hở mà chui xuống.
“Tôi, tôi không phải…”
“Cậu không phải cái rắm, tôi thấy cậu đến cái rắm cũng không bằng!!”


Lâm Kiều nhìn điệu bộ này giống như sắp đánh nhau, nhịn không đước đứng ra khuyên nhủ.
“Ngày khác đi. Hôm nay thật sự là không tiện. Ngày khác chờ Giang Trạm có thời gian. Chúng ta cùng nhau đi.”
“Đúng, đúng! Chị dâu chu đáo, Tiêu Tiêu, tớ thấy cũng được!”
Tiêu Bân vội vàng đồng ý.






Truyện liên quan