Chương 67

Ngày nào Lâm Kiều cũng gửi tin nhắn cho Giang Trạm.
Cô biết Giang Trạm sẽ xem, chỉ không trả lời cô mà thôi.
Gửi cho anh lúc ăn cơm, gửi cho anh lúc mua một cốc sữa bò nóng mà trước đây anh vẫn hay mua cho cô, khi vẽ sẽ chụp cho anh xem, buổi tối sẽ nói chúc anh ngủ ngon.


Điện thoại trở thành vật bất ly thân với cô, thỉnh thoảng cô còn gửi tin nhắn bằng giọng nói cho anh.
Giang Trạm quả thật vẫn luôn xem, mỗi lần Lâm Kiều gửi ảnh tới anh đều sẽ lưu lại, gửi tin nhắn bằng giọng nói cũng sẽ nghe đi nghe lại rất nhiều lần, có đôi khi, buổi tối anh sẽ chờ tin nhắn của cô rồi mới ngủ.


Anh biết mình đang đợi, đang đợi một hành động của Lâm Kiều.
Có một lần, Lâm Kiều gửi tin nhắn cho anh bảo Giang Tiêu Tiêu tới tìm cô lấy tranh, không biết Giang Trạm đã thấy chưa.
Anh chưa nhìn thấy, gần đây anh cũng không đi qua chỗ mẹ.


Giang Trạm nhìn di động đặt ở một bên, ngón tay gõ nhè nhẹ trên mặt bàn làm việc.
Lâm Kiều gửi tin nhắn cho anh đã hơn một tuần, anh cũng bắt đầu hình thành thói quen.
Nhưng chiều nay anh lại chẳng nhận được bất kì một tin nhắn nào.
Không hiểu sao trong lòng anh có chút khổ sở mất mát.


Vậy mà anh lại hơi sợ, sợ Lâm Kiều cứ như vậy mà bỏ cuộc, anh chưa từng cảm nhận được cảm giác an toàn từ Lâm Kiều, chỉ cần cô làm ra một chút gió thổi cỏ lay* cũng đủ để khiến anh kinh sợ.
*: ‘gió thổi cỏ lay’- biến động nhỏ
Tựa như hiện tại, anh sợ Lâm Kiều đột nhiên thấy mệt rồi.


Nhưng mà bây giờ mới được bao lâu chứ...
Nghĩ như vậy nên lúc làm việc không khỏi hơi mất tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua điện thoại bên cạnh, cho dù anh có bật chuông nhưng vẫn muốn nhìn thử mấy lần.
Không có tin nhắn, suốt một buổi chiều không có.
Giang Trạm có chút thất vọng.


available on google playdownload on app store


Thư ký đi vào nói một phần công việc gần đây, nhưng đang nói chuyện thì điện thoại của anh kêu lên.
Anh gần như vươn tay cầm nó lên ngay lập tức.
Là một video ngắn, Giang Trạm giơ tay ra hiệu người bên cạnh trước hết đừng nói chuyện.


Anh bấm mở, Lâm Kiều dựa vào cửa sổ xe đang mở, gió lùa vào thổi rối mái tóc dài của cô, cô duỗi tay vén vài sợi tóc, mặt mày lạnh nhạt như ngày thường.
Chỉ có điều khóe miệng cô mang theo ý cười nhàn nhạt, làm dịu mặt mày.


“Xin lỗi anh, muộn như vậy mới liên lạc, em nghĩ… Vẫn muốn gặp anh một chút.”
Camera của cô chuyển qua, để cho anh nhìn thấy cảnh ngoài cửa sổ, sau đó lại quay tới cảnh cô vẫy vẫy tay.
Giang Trạm nhìn cảnh vật bên đường ngoài cửa sổ của cô thì lập tức phản ứng lại, đây là đường tới nhà anh.


Anh đột nhiên đứng lên, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe ở một bên lên muốn rời đi.
“Cậu chỉnh sửa lại phần công việc còn lại rồi đặt lên bàn của tôi, ngày mai tôi sẽ tới xử lý.”
Thư ký gật đầu, nhìn anh đi ra ngoài.


Trên đường đi, Giang Trạm kìm nén tâm trạng kích động của mình.
Tâm trạng vốn đang thất vọng mất sạch, vui sướng như pháo hoa nổ tung trong lòng anh.


Khi xe chạy đến cách nhà anh một đoạn thì anh không lái xe qua nữa, vì ngồi trên xe đã có thể nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang ngồi trên bậc gỗ cúi đầu nghịch điện thoại, sau đó anh lập tức nhận được tin nhắn.


Anh không xem tin nhắn, bật lửa châm một điếu thuốc để xoa dịu tâm trạng kích động của mình, anh nghĩ xem lát nữa mình phải dùng thái độ gì để đối xử với cô, anh có vô số suy nghĩ, nhưng khi thật sự đứng ở trước mặt cô thì quân lính tan rã hết.


Lâm Kiều nhìn người bước xuống xe, cô đứng dậy, chân ngồi xổm có hơi tê tê, cô dậm dậm chân từ từ đi đến trước mặt anh.
Lúc này đây cô bình tĩnh đứng trước mặt anh nhìn anh, nhưng lòng cô thì không hề bình tĩnh như vậy.
Cho dù như thế, cô vẫn muốn tiếp tục ngụy trang.


Lâm Kiều lặng lẽ hít một hơi khe khẽ, nhìn anh.
“Anh ăn cơm chưa? Mặc dù rất đột ngột nhưng mà…”
“Em tới đây làm gì?”
Thật ra anh biết, nhưng anh vẫn cố tình muốn hỏi.
Câu từ lạnh nhạt của anh không khiến cô gục ngã, bởi vì Lâm Kiều đại khái hiểu cách nghĩ trong lòng anh.


Nhưng thật kỳ lạ, cô có thể nghĩ đến, có lẽ là vừa nãy cô ngồi xổm đã suy nghĩ rất nhiều về dáng vẻ của anh.
“Đãng lẽ nên tới sớm hơn, nhưng em sợ anh không thích.”
“Em hình như, thật sự rất nhớ anh, cho nên em vẫn muốn đến.”


Giang Trạm thật sự không ngờ cô sẽ nói thẳng, vô thức nuốt nước miếng, anh hơi cuống 囧 thật ra khi nghe những lời này của cô, trong lòng anh đã sớm tung hoa rồi.
Cô cũng không biết, chỉ cần cô tới cũng đủ để anh vui vẻ rồi, huống chi còn nói những lời này.
“Nếu chưa ăn cơm, có lẽ em có thể trổ tài cho anh xem.”


Thấy anh không nói lời nào, Lâm Kiều lại mở miệng một lần nữa nữa.
“Không cần, trong nhà không có đồ đâu, em về đi.”
Nói xong, anh vòng qua cô muốn mở cửa đi vào.
Lâm Kiều đuổi kịp anh, đứng ở bên cạnh anh nhìn sườn mặt của anh.


“Em có thể về, nhưng em sẽ đến mỗi ngày, ngày mai cũng sẽ, về sau cũng sẽ.”
Ai cũng có thể mặt dày dính lấy, chỉ là phải xem đối tượng là ai.


Lâm Kiều không ngờ được chuyện mà cô đã từng ghét nhất lại xảy ra ở trên người mình, nhưng cô bằng lòng, hơn nữa không hề có bất kỳ khó chịu nào.
Tình yêu thật lạ.


Động tác mở khóa của Giang Trạm hơi dừng lại, anh nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô.
“Cùng đi mua nhé? Cơm nước xong em sẽ đi, thật đấy.”


Hai người nhìn nhau một hồi lâu, ngay lúc Lâm Kiều có chút thất vọng cho rằng anh vẫn muốn từ chối thì người bên cạnh đột nhiên xoay người đi lên xe.
Nhìn bóng lưng anh, cô không kìm được cong môi lên, đuổi theo bước chân của anh.


Trên đường hơi kẹt xe vì đang là giờ cao điểm lúc tan tầm, Giang Trạm mở cửa sổ xe ra để hít thở không khí.
Trong xe có chút yên tĩnh, Lâm Kiều thường hay quay đầu nhìn anh, Giang Trạm nhìn ra ngoài cửa sổ vờ như không phát hiện.
Thật ra anh có thể cảm nhận được rõ ràng.


Bàn tay nắm tay lái có chút khô ráo.
Xe lại khởi động lên.


Tới siêu thị, Lâm Kiều nghĩ anh không thể ăn ớt cay, nhưng lại không biết anh thích ăn gì, cô không hiểu rõ Giang Trạm, chỉ nhớ hình như lần trước khi ở nhà cô, anh có vẻ rất thích ăn món cá mà mẹ cô làm ăn cũng không ít, cô chuẩn bị lát nữa sẽ mua một con cá.


Có lẽ sau lần này trở về cô phải học thêm mấy món ăn, lần sau trực tiếp mua đồ rồi mới tới tìm anh.
Người bán cá vẫn là ông chủ kia, ông chủ nhớ rõ bọn họ nên lên tiếng chào hỏi.


Lâm Kiều chọn một con cá nhỏ, lần này cô học khôn rồi, khi ông chủ bắt cá, cô hơi lùi lại phía sau theo bản năng, chỉ có điều người bên cạnh còn nhanh hơn cô một bước, kéo cô ra phía sau.
Lâm Kiều hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn Giang Trạm.


Giang Trạm cũng sửng sốt, anh chỉ làm theo bản năng, tay phản ứng nhanh hơn não, lập tức kéo cô lại.
“Cảm ơn.”
Lâm Kiều mỉm cười nhìn anh.
Tim Giang Trạm nhảy dựng lên, tay nắm tay cô hơi hơi cứng đờ.


Anh không nói gì, nới lỏng lực trên tay nhưng Lâm Kiều lại nắm ngược lại, một tay anh cầm giỏ mua hàng một tay bị cô nắm lấy, Lâm Kiều cầm cá, mãi cho đến quầy thu ngân hai người mới buông tay ra.






Truyện liên quan