Chương 5
Tôi suy nghĩ.
Tại sao tôi không chút phòng bị, nhìn người khác hôn liền bị dọa sợ.
Hơn nữa còn là loại hôn làm cho người ta hít thở không thông nữa chứ.
Đương nhiên rồi, bởi vì sau khi hôn xong bọn họ còn làm cái gì đó…
Thật là đáng sợ.
Thằng cháu dùng cây gậy nhỏ chọt chọt, đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi.
Nó nói: “Cậu ơi, ba ba nói mấy thứ trong sách này đều là gạt người!”
Tôi:
Ngoại trừ kinh hãi thì tôi chả thu hoạch được cái gì cả.
Tôi đem theo thằng cháu trở về kí túc xá của mình.
Các người cũng biết đấy, một ca sĩ đã qua thời như tôi ngay cả một căn phòng cũng không đủ tiền thuê a.
Tôi chỉ có thể ở kí túc xá do công ty sắp xếp, một mình ở một ký túc xá ư, thực sự là rất tuyệt đó.
Tôi vẫn không quên nhiệm vụ của lão bản giao cho, tôi quyết định ngày mai lại tiếp tục đi tìm Bộ Phàm.
À, ừ, ý của tôi là để thằng cháu của tôi đi tìm anh ta.
Dù sao thì người quen cũng dễ làm hơn…
Dù sao thì trước lạ sau quen mà…
Tôi liền đưa cho thằng nhóc một túi trái cây đông lạnh.
Cái này tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, cũng không thể biểu hiện quá lố được
Ví dụ như hoa hồng, như vậy Bộ Phàm sẽ nghĩ tôi có ý đồ quấy rối anh ta…
Nhưng cũng không thể biểu hiện quá tùy tiện, ví dụ như bao rác hoặc vân vân…
Vừa muốn đáng yêu lại phù hợp với tính cách của đứa nhỏ…
Thì trái cây đông lạnh là lựa chọn đúng đắn nhất.
Đương nhiên là thằng nhóc không chỉ đơn giản là đi đưa trái cây đông lạnh.
Nó mang theo một nhiệm vụ vô cùng trọng đại trên người, đó là phải giúp tôi hẹn Bộ Phàm.
Tôi sẽ cùng anh ta ăn cơm, sau đó chụp hình đưa cho ông chủ, để chứng minh tôi không hề từ bỏ nhiệm vụ.
Nhờ vào đó thể hiện thành ý và khát khao được ‘phát uy’ của tôi với ông chủ.
Tôi đứng trước cửa viện kiểm sát chờ thằng nhóc trở về.
Bởi nơi chỗ này quá mức thần thánh và trang nghiêm, tôi không dám ngừng lại mà chỉ có thể giả vờ đi qua đi lại.
Tôi còn đeo kính râm nữa đấy.
Tuy rằng là một ca sĩ đã qua thời, nhưng vẫn có fan nha, chắc chắn sẽ có người trong truyền thông nhận ra tôi.
Đùa gì chứ, mỗi lần Trình Sâm đến họp báo, đều là tôi đi trước mở đường cho y không đó.
Ông chủ của tôi, ông ta đúng là biết cách tận dụng nhân tài.
Cho nên, tôi không thể mạo hiểm được.
Truyền thông có thể viết gì về tôi nhỉ…
Tôi thực sự nghĩ không ra…
Thằng cháu tôi rất nhanh đi ra lại
Nhanh đến nổi tôi còn chưa kịp nghĩ ra truyện ngắn để viết, không thể làm gì khác hơn là yên lặng thoát khỏi weibo.
Tôi: Sao mi lại đi ra nhanh vậy?
Thằng nhỏ: Bởi vì trái cây lạnh đã ăn xong rồi.
Tôi: Đó là để cho Bộ Phàm ăn!
Thằng nhỏ: Con nghĩ là anh trai đó bị dị ứng với albumin, không thể ăn trái cây lạnh.
Tôi:
Thằng nhỏ: Cậu đừng giận mà, anh trai đó đã đồng ý sẽ ăn cơm với con, cậu đã vui chưa?
Tôi:…
Anh ta ăn cơm với mi thì ta vui cái khỉ gì?
Chẳng lẽ anh ta không đồng ý đi cơm với mình?
Thời buổinày còn có người bị dị ứng albumin?
Trong trái cây lạnh có chứa thành phần albumin