Chương 11

Gã thanh niên ở cửa hàng xăm mình nhìn Alice đầy nghi ngờ, rồi chuyển qua săm soi người phụ nữ có làn da quá tối màu và ánh mắt hoang mang hoảng sợ mà cô gái giới thiệu là mẹ mình. Hắn chẳng tin điều ấy dù chỉ một giây, nhưng đâu phải việc của hắn. Hắn đã quen với những loại người này, những đứa choai choai đồng bóng mới lớn. Ngày càng có thêm nhiều bọn trẻ tới đây. Con bé này còn chưa đến mười bảy tuổi, hắn nghĩ thế. Nhưng hẳn là hắn sẽ không từ chối làm chỉ vì ba cái chuyện vớ vẩn đó. Hắn chỉ một cái ghế cho người phụ nữ và bà này ngồi im re ở đó, chẳng nói thêm lấy một lời. Bà ta nắm chặt cái túi trong tay, như thể sẽ phải đi khỏi đó bất cứ lúc nào, mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng tránh không nhìn vào cây kim.


Đứa con gái không hề kêu ca gì cả. Hắn hỏi có đau không, chẳng phải do quan tâm mà chỉ vì đó là một câu cần phải hỏi thôi, nhưng nó nói không, răng nghiến chặt lại.


Rồi hắn dặn con bé phải giữ nguyên miếng gạc ít nhất ba ngày, làm vệ sinh vết thương buổi sáng và tối trong vòng một tuần. Hắn khuyến mại thêm một lọ vazơlin rồi nhét tiền vào túi.


Vào phòng tắm ở nhà, Alice mở miếng băng trắng ra. Hình xăm mới được vài giờ mà em đã mở ra ngắm nghía cả chục lần rồi. Mỗi lần nhìn nó hứng thú ban đầu lại giảm bớt đi một chút, như thể một đầm nước bốc hơi dưới cái nắng tháng Tám. Lần này em chỉ nghĩ tới lớp da tấy đỏ khắp xung quanh hình vẽ. Em tự hỏi không biết rồi màu da có trở lại bình thường không, và trong một lúc nỗi sợ hãi khiến em nghẹn thở. Rồi em xua ngay nỗi lo lắng vớ vẩn ấy đi. Em quyết tâm là mỗi hành động của mình phải thật dứt khoát, không thay đổi. Trong đầu em tự gọi đó là gánh nặng của hậu quả và em chắc rằng đó lại là một suy nghĩ của ba đã ăn sâu vào trí não em cùng năm tháng. Em ghen tị ước sao mình có được đầu óc thảnh thơi, trống rỗng các giá trị đạo đức răn dạy như bọn bạn cùng lứa. Em ước sao mình cũng phổi bò như tất cả những đứa nhóc mười lăm tuổi, nhưng cũng trong lúc tìm cách có được điều ấy em lại giận dữ cảm thấy thời gian dành cho em đang trôi nhanh qua mất rồi. Vậy là gánh nặng của hậu quả lại càng trở nên không thể chịu đựng được và suy nghĩ của em lại xoay vòng ngày càng nhanh hơn, theo những vòng quay ngày càng thắt chặt hơn.


Vào phút cuối cùng Alice đã thay đổi ý định. Em nói với người thanh niên đang chỉnh cái máy ù ù hướng mũi kim vào bụng là em thay đổi ý định. Chẳng ngạc nhiên chút nào, anh ta hỏi em không muốn làm nữa hả. Alice nói vẫn muốn, nhưng không thích hình hoa hồng nữa. Em thích một bông hoa păng xê([ ]) kia.


Anh ta ngạc nhiên nhìn em. Rồi thú nhận không biết phải xăm hình păng xê thế nào. Alice giải thích gần giống hoa cúc thôi, với ba cánh hoa bên trên và hai cánh bên dưới, thế là thành hoa păng xê. Anh thanh niên nói được rồi và bắt tay vào làm.


available on google playdownload on app store


Alice nhìn bông hoa tím ngắt xung quanh rốn, tự hỏi liệu Viola có hiểu đó là dành cho cô ấy, cho tình bạn giữa hai đứa hay không. Em quyết định sẽ không để cô ấy xem cho đến tận thứ Hai. Em muốn khoe hình xăm đã bong lớp vảy, sạch sẽ trên màu da sáng. Em tiếc đã không nghĩ ra sớm hơn để nó sẵn sàng cho buổi tối hôm đó. Alice tưởng tượng ra cảnh em sẽ giấu giếm khoe cậu con trai mà em đã mời đến buổi tiệc. Hai hôm trước đây Mattia bất ngờ xuất hiện trước mặt em và Viola với vẻ mặt bất cần đời. Cậu ta nói tôi và Denis sẽ tới dự tiệc. Viola còn chưa kịp buông ra lời châm biếm nào thì cậu đã quay lưng đi biến mất hút trong hành lang, đầu cúi gằm.


Thậm chí em cũng không chắc có muốn hôn cậu ấy nữa không kia. Nhưng giờ thì mọi việc đã được quyết rồi. Em sẽ thành con đại ngốc trước Viola nếu rút lại lời.


Alice cân nhắc kỹ xem kéo đai qυầи ɭót tới đâu để có thể nhìn thấy hình xăm mà không lộ vết sẹo chạy dọc ngay dưới đó. Em mặc quần jeans, áo phông và một áo khoác đủ rộng để che tất cả: hình xăm, vết sẹo, hai bên sườn; rồi ra khỏi phòng tắm, vào bếp nhìn Soledad chuẩn bị món bánh ngọt vị quế đặc biệt của bà.






Truyện liên quan