Chương 41

Mattia bước ba bậc cầu thang một lúc. Giữa tầng một và tầng hai anh gặp một sinh viên muốn dừng anh lại hỏi điều gì. Anh đi vượt qua nói rất tiếc tôi phải đi, trong lúc tránh cậu ta thiếu chút nữa anh bị trượt ngã. Tới tiền sảnh anh giảm tốc độ cho chững chạc lên một chút, nhưng vẫn bước nhanh. Sàn nhà men xám sáng bóng phản chiếu mọi vật và người qua lại như một tấm gương bằng nước. Mattia ra dấu chào người gác cổng và bước ra ngoài.


Không khí lạnh đột ngột dội ào lên người anh và anh ngạc nhiên tự hỏi mình đang làm gì vậy.
Giờ anh ngồi trên bức tường đối diện cổng vào, băn khoăn sao mình lại phản ứng như vậy, như thể bao năm qua anh chẳng làm gì ngoài việc chờ đợi một tín hiệu để quay trở lại.


Anh nhìn một lần nữa tấm ảnh Alice gửi. Đó là bức hình hai người chụp chung trước giường ba mẹ Alice, mặc bộ quần áo cô dâu chú rể đượm mùi bạch phiến. Mattia có vẻ cam chịu, trong khi Alice mỉm cười, một tay vòng ôm eo Mattia, tay kia giơ máy ảnh nên mất đi phần ấy trong khung hình, giờ như đang hướng về anh – một người trưởng thành, để âu yếm anh.


Phía sau tấm hình Alice chỉ viết một dòng và ký bên dưới.
Cậu phải về đây.
Ali.


Mattia thử tìm sự giải thích cho bức thông điệp đó và hơn thế là cho phản ứng kỳ cục của mình. Anh tưởng tượng mình ra khỏi khu vực Nơi Đến ở sân bay và thấy Alice cùng Fabio chờ đón anh sau thanh chắn, tưởng tượng mình chào cô, hôn má cô và bắt tay tự giới thiệu với chồng cô. Họ sẽ vờ tranh cãi xem ai sẽ vác va li cho tới chỗ để xe và trên quãng đường họ sẽ thử kể cho nhau nghe cuộc sống vô nghĩa, gần như có thể tóm gọn lại được của mỗi người. Mattia ngồi ghế sau, họ ngồi ghế trước: ba người xa lạ giả tảng có điều gì chung và gại gại lớp bề mặt sự việc để tránh phải im lặng.


Anh tự nhủ thật vô nghĩa.
Ý nghĩ sáng tỏ ấy giúp anh thấy nhẹ bớt, như thể tìm lại được bản thân sau một chút lẫn lộn. Anh búng búng ngón trỏ vào tấm hình, sẵn sàng quẳng nó đi rồi quay lại chỗ Alberto và tiếp tục công việc của họ.


available on google playdownload on app store


Trong lúc anh còn đang miên man nghĩ ngợi thì Kirsten Gorbahn, một tiến sĩ người Dresden mà anh từng cộng tác viết một số bài gần đây, bước ngang qua Mattia và ghé nhìn tấm hình.
"Vợ anh à?" Anh ta vui vẻ hỏi, tay chỉ Alice.


Mattia ngoái cổ nhìn Kirsten. Anh muốn giấu tấm hình đi, nhưng rồi nghĩ thế thật thô lỗ. Kirsten có cái mặt dài như từng bị ai đó kéo mạnh cằm. Trong hai năm học tại Roma anh ta đã bập bẹ được chút tiếng Ý, phát âm với tất cả các nguyên âm o đóng.


"Chào", Mattia lưỡng lự nói. "Không, không phải vợ mình, chỉ là một người bạn thôi."
Kirsten cười lục khục chẳng hiểu thích thú chuyện gì, uống một hớp cà phê trong chiếc cốc nhựa cầm tay.
"Cô ấy dễ thương đấy", anh ta bình luận.


Mattia nhìn anh ta, hơi khó chịu, rồi quay lại nhìn tấm ảnh. Phải, cô ấy thật dễ thương.






Truyện liên quan