Chương 3
Đối với việc càng quen thuộc trường học, Tô Thố càng yêu thích thư viện của trường học. Hệ thống lại tổng hợp thư viện lớn nhất lại là là kiến trúc cổ kính, bốn phía bao quanh những hàng cây xanh, hoàn cảnh cũng tốt. Nghe nói là hơn trăm năm trước đã tu sửa, hiện tại mở rộng xây dựng thêm, chiếm diện tích đất rộng lớn, bên trong cất giấu những loại sách phong phú. Tô Thố ngoại trừ thời gian đi học liền đeo laptop chạy đến thư viện đọc sách hoặc là ôn tập. Cô đi sớm về trễ, cơ bản là không đi dạo phố, không ra khỏi cổng trường, nếu muốn tìm cô, đi thư viện là không trật đi đâu hết, bởi vậy nhìn vào một mức độ nào đó, có chút đơn thân độc hành.
Tô Thố đọc loại sách đều là về mặt khoa học tự nhiên cực ít được chú ý tới, trên cơ bản thuộc loại ít dấu chân người, mười ngày nửa tháng cũng không có một người đến mượn một quyển. Phòng đọc sách không lớn, có hai bộ bàn ghế đặt sát vào nhau. Vài ngày sau, Tô Thố rất nhanh phát hiện ở trong này tự ôn tập có một ưu điểm ít có, bàn ghế ở thư viện rộng hơn ở phòng tự học, cô có thể đem đến đây laptop, sách …toàn bộ mở ra, chất từng đống sách bày ra khắp bàn mà không phải suy nghĩ đến cảm thụ của người khác. Vươn tay ra là có thể lấy được, cực kỳ tiện lợi.
Cô căn bản không ngờ được tại một nơi xó xỉnh như vậy cô còn gặp được Hứa Nhất Hạo. Tuy Hứa Nhất Hạo cũng thích xem loại sách ít được quan tâm đó, nhưng chuyên môn của hắn là pháp luật, hoàn toàn không dính dáng đến khoa học tự nhiên.
Tô Thố ngửa đầu nhìn lên khuôn mặt đẹp trai kiên cường của Hứa Nhất Hạo đang đứng đối diện mình, loại ý tưởng này chợt lóe rồi tắt.
” Tôi cũng được coi như là nhân viên thường trú ở thư viện, đối với thư viện, trong phòng chứa sách có để loại sách nào còn rõ hơn cả nhân viên quản lí. Chỉ là không biết trong góc nhỏ này còn có phòng đọc sách.” Hứa Nhất Hạo bình luận.
” Sư huynh, thật ngại quá, bởi vì nơi này thường không có người đến, tôi chiếm hai vị trí.” Tô Thố luống cuống vội xếp chồng lên một đống sách trên bàn bên cạnh, mới mời anh ta ngồi xuống.
Cô trong lòng khoái trá nghĩ, dù anh ta có là con của hiệu trưởng, một khu trường học lớn như vậy, anh ta cũng không có thể biết hết mọi thứ.
” Em mỗi ngày đều đọc sách tại đây?”
” Sách ở đây rất thú vị.”
Hứa Nhất Hạo cũng không khách khí, ung dung ngồi xuống ở bên cạnh Tô Thố. Ánh mặt trời mùa thu – một đường ánh sáng khó khăn vượt qua tầng đại khí quyển, lại xuyên qua những tàng cây đại thụ lớn ở bên ngoài thư viện rồi tiếp tục xuyên qua những ô cửa kính đậu trên khuôn mặt của Hứa Nhất Hạo, buộc vòng quanh trên mặt hắn tỉ mỉ từng nét một, cái trán cùng chiếc cằm bóng loáng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp. Anh ta hôm nay đeo kính mắt, nhìn nho nhã như kia, giống như đã từng quen biết như kia.
Trong lòng Tô Thố ôm một chồng sách, ngơ ngác nhìn anh ta,
” Tô Thố, tôi đọc văn chương của em rồi. Em–”
Hứa Nhất Hạo khi quay đầu lại phát giác không ổn. Nhìn thấy nữ sinh hắn vì nhìn ngắm hắn mà ngẩn ngơ không phải chưa thấy qua, mà còn không ít, chỉ là cô gái này trước mặt rõ ràng không hề giống với bọn họ. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô đến chiêu sinh, khi đó cảm giác cô thực gầy, giọng nói êm tai dễ nghe, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, làn da trắng nõn như ngọc, khí chất trên người thực bất phàm. Những điều này không có gì biến hóa, chỉ có ánh mắt của cô đã thay đổi.
Tô Thố khi đó trong ánh mắt lộ ra một loại linh khí hiếm có, hắn chưa từng nhìn thấy qua ở trên người bất kì ai; hiện tại lại mông lung u ám, không có ánh hào quang không có sự cháy bỏng, tựa hồ sự bi ai ở bên trong đảo tới đảo lui.
” Làm sao vậy.” Hứa Nhất Hạo khẩn trương không thôi, chụp bả vai cô một chút.
Tô Thố tỉnh táo lại, thấy rõ ràng người trước mặt y nhiên là Hứa Nhất Hạo, trên mặt hiện lên nụ cười như có lỗi. Cô ngoảnh mặt sang một bên; một lát sau thần sắc như bình thường quay lại.
” Em vừa bị sao vậy?”
” Sư huynh. Thất thần mà thôi.” Tô Thố cười nói.
” Thất thần?” Hứa Nhất Hạo lo lắng, hỏi,” Bộ dáng của em thoạt nhìn không ổn, muốn đi bệnh viện khám không?”
” Rất bình thường. Bởi vì sư huynh đẹp trai như vậy, em nhìn đến ngây ngốc.” Tô Thố nói một cách chính đáng hợp tình.
Hứa Nhất Hạo ngẩn ra, đánh giá biểu tình của Tô Thố, sau khi xác định không phải đùa cợt, hắn có chút đỏ mặt. Cư nhiên mặt đỏ? Tô Thố cười yếu ớt:” Sư huynh, chẳng lẽ không ai từng nói với anh như vậy? Em không tin.”
” Không có giống em, nói chuyện trực tiếp như vậy.” Hứa Nhất Hạo trấn định lại, nói.
Tô Thố phủ phục xuống bàn cười vui hết sức. Cũng may là gian phòng này hẻo lánh, cũng không sợ có người nghe được. Sau khi cười xong Tô Thố ngồi thẳng lên, lau đi nước mắt do cười nhiều quá tràn ra ngoài mi, chuyển đề tài quay lại lúc ban đầu:” Sư huynh, vừa rồi anh nói văn chương của em làm sao?”
Hứa Nhất Hạo ngẩn ra, những lời muốn nói lúc trước quên gần hết, sắp xếp lại những ngôn từ, hắn nói:” Em viết rất tốt. Tôi đã trả lời em trong mail rồi.”
” Thật không. Em hôm nay còn chưa check mail.” Tô Thố xoay người mở laptop ra, check mail.
” Thứ sáu em có tiết không?” Hứa Nhất Hạo đột nhiên hỏi.
” Có thí nghiệm,” Tô Thố nói.
” Vậy sau khi thí nghiệm kia kết thúc em đến trung tâm hoạt động, chúng ta tiện họp hội một lần. Cũng giới thiệu em với thành viên trong hội làm quen,” Hứa Nhất Hạo vùa cười vừa than:” Tuy ít người, nhưng để tụ tập cùng nhau cũng thật không dễ dàng.”
Tô Thố thích làm thí nghiệm, tuy nhiên lần thí nghiệm này là đơn giản nhất trong giai đoạn thí nghiệm ở đại học, nhưng cô y nhiên làm thật kỹ công tác chuẩn bị, lúc làm thí nghiệm cô là lão luyện nghiêm nghị, gọn gàng ngăn nắp, là sinh viên hoàn thành thí nghiệm trước tiên. Sau khi chỉnh đốn lại đầy đủ dụng cụ, Tô Thố đem số liệu vừa làm thí nghiệm xong giao cho thầy giáo kiểm tra, kiểu chữ của cô vốn viết khá tốt, bảng biểu kia ngay ngắn, một vết xóa bẩn cũng không có, thầy giáo hướng dẫn thí nghiệm nhịn không được tán tụng một phen.
Tô Thố ở trong sự khen ngợi của thầy tâm tình khoái trá rời khỏi phòng thí nghiệm, cước bộ nhẹ nhàng giống như đạp trên những áng mây. Cô nhìn đồng hồ, ước định thời gian họp hội còn hơn nửa tiếng nữa. Nhưng nguyên tắc của người mới phải khiêm tốn chút, Tô Thố cảm thấy mình vẫn nên đến trung tâm hoạt động sớm một chút là hay nhất.
Trung tâm hoạt động là căn cứ của tất cả các hiệp hội, cao năm tầng, hình dạng theo kiểu kì quái hình chữ “ Chi” “之”, Tô Thố nhận thấy, đặc biệt thì có đặc biệt, muốn nói đến mĩ cảm thật sự không biết nói từ đâu. May nhờ hệ kiến trúc Hoa Đại đứng thứ nhất trong cả nước, hoàn toàn không cách nào tả xiết. Trước tầng lầu hoạt động, xe người đi qua đi lại, đại khái là địa phương náo nhiệt nhất trong trường.
Tô Thố tìm kiếm hiệp hội của mình trong tầng lầu, dọc theo đường đi nhìn đã mắt những cảnh nở mày nở mặt, tầng một tầng hai là phòng báo cáo phòng thuyết trình phòng nhảy, ba tầng còn lại đều bị hai hiệp hội lớn nhất trong trường học là hội sinh viên và hội nghiên cứu sinh lần lượt chiếm mất. Còn lại mấy chục cái hiệp hội chỉ có thể chen chúc ở tầng bốn tầng năm. Tô Thố nghĩ thầm, thật sự là bất công a.
Ước chừng nhân khẩu ở trong tầng lầu đông đúc quá, Tô Thố rất nhanh phát hiện soái ca nơi này mật độ cao hơn so với tiêu chuẩn trong khuôn viên trường, làm cho mắt người ta bận túi bụi. Khó trách ở kí túc xa mấy đứa bạn mình nói phải nhất định gia nhập vào hiệp hội nổi bật cấp trường mới chịu, thì ra là vì nguyên nhân này.
Mới đầu Tô Thố tươi cười đầy mặt, sau mười phút cô liền bắt đầu thở dài. Hai chân cô đã dẫm hết tầng bốn tầng năm mọi ngõ ngách, có thể y nhiên không có phát hiện ra chỗ hội nghiên cứu triết học, một khi đã như vậy, đành phải đi đến tầng ba xem sao.
Tầng ba tìm tòi cũng không kết quả, Tô Thố dựa vào tay vịn lan can thở phì phò đang suy nghĩ không biết có nên hỏi thăm người ta hay không thì nghe thấy tiếng ồn ào nói chuyện dọc theo cầu thang truyền tới.
Tô Thố thờ ơ phóng qua một ánh mắt điều tr.a tình huống, sau đó cô liền nhìn thấy Trần Tử Gia đang cùng thành viên của hội sinh viên trong trường vừa đi lên cầu thang vừa thảo luận. Trong đám người kia không thiếu thanh niên anh tuấn, nhưng so với Trần Tử Gia, vẫn là kém hơn không chỉ một điểm nửa điểm. Đã có người muốn bắt đầu đánh giá Trần Tử Gia. Tô Thố cảm thấy dưới loại tình huống này tốt nhất không cần chào hỏi hắn, nhẹ nhàng né đi vài bước trốn vào gian phòng không gây chú ý gần đó nhất.
Trần Tử Gia lúc này vừa vặn ngẩng đầu lên, thấy được một thân ảnh cực quen thuộc, lưng đeo ba lô, trong nháy mắt, bóng hình nghiêng động lòng người kia thoáng qua rồi biến mất.
Gian phòng này thật sự nhỏ, cũng thực đơn giản, còn bày một chiếc sofa và bộ bàn ghế, còn có máy tính. Trong phòng hai nam sinh đang ngồi đối diện nhau đánh cờ. Nam sinh ngồi đối diện với cửa ra vào kia nhìn thấy Tô Thố tiến vào, đứng lên hỏi:” Bạn học, bạn tìm người yêu?”
” Tôi đang tìm hội nghiên cứu triết học.” Tô Thố nói,” Tìm một vòng cũng không biết ở nơi nào.”
” Bingo, em đã đến đúng chỗ rồi đó.” Nam sinh kia cười ha ha,” Thật không dễ tìm hả.”
Một nam sinh khác cũng đứng lên, hắn đánh giá Tô Thố vài lần, cười nói:” Em chính là tiểu sư muội mà Hứa Nhất Hạo nói mới gia nhập hội à? Tô Thố?”
” Đúng vậy,” Tô Thố ngoan ngoãn gật đầu:” Xin chào hai vị sư huynh.”
Hai người liền cười,” Hội chúng ta nhiều năm rồi không có nữ sinh gia nhập, hơn nữa là giống em–.”
” Tôi còn sợ em không tìm thấy nơi này,” Hứa Nhất Hạo đẩy cửa vào,” Lần trước quên nói cho em địa điểm, gọi điện thoại thì tắt máy.”
” Em quên sạc pin điện thoại.” Tô Thố thấy có lỗi liền giải thích.
” Thì ra vậy,” Hứa Nhất Hạo nói,” Vậy chúng ta bắt đầu họp hội.
” Họp hội?” Tô Thố ngạc nhiên.
” Mọi người đến đông đủ không họp thì làm cái gì?” Hứa Nhất Hạo nhìn Tô Thố, trong đáy mắt đẹp đẽ kia tất cả đều là ý cười, ý cười đó tựa hồ không chứa đựng hết trên khuôn mặt, giống như phải chảy ra ngoài mới chịu.
Thì ra hiệp hội này chỉ có bốn người. Bốn người. Tô Thố trong lòng mặc niệm, tuy đã biết rằng ít người, ít thành như vậy vẫn làm cho người ta bất ngờ a. Nếu Hội trưởng là người khác, hội nghiên cứu triết học không biết đã bị cấm chỉ hoạt động biết bao nhiêu lần a.
Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng (tâm, can, tì, phế, thận) đầy đủ. Hứa Nhất Hạo đơn giản giao phó nhiệm vụ cùng kế hoạch trong học kì này, chính thức giới thiệu Tô Thố với mọi người, sau đó hội nghị liền chấm dứt.
Vốn hẹn sẵn mọi người buổi tối cùng nhau dùng cơm, nhưng hai người trong nhóm lại nhao nhao lên nói có việc đòi đi, trong phòng chỉ còn lại có Tô Thố cùng Hứa Nhất Hạo.
” Tụ tập đông đủ thực không dễ dàng,” Hứa Nhất Hạo nói. Nói xong anh ta thoáng cúi đầu, lật đi lật lại đồ vật trong tay, mái tóc xanh bóng bẩy của anh ta, rũ xuống trước trán, che khuất hơn nửa lỗ tai.
Hứa Nhất Hạo xem xong bản thảo trong tay, đặt ở trên bàn làm việc, bắt đầu kiểm tr.a toàn bộ, không biết bận bịu cái gì. Anh ta vùa tìm vừa nói,” Trà cất ở đâu nhỉ?”
Tô Thố vốn nghĩ rằng Hứa Nhất Hạo thích uống trà, không nghĩ tới Hứa Nhất Hạo pha trà xong lại đem cốc trà đặt ở bên cạnh tay mình. Lại ngồi trở về chỗ cũ, lại cầm lấy bản thảo lên nghịch ngợm.
” Nhất Hạo, có ở đây không?” Trần Tử Gia đẩy cửa vào, trên mặt tươi cười xán lạn.
Hứa Nhất Hạo quay đầu lại, không ngạc nhiên chút nào hỏi:” Lần này có hoạt động gì?” Sinh viên hai trường Hoa Đại và Tây Đại thường xuyên liên hợp tổ chức hoạt động, cho nên Trần Tử Gia cũng nhiều lần xuất hiện ở tòa lầu trung tâm hoạt động này.
” Hoạt động thể hiện tài nghệ.” Trần Tử Gia nói xong, ánh mắt nhìn về Tô Thố đang ngồi trên ghế sofa, kêu cô,” Tô Thố em cũng ở đây à.”
Tô Thố hé miệng cười.
Hứa Nhất Hạo giật mình không nhỏ:” Tô Thố em quen Trần Tử Gia?”
” Trần Tử Gia bạn học của anh trai em.”
” Anh trai em là ai? Tô Trí?”
” Đúng vậy.” Trần Tử Gia nói.
” Thì ra đều là người quen.” Hứa Nhất Hạo cười rộ lên, trước là khóe miệng giương lên, sau đó ý cười nhanh chóng ngấm dần thu vào đáy mắt, hắn nói:” Còn có một chút thời gian. Tô Thố, em có biết đánh cờ vây không?”
Tô Thố cả người cứng đờ, hết sức cố gắng để bản thân không để ý tới bàn cờ kia. Đáng tiếc cô vẫn thất bại, cô liếc thấy những quân cờ trắng đen được nằm dính lên trên bàn cờ, vừa mới khai cuộc không bao lâu, chiến cuộc vẫn chưa rõ ràng. Với người bình thường mà nói, hai vị đàn anh đã rời đi kia chơi cũng không tệ.
” Không biết.” Tô Thố lặp lại nói,” Em không biết chơi.”
” Anh sẽ dạy em?” Hứa Nhất Hạo nhẹ giọng nói,” Không phải có người nói như vậy sao, chơi cờ tốt, làm người cũng sẽ tốt.”
Trần Tử Gia mặc nhiên không lên tiếng ôm cánh tay nhìn hai người họ.
Tô Thố không nói chuyện, ánh mắt đặt vào bàn cờ. Cờ trắng xuất quân rất khoan thai không bị trói buộc, mach suy nghĩ rõ ràng, như thể trận trụ khí thế của đối phương cờ đen, một bộ bộ dáng chân tay co cóng không thoát ra được.
” Em biết chơi cờ năm quân chứ?”
Tô Thố hoàn hồn, sắc mặt bình tĩnh cực kỳ:” Không biết. Cũng không nghĩ muốn học.”
Không nghĩ tới sẽ nhận được một đáp án quả quyết như thế, Hứa Nhất Hạo nhất thời cứng họng, Trần Tử Gia kịp thời giải vây:” Em ấy không muốn học, vậy không cần học đi. Môn cờ vây không phải ai học cũng giỏi.”
Hứa Nhất Hạo liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Tô Thố bình tĩnh nhìn Trần Tử Gia, đối phương cũng đang mặt mũi bất động. Thật lâu sau hắn xoay người nói với Hứa Nhất Hạo:” Tớ đi về văn phòng Hội sinh viên họp đây.”
” Buổi tối cùng nhau ăn cơm?”
Tô Thố sắc mặt căng thẳng; Trần Tử Gia khoát tay:” Thôi khỏi. Tớ ăn cơm cùng với bọn họ.”
Sau khi Trần Tử Gia rời đi, thần sắc Hứa Nhất Hạo có chút cảm khái. Hắn nói, chúng tôi lúc còn nhỏ là hàng xóm của nhau, đều sống ở đại viện ( khu vực có nhiều hộ gia đình ở), cùng nhau lớn lên, mỗi ngày đều chơi đùa với nhau, chuyện phá phách gây sự nào cũng làm qua rồi, sau đó vì sự điều động công tác của ba nên mới chuyển nhà, cách thiệt nhiều năm không gặp; thẳng đến lúc lên trung học, bọn anh lại cùng khối cùng trường, lại bắt đầu thân thiết hơn, khi đó cũng thật vui vẻ, bọn anh cũng đã từng cùng nhau tổ chức qua khá nhiều hoạt động……
Tô Thố trong lòng nghĩ, khó trách Trần Tử Gia đối với anh ta biết tận gốc rễ, thì ra không phải chỉ là bạn học đơn giản như thế.
Nhưng, nhập trường lâu như vậy, quen đi quen lại đều là những người này, cô mơ hồ cảm thấy được bản thân mình bị rơi vào cái vòng tròn này.
Tô Thố trở lại phòng kí túc xá cũng đã hơn mười giờ tối.
Mấy chị em tốt lập tức liền xông tới. Đặng Ca cười rất giống tiểu hồ ly gian trá, nói:” Buổi tối đi ăn cơm với ai?”
” Đã nói với các cậu rồi, là Hội trưởng của nhóm tớ. Hôm nay không phải là ngày họp đầu tiên của hội chúng tớ sao. Ăn bữa cơm cùng nhau cũng rất bình thường a.” Tô Thố liếc mắt xem thường.
” Chính là cậu quên nó cho chúng tớ nghe người đó là Hứa Nhất Hạo! Soái ca tiếng tăm lừng lẫy của trường chúng ta!”
” Tớ nghĩ chuyện này cũng đâu quan trọng lắm đâu.” Tô Thố từ trong cái ch.ết tìm ra con đường sống nói,” Kỳ thật, tớ quên……”
” Hội sinh viên của tớ hôm nay cũng đi ăn cơm cùng nhau,” Dương Tuyết nói,” Nhưng tiếc là đã về sớm. Cậu sao lại về trễ thế? Chẳng lẽ là cùng nhau ngắm trăng thưởng hoa?”
” Nói giỡn gì chứ, tớ ăn cơm xong liền đi đến thư viện tự học.”
Mấy cô bạn đó nhanh chóng buông cô ra, đều tự trở về người nào người đó lên mạng, đọc sách, đồng thời không quên đưa ra một ánh mắt khinh bỉ với cô.
Dương Tuyết thở dài ưu phẫn:” Tô Thố nhà chúng ta là có duyên với soái ca nhất, cư nhiên lại không biết quý trọng a! Phung phí của trời a, sẽ bị trời phạt.”
Tô Thố ôm lấy đầu, ánh mắt cụp xuống thấp đến nỗi ai cũng nhìn không thấy. Cô thì thào nói:” Đã bị trời phạt rồi đó thôi.”
Giọng nói cô thực thấp, Dương Tuyết nghe không rõ ràng:” Cậu nói cái gì.”
” Không có gì.”
” Đúng rồi, nói cho cậu một tin tốt nè.” Dương Tuyết lại hưng phấn lên,” Lúc ăn cơm nghe các bạn ấy nói, trường chúng ta cùng Tây Đại liên hợp với nhau tổ chức trận đấu biểu diễn tài nghệ, phân hai tổ nam nữ, là lần thi lớn nhất quy mô nhất từ bao năm qua, đến lúc đó sẽ tụ tập hết soái ca mỹ nữ a. Hơn nữa nghe nói xếp thứ nhất còn được mấy nghìn tiền thưởng nha.”
Có tiền tuy nhiên là chuyện tốt, nhưng……
Tô Thố từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, đến lúc đó nhất định rất náo nhiệt đi. Cô đi ra ngòa ban công, nhìn ra xa toàn cảnh trường học. Từng tòa nhà mọc lên san sát khắp nơi trong trường, đèn đuốc sáng choang, dưới cửa sổ có phải có thân ảnh lướt qua hay không. Đây là đại học a, nơi nơi đều là thanh niên sôi nổi, giống như vĩnh viễn dùng không hết sức sống vậy. Cô hút sâu một hơi, ở đây ngay cả không khí cũng nồng đậm ngọt ngào, cũng là mùi vị riêng biệt của khung trời đại học.