Chương 10
Lúc tạm biệt, tôi cứ trông theo anh rời đi, sau cùng Lương Văn Thông còn quay lại nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, trong ánh mắt đó có những gì? Tôi không nhìn ra được.Tuần cuối cùng, tôi vẫn ru rú ở nhà chẳng đi đâu. Cũng không đến công ty của Lương Văn Thông làm việc. Ba hỏi tôi bao giờ thì đi làm, tôi vin vào lý do sức khỏe chưa tốt để kéo dài thời gian. Lương Văn Thông cũng từng nhắn tin cho tôi, từ ba tôi mà anh biết tôi không được khỏe, dặn tôi chú ý nghỉ ngơi, khi nào hoàn toàn khỏe lại rồi hãy đến công ty.
Chiều chủ nhật, tôi ngồi trong phòng chán nản lên mạng thì di động reo lên, là một số đện thoại lạ.
“Alo, Joyce ? Anh là Thomas.”
“Là em, em chưa thấy số điện thoại này bao giờ.”
“Đây là số thiện thoại ở phòng làm việc.”
“Chủ nhật mà anh cũng làm việc sao.” Tôi có chút bất ngờ.
“Không còn cách nào, có quá nhiều việc đang dồn đống lại.”Giọng anh lộ rõ vẻ mỏi mệt.
“Anh cả ngày đều ở công ty à?, đừng để mệt quá nhé.”
“Không sao, em đã đỡ hơn chưa?”
“Em đã khỏe rồi.”Tôi nhỏ nhẹ.
“Vâng, mai em sẽ đến, hôm nay anh đã ăn cơm chưa vậy?”
“Sáng nay ở nhà có ăn chút đồ rồi.”Anh hàm hồ nói.
“Vậy trong thời gian ngắn anh sẽ không rời công ty đúng không?” tôi vừa hỏi, vừa cầm lấy túi xách chạy xuống lầu.
“Sao vậy, em muốn đến à?” Anh nâng giọng hỏi.
“Em đang cần đến công ty, tiện thể đem cơm sang cho anh luôn, anh muốn ăn gì?”
“Phiền em quá, anh ăn gì cũng được.” Tôi nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói của anh.
“Mấy ngày vừa rồi, chỉ có một mình anh ở nhà sao?” tôi hỏi tiếp.
“Uhm, anh có mời giúp việc theo giờ, hôm nay bà ấy nghỉ .”
“Anh ở công ty chờ em nhé.”Tôi bước ra khỏi nhà.
Vì ở Trung Hoàn không dễ dừng xe, tôi liền lên taxi ngay trước cổng.
“Được, em không cần phải vội, anh luôn ở đây.” Anh dịu dàng nói.
“Vâng.”
Đầu tiên tôi đến quán mì hoành thánh nổi tiếng ở Trung Hoàn mua một bát mì hoành thánh cho anh và hoành thánh chay cho tôi, sau đó đến công ty.
Tôi mang thức ăn bước đến địa chỉ ghi trên danh thiếp. Mắt trợn to miệng há hốc, nhìn đâu cũng chỉ thấy một mảng trống rỗng.
“Thomas, tại sao công ty lại vắng tanh chẳng thấy gì cả, không phải em đi nhầm chứ?”
“Oh my god, I’m sorry. Anh quên không nói cho em biết, công ty anh chuyển sang nơi khác rồi, chuyển đến tầng trên của Uncle. Rất xin lỗi.” Anh ở đầu bên kia hình như rất lo lắng.
“Không sao rồi, anh cứ đợi nhé ,em rất nhanh sẽ đến thôi, có thể gửi số tầng cụ thể cho em không.”
“Được, thực sự xin lỗi.”
“Lương Văn Thông tiên sinh, có thể dừng việc xin lỗi được không, nếu không em sẽ không đi nữa.”
“Được rồi, anh sẽ lập tức gửi cho em, anh chờ em.”
“Anh chờ em.” Một câu nói này làm cho tôi hận không thể nhanh hơn một chút bay đến bên cạnh anh, tôi hơi điên mất rồi.
Khi tôi đứng dưới thang máy của tòa nhà văn phòng, bảo vệ yêu cầu tôi ghi lại tên tuổi và công ty cần đến. Tôi nhìn thấy trong sổ đăng ký ghi tên Thomas Leung, từ 10 giờ sáng anh đã đến công ty rồi. Tôi lắc đầu nghĩ ngợi, anh đúng là phát điên vì công việc mà.
Bước vào thang máy phía bên tay phải, tôi cầm lấy điện thoại xem địa chỉ mà anh gửi qua cho tôi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ngay anh đang chống nạng bước từ trong ra. Anh hôm nay không mặc âu phục, chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, nhìn thấy anh là tôi cười lên.
“Sao anh biết em lên đến đây rồi?” tôi tò mò.
“Bảo vệ ở dưới gọi cho anh.”
“Công ty anh chuyển qua hồi nào mà em không biết,may hôm nay đến đây, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ tới muộn.”
“Là lỗi của anh, xin lỗi em.”
“Lại nữa rồi, đây là lần thứ 3 anh say sorry rồi đó.” Tôi trách.
“Được, không nói nữa, em đem gì đến cho anh nào, mới nghe thấy em mang đồ ăn đến thôi là anh thấy đói rồi.” Anh tỏ vẻ không thể chờ được nữa.
“Người tham công tiếc việc như anh mà cũng biết đói à, ban nãy em thấy trong sổ đăng ký, Lương tiên sinh mười rưỡi sáng nay đã đến rồi.”
“Gì mà tham công tiếc việc, anh là người mệnh khổ.”
“Anh mà khổ thì có bao nhiêu người khỏi sống nữa, thôi nào, chúng ta ăn ở đâu đây?”
“Vào phòng làm việc của anh nhé.” Anh duỗi một tay ra vỗ vỗ trên lưng tôi.
Tôi đi theo anh vào phòng làm việc.
“Chúng ta ngồi trên sô pha ăn nhé.”
“Vâng.” Tôi để mì hoành thánh và hoành thánh lên bàn trà, mở nắp.
“Thomas, anh mau ăn đi, không thì hết ngon đó.”
“Em thì sao ?sẽ không để anh ăn một mình chứ.” Anh ngồi lên sô pha.
“có cả đồ ăn của em nữa, ở chỗ anh có gì uống không, em sắp khát ch.ết rồi.”
“Ở đây chỉ có trà và cà phê thôi,em muốn uống gì?”
“Uống trà đi, cảm ơn anh.”
Tôi bước đến quầy bar mini rót hai cốc trà bưng qua, nhưng nhìn đến hai cốc trà tôi liền cảm thấy nóng lên, lại hỏi anh: “Thomas, anh không có đồ uống gì mát mát sao?”
“Vậy thì chỉ có nước khoáng thôi, không có loại khác.” Anh áy náy.
“Nước khoáng là được rồi, chỉ cần lạnh là được, em sắp bốc hỏa rồi.”
“Em bật điều hòa lên đi, có mỗi mình anh nên anh không bật.”
“Thôi, em không muốn nhìn thấy anh phải khó chịu, em uống chút nước mát là được.”
Tôi thấy vẻ mặt có lỗi của anh hiện lên bèn nói: “ Nói trước nhé, anh không được nói lời xin lỗi nữa, mau mau ăn đi.”
Anh nhìn tôi mà chẳng nói gì, bắt đầu ăn.
Chờ cho tới khi chúng tôi ăn hết, tôi tiện tay dọn hộp thức ăn trên bàn vứt hết vào thùng rác. Sau đó vào gian vệ sinh rửa tay.
Lúc quay về thấy ngay Lương Văn Thông đang dùng giấy ăn lau bàn sạch sẽ, anh nhìn thấy tôi nói: “Nào Joyce, đến uống trà đi.”
“Vâng.”Tôi vui vẻ chạy đến ngồi, có lẽ do quen ngồi sô pha mềm rồi, tôi ngồi mạnh xuống nghe thấy một tiếng “bịch”.
“Có đau lắm không? Ngại quá, anh không ngồi được ghế quá mềm.”
“Lần thứ tư, nếu như lần nào cũng có nhiều lời xin lỗi như thế, em thực sự không dám đến nữa đâu. Do em không chú ý, lúc nãy ngồi xuống cũng không cảm thấy cứng.” Tôi ngồi lặng bên anh nói.
Chúng tôi cứ ngồi im như vậy, không ai mở miệng, sau cùng anh lên tiếng : “Joyce, anh vẫn còn một số việc cần phải làm, em ra ngoài chơi hay là ngồi đây?”
“Anh nói đi? Em ngồi đây có phiền đến anh không?” Tôi hỏi dò.
“Một chút cũng không phiền.” Anh chống nạng đứng lên, đến sau bàn làm việc ngồi xuống.
“Anh có muốn em ở lại không?” Tôi nhân lúc này hỏi luôn.
“Có, đương nhiên muốn.” Anh nói không lớn lắm.
“Vậy em sẽ ở đây, lười đi ra ngoài quá.” Tôi trả lời.
“Được, chỗ anh ở đây có rất nhiều sách, em cứ tùy ý xem nhé, cũng có thể dùng Notebook lên mạng, anh sẽ mau chóng xử lý xong công việc.”
“Anh làm việc của anh đi, cứ mặc em, nếu không em cũng không dám ngồi đây nữa.”
“Được rồi, em chơi đi nhé.” Anh vừa nói vừa mang kính lên xem xét đống giấy tờ trên tay.
“Nhanh thật ,trời đã tối rồi, em đi bật đèn.”
“Để em buồn chán cả một buổi chiều rồi, anh sắp xong rồi.”
“Anh đang bận gì vậy?” Tôi hỏi anh.
“Là phương án tổ chức một diễn đàn kinh tế quốc tế mà công ty thực hiện ở Bắc Kinh, anh phải mau chóng sửa lại, thứ tư là phải đi Bắc Kinh rồi.”
“Vậy ngày mai em đến làm chưa được hai ngày là anh lại phải đi công tác rồi.”
“Cho nên mới để am ngày mai đến công ty, anh sắp xếp giới thiệu em với các đồng nghiệp.” Tôi không nói gì nữa.
Anh thấy tôi không nói gì lại tiếp lời: “Joyce, anh sẽ cho anh xem một thứ, việc em đã giao cho anh,có điều chỉ được xem một bức thôi.”
“Công việc gì?”Tôi ngờ vực.
“Em quên hết rồi? gia đình mèo béo ấy, nếu sớm biết thì anh đã chẳng cố gắng làm gì.”
“Đúng rồi, em muốn thấy nó, một bức cũng được.”
Anh lôi tập giấy vẽ của tôi ra, lật đến trang mà anh muốn cho tôi xem dùng kẹp giữ lại cẩn thận, trước khi đưa cho tôi còn nói: “Nói trước nhé, chỉ được xem bức này thôi, không được nuốt lời.”
Tôi giơ tay lên: “Anh yên tâm, em nói được làm được.”
“Em xem đi.”
Sau nhìn thấy bức tranh tôi lại bắt đầu cười không ngừng. Hai chú mèo được anh vẽ đều mặc áo polo T-shirt trắng giống nhau, ngồi trong một chiếc xe thể thao mui trần, mèo mẹ mang một chiếc kính râm ngồi lái xe, do xe chạy quá nhanh nên lông của mẹ con nhà mèo đều xổ hết về đằng sau, mèo con ngồi bên cạnh ghế lái sợ quá hai tai cứ lộn ngược lại, miệng há ra. Cực kì buồn cười.
“Lương Văn Thông tiên sinh, ngài quá lợi hại rồi, thật sùng bái quá đi.” Tôi nắm tay hướng về phía anh cúi một cái.
Hành động này của tôi khiến anh phải haha cười lớn.
“Em bái phục anh, anh nhất định phải dạy em vẽ, yêu chúng nó quá đi mất thôi.”
“Được thôi, có thời gian anh sẽ dạy em, nhưng mà vẽ có hấp dẫn hay không chỉ có thể trông vào năng khiếu của em thôi.”
Bị tôi làm loạn một hồi, anh không thể tiếp tục công việc được nữa , bắt đầu thu dọn giấy tờ, nhét vào trong balo.
“Anh không làm nữa à?”Tôi thấy anh đã đeo xong balo hỏi.
“Mang về nhà rồi xem tiếp, bây giờ chúng ta đi ăn cơm.”
Anh cầm nạng rồi đứng lên, hất hất cằm về phía cửa, ý nói đi ra ngoài thôi.
Tôi cầm túi sách của mình, bước ra ngoài theo anh.
Chúng tôi dùng xong cơm ở Le Rose, sau đó chuẩn bị về nhà.
“Hôm nay em không lái xe, chúng ta ngồi taxi nhé.”
“Còn anh thì lái xe đến , không biết có được vinh dự mời kiểm tr.a kỹ thuật lái xe của anh không.”
“Anh lái xe? Xem ra trong thời gian này em đã bỏ qua rất nhiều điều về anh.” Vừa mới nói xong, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng, việc của anh tại sao tôi cần phải biết hết chứ. Tôi cúi thấp đầu.
“Là do anh sơ suất.”Lần này anh không còn xin lỗi nữa.
Tôi và anh cùng bước vào bãi đỗ xe, tiến đến vị trí dành cho người tàn tật, xe của anh là một chiếc BMW X màu xanh lam, anh giúp tôi mở cửa xe, để tôi ngồi vào trước. Đóng cửa lại, rồi anh mới bước sang bên kia tự ngồi vào chỗ, để nạng qua đằng sau, nhìn tôi thắt xong dây an toàn, bản thân cũng tự cài xong, nói với tôi như lần trước: “Ngồi vững nhé Joyce, anh lái đây.”
Xe của anh đã được lắp đặt lại, toàn bộ đều thao tác bằng tay. Nhìn những động tác của anh có thể thấy rằng anh đã quá quen với việc lái chiếc xe này rồi. Kỹ thuật cảu anh không tồi nhưng mà tôi cảm thấy vẫn có chút cứng. Anh nhìn ra nghi hoặc của tôi, liền nói: “Đây là lần thứ hai anh lái xe ở đây, vẫn chưa quen lắm. Khác hẳn so với bên Mỹ, hơn nữa anh vẫn chưa quen đường, chỉ biết mỗi đường từ nhà đến công ty thôi.”
Tôi gật gật đầu , tỏ ý đã hiểu.
Xe rất nhanh đã chạy đến trước cổng nhà tôi, đúng lúc tôi xuống xe, anh hỏi: “Joyce, ngày mai có cần anh đến đón em không?”
Tôi lập tức lắc đầu từ chối: “Ngàn vạn lần không cần, em không muốn vừa bắt đầu đi làm đã bị nói đâu, lại đánh giá thấp năng lực của em.”
“Vậy mai em phải dậy sớm đó nhé.” Anh lấy tay véo nhẹ lên mặt tôi một cái.
Hành động của anh lại làm tim tôi bắt đầu đập điên cuồng, nhưng tôi không hề trốn tránh mà nhìn thẳng anh cười.
“Không còn vấn đề gì nữa rồi, em có thể đến công ty của thần tượng làm việc, thật là mong chờ.”
Anh thấy tôi hào hứng quá, cũng bắt đầu cười theo.
“Vậy em ngủ sớm chút.” Anh nói thật dịu dàng.
“Um, em đi đây, anh cũng đừng làm việc muộn quá nhé.”
“Anh biết mà, em yên tâm. Ngủ ngon nhé Joyce.”
“Ngủ ngon, anh đừng xuống em tự mình vào là được rồi.”
“Được, anh nhìn em bước vào.”
“Vâng.” Tôi mở cửa bước xuống, vẫy tay với anh rồi chạy ngay vào nhà.
Đã thành thói quen rồi, lần nào tạm biệt anh xong, vừa đến nhà là chạy ngay vào phòng, đứng trước cửa sổ, nhìn anh. Tôi thấy xe của anh vẫn dừng ở đó trước cửa nhà tôi.
Tôi vội vàng bật đèn, mở cửa sổ, vẫy tay với anh, anh cũng vươn tay ra khỏi xe vẫy lại tôi, sau đó khởi động xe lái về phía đối diện.