Chương 51: Sự mất mát ?
Mưa nặng hạt đổ xuống.Tại một thành phố của Mỹ....Trong nghĩa trang,một đám người cả người đều một màu đen đứng bên cạnh một ngôi mộ vừa lập còn ấm đất.Hình ảnh cô gái nhỏ đang nở miệng cười trên bức hình đặt cạnh ngôi mộ .....
Đám tang của cô,chỉ có duy nhất Abi cùng mẹ nuôi cô và vài người thân từ Việt Nam tới.Tuy thời tiết đang có ảnh hưởng xấu tới các chuyến bay nhưng người thân vẫn cố gắng có mặt để đưa Mie về nơi an nghỉ cuối cùng..
Bà Mai kìm nén không cho mình bật khóc,tạo nên những tiếng nấc bị chèn trong cổ họng.Cả người bà đều suy sụp rõ rệt,đôi mắt sưng lên hiện rõ một điều rằng bà đã khóc rất nhiều trong mấy ngày qua,chóp mũi và hai má cũng đỏ ửng lên.Nước mắt vẫn không ngừng nghỉ lăn dài xuống.Sau một hồi nỗ lực kìm nén ,cuối cùng bà Mai vẫn bật khi nhìn vào di ảnh của Mie.Bà nức nở khóc,rồi lại đưa tay lên bịt miệng tự kìm chế ..
Abi đứng thần người,bên cạnh anh,An Hương trong bộ váy đen đứng nhìn ngôi mộ kia,cả mặt méo mó.Nước mắt trên khuôn mặt cứ chảy,An Hương lại lấy tay quệt đi đúng như hành động của trẻ con.Bàn tay nhỏ nhắn béo múp của cô bé được nắm gọn trong lòng bàn tay Abi.Anh lúc này vẫn đang đứng thẫn thờ,không nói bất cứ một lời nào...chỉ lặng im nhìn cô.Gương mặt bất cứ chỗ nào cũng đều thấy nỗi đau xâm chiếm,những giọt nước mắt mặn đắng cứ lăn trên khuôn mặt anh.Nhưng anh chỉ khóc một cách lặng lẽ,không kêu gào,không than thở,không làm bất cứ hành động gì...chỉ đứng im ôm nỗi đau trong tim......
- Mẹ...mẹ.......- An Hương gọi cô trong tiếng nấc,rồi quay sang bám lấy mép quần anh kéo kéo - Bố ơi,con muốn mẹ ! Con muốn mẹ .......
Abi giật mình,quay sang nhìn con gái bé bỏng,lau nước mắt trên má đi,nhìn con gái của mình rồi cố rặn ra một nụ cười méo mó.
- Con đừng khóc,mẹ con .... - Anh lấp lửng,chẳng biết nên dỗ cô bé ra sao,cuối cùng bế An Hương lên tay,chỉ có thể dỗ dành bằng mấy từ . - Mẹ con đi rồi,từ giờ sẽ chỉ còn hai chúng ta ! - Câu nói của anh mang đầy chua chát,
An Hương lại càng khóc lớn
- Huhu ! Con không biết,con muốn mẹ ! Con muốn mẹ .....huhu
Abi rốt cuộc cũng biết lựa chọn nói thẳng như vậy khiến con gái anh chỉ càng thêm đau khổ.An Hương còn bé,nói vậy đương nhiên cô bé sẽ càng khóc lớn.Abi ôm con vào lòng,bàn tay run run vỗ nhẹ lên lưng cô bé.
- Ngoan...đừng khóc! Nếu con khóc,mẹ con sẽ không về với con nữa đâu ...
An Hương nhổm lên nhìn anh,đôi mắt long lanh ngấn lệ.
- Vậy...con không khóc,mẹ sẽ về với con ?
- Đúng ! - Dù sao cũng nói dối,vậy cứ nói dối cho trót,sau này An Hương lớn sẽ hiểu anh bắt buộc phải làm vậy,dù sao cũng là tốt cho cô bé.
An Hương nép cả người vào lòng bố mình,áp cả nửa mặt vào ngực anh.Hiểu chuyện không khóc lóc nữa,nhưng miệng vẫn lẩm bẩm :
- Vậy con không khóc nữa ! Vì khóc mẹ sẽ không thèm nhớ đến con ,không thèm quan tâm con...nên con sẽ không khóc ! Để cho mẹ biết con là con gái ngoan của mẹ !
Abi vuốt nhẹ mái tóc ngắn thả ra của cô bé,hôn lên trán bé Hương.Cử chỉ và hành động đều rất dịu dàng chan chứa đầy yêu thương của một người cha dành cho con mình.
*****************************
Một tuần sau đám tang của Mie....
Kevil và Hà Linh đều đã bị phía cảnh sát giam giữ.Họ đã tổ chức phiên tòa.Trước ngày xét xử,thẩm phán đã nói với Abi Kevil sẽ bị kết tù chung thân,còn Hà Linh bị bắt tay với hắn nên cũng ngồi tù 20 mươi năm.Nhưng Abi đã mời luật sư nổi tiếng về,cãi lớn tội hai người kia.Kết quả là xé lớn vấn đề.Cuối cùng ,thẩm phán quyết định Kevil bị tử hình,còn Hà Linh ngồi tù đến hết đời !
Bây giờ,Abi đã suy sụp mất hết toàn bộ tinh thần.Anh luôn tự nhốt mình trong phòng.Ai gọi cũng nhất quyết không ra.An Hương cũng phải nhờ cho bố mẹ anh trông nom.
Đã mấy ngày hôm nay,Abi đều không ăn gì,cả ngày cứ trốn trong phòng không nói gì.Thà rằng anh cứ gào khóc liên tục còn hơn cứ im ỉm chịu đựng như vậy.Bố mẹ anh đều rất lo lắng.Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì trong đó cũng chẳng ai biết....
Căn phòng của cô và anh,trước đây đều tràn ngập một màu hồng của tình yêu,của cuộc sống hôn nhân.Nhưng bây giờ đều lạnh ngắt u ám.Sau khi tổ chức lễ cưới,anh và Mie thậm chí còn chưa thể nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ôm nhau ngủ ngon đến một lần.Khó khăn lắm cả hai mới đưa ra quyết định kết hôn,vậy mà ông trời lại phá đám hai người,tuần trăng mật An Hương bị bắt cóc...Sau đó là cái ch.ết của vợ và con anh !....
- Abi ! Con mau mở cửa ra ! Đừng có nhốt mình trong phòng.Người ch.ết rồi cũng đâu thể sống lại ? Con khổ sở hành hạ bản thân mình như vậy thì có ích gì ? Mẹ biết con đau khổ,nhưng ít nhất cũng đừng vì thế mà trở thành một người ngu xuẩn như vậy ! Con có biết một tuần qua công ty con đang gặp khó khăn thế nào không ? Nếu không phải bố con cố gắng dùng chức vụ chủ tịch cũ điều khiển công ty tạm thời thì có lẽ tập đoàn SUVE của con đã rơi vào tay kẻ khác rồi con biết không ? Còn nữa,con không quan tâm đến mình,chí ít cũng phải quan tâm đến con gái,An Hương nó suốt ngày quấy nhiễu đòi bố mẹ,cả ngày chỉ biết khóc lóc không ăn không uống.Mẹ cũng đã dỗ nó hết cách rồi.Abi,con mau ra đây,nếu còn tự nhốt trong đó,An Hương sẽ vì không chịu ăn mà ch.ết đấy ! Trẻ con không giống người lớn,sức chịu đựng của con bé không được lớn như con .
Bên ngoài mẹ anh không ngừng đập tay liên tục vào cánh cửa,miệng nói lớn như sợ anh sẽ nghe thiếu một chữ nào đó.Nhưng Abi vẫn im lặng,không nói gì,cũng không vang lên động tĩnh gì
- Con còn không ra ,mẹ sẽ cho người phá cửa ! - Bà đe dọa.
- Mẹ đi đi ! - Giọng nói thều thào của anh vang lên.Rốt cuộc anh cũng chịu mở miệng.
- Không ! Con ra đây cho mẹ.Bằng không mẹ sẽ làm phiền con đến khi con chịu ra. - Mẹ anh khoanh tay,tiếp tục nói.
Bên trong phòng,Abi ngồi một góc tường,bên cạnh đó những vỏ chai rượu đều lăn lóc trên sàn.
Anh sợ,sợ ra ngoài sẽ thấy hình bóng của cô khắp nơi trong nhà.
Sợ những kí ức trước kia sẽ ùa về...
Sợ anh sẽ mãi mãi không quên được cô....
Thấy Abi không trả lời,mẹ anh tiếp tục đập cửa gọi.
Nhưng anh vẫn không ra.....
Đến khi bà định bấm số gọi người đến phá cửa,chợt tiếng khóc lớn của trẻ con từ trên gác vang lên.Sau đó là tiếng gọi gấp gáp của người giúp việc.
Mẹ anh không quan tâm gì liền chạy vội lên xem.
- Bà chủ ....không xong rồi,tiểu thư ....Cô ấy bị sốt nặng rồi.Cả người cứ run lên .... - Cô giúp việc lo lắng,nói không thành câu hoàn chỉnh.
- Còn không mau đưa đến bệnh viện . - Bà quát lớn
Sau đó,tiếng bước chân nhốn nháo rời đi trong sự lo lắng...Rồi căn nhà lại tràn ngập trong sự im lặng....
Bên ngoài không còn tiếng nói hay âm thanh nào nữa.
Abi ngẩng mặt đang gục nãy giờ lên,đưa mắt nhìn ra phía cửa.Trong tâm trí chợt tưởng tượng ra hình ảnh An Hương đang sốt cao,cả người co rúm lại,mồ hôi đầm đìa chảy ra trên trán.
Liệu có phải cô bé xảy ra chuyện gì không ?
Nghĩ đến con,Abi không nghĩ ngợi gì nữa lập tức mở cửa lao ra ngoài . Anh đã mất cô,không thể mất thêm An Hương !