Chương 30: Khi Gà Mái cũng có âm mưu
Lăn lộn thật lâu trên giường, Thảo Ngân vẫn không tài nào ngủ được, rốt cuộc cũng mò điện thoại trong đáy balo ra, bật nguồn rồi bấm số.
“Yến Cô Nương...”
“Mày vẫn còn biết đường gọi cho tao hử? Gặp được tình nhân rồi thì không cần đoái hoài gì đến bạn bè nữa đúng không? Uổng công tao còn lo lắng cho mày. Con nhóc xấu xa, trọng sắc khinh bạn. Tao từ mày! Tao từ mày...”
Đối với oán hận của Bảo Yến bên kia đầu dây, Thảo Ngân dĩ nhiên biết đó là sự quan tâm của bạn tốt, vui vẻ mỉm cười, xuống giọng nịnh nọt:
“Chị Yến xinh đẹp ơi, không phải là người ta không quan tâm mày đâu. Người ta mấy bữa nay bị ôm mới không gọi cho mày thôi mà. Chị Yến đừng có từ người ta có được không? Người ta rất yêu mày mà... Yêu nhất luôn!”
“Đừng có mà dẻo miệng. Bị ốm cũng không nói cho tao biết một tiếng. Mày có còn coi tao là bạn không hả?”
“Người ta không muốn mày lo lắng thôi. Đừng có giận nữa mà.”
“Hừ... Giờ này còn gọi cho tao có chuyện gì? Mau nói!”
Biết bạn tốt cũng chỉ giận dỗi ngoài miệng, trong lòng ngược lại rất quan tâm mình, Thảo Ngân cười hì hì, trịnh trọng thông báo:
“Bảo Yến, tao tỏ tình với cậu ấy rồi.”
Bên kia đầu dây, Bảo Yên vừa nghe tin, lập tức ngã từ trên mép giường xuống đất, ôm mông đau điếng gào vào điện thoại:
“Mày – nói – cái – gì?”
Thảo Ngân đem mọi chuyện ngắn gọn, xúc tích kể lại một lượt cho bạn tốt, cuối cùng không quên hỏi ý kiến bạn:
“Mày nói xem, bây giờ tao phải làm sao? Cậu ấy nhất quyết không cho tao theo cùng.”
“Mày xác định muốn theo anh ta? Học hành, tương lai cũng không màng?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì... Gạo nấu thành cơm đi.”
Cái gì gọi là “Gạo nấu thành cơm”? Gà Mái nhà ta cũng biết nhé.
...
Ngôi nhà nhỏ của ông bà ngoại Hoàng Bách có hai gian phòng ngủ. Gia đình Hoàng Bách mỗi năm đều về đây thăm mộ ông bà ngoại vài lần, nên phòng ốc vẫn khá sạch sẽ, ngăn nắp. Đồ dùng cũng không thiếu.
Trong gian phòng nào đó, Thảo Ngân tắt điện thoại cũng tắt luôn cả nguồn, lăn một vòng rồi bật dậy khỏi giường. Cô biết theo lí thì mình nên gọi một cuộc điện thoại về nhà thông báo bình an, nhưng cô sợ anh trai sẽ tìm thấy, sẽ ngăn không cho cô đi. Cho nên, cô chỉ có thể chờ đến khi “Gạo nấu thành cơm” xong xuôi, sau đó thông báo cho anh trai, để anh trai giúp mình một tay, bắt người ta chịu trách nhiệm mà thôi.
Cô gái nhỏ chạy ra mở cửa phòng, ló đầu nhìn bên ngoài một lượt, sau đó thật cẩn thận khép nhẹ cánh cửa.
Loay hoay trong phòng một hồi, rốt cuộc cũng chuẩn bị xong mọi thứ, cô gái nhỏ vỗ má mấy lần mới ổn định lại tâm trạng đang vô cùng kích động, sau đó ôm gối, chạy một mạch sang gian phòng bên kia.
“Cộc cộc cộc...”
Có vẻ ai đó vẫn còn chưa ngủ, không quá vài giây cửa đã được mở ra.
“Không phải em đã ngủ rồi sao?”
Thảo Ngân bị ai đó nhìn chằm chằm bằng ánh mắt xuyên thấu, có chút chột dạ cúi đầu, đưa tay chấm chấm mồ hôi trên trán nhằm đánh lạc hướng.
“Tớ, tớ... Quạt trong phòng đang chạy thì tắt, cũng không biết bị sao. Nóng quá, tớ không ngủ được.”
Ánh mắt ai đó xuyên qua vai cô nhìn về phòng ngủ phía sau rồi nhìn cái gối trong tay cô mấy giây, sau đó cũng không nghi ngờ hay thắc mắc gì, lùi lại một bước nhường đường cho cô vào phòng.
Cô gái nào đó cười hì hì ôm gối đi vào, trèo thẳng vào phía trong chiếm một nửa giường.
Ai đó sau lưng vừa khép cửa, vừa nhìn cô mà lẳng lặng nở nụ cười khổ.
Về phía cô gái nào đó thì trong lòng đang rất vui sướng. Ha ha, thế là lừa được cậu ấy rồi. Cho dù cậu ấy có qua bên đó kiểm tra, thì cầu trì điện cũng đã bị cô phá hỏng, nếu không có đồ thay thế thì chắc chắn là không sửa được đâu. Ha ha...
“Bạch Công Tử, cậu làm gì vậy?” Đang lúc cô gái nào đó còn hưng phấn nằm trên giường cười thầm, lại thấy ai đó không những không nằm cạnh mình, ngược lại không biết lấy ở đâu một tấm chiếu trúc, trải xuống nền nhà chuẩn bị nằm xuống.
“Em ngủ trên giường đi. Tôi sẽ ngủ dưới này.”
Nghe vậy, cô gái nào đó thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thế thì chẳng phải kế hoạch của cô liền phá sản trong gang tấc ư? Không thể được!
“Bạch Công Tử, Bạch Công Tử... Cậu, cậu đừng ngủ dưới đất. Sẽ bị lạnh đấy.” Cô gái nào đó vừa cuống, vừa vội vàng lên tiếng.
Ai đó nghiêng đầu nhìn cô, lưng đã ngả xuống:
“Giờ đang mùa hè.”
Cô gái đuối lí, miễn cưỡng nằm xuống vài giây lại bật lên:
“Dưới đó nhiều côn trùng lắm. Nhất là muỗi, vừa mưa xong, ngoài vườn ẩm ướt như vậy, sẽ có rất nhiều. Cậu làm sao ngủ ngon được chứ.”
“Không sao. Tôi da dày thịt nhiều, cho chúng đốt một buổi tối cũng coi như làm việc thiện.”
Lần này, cô gái dường như đã sốt sắng lắm rồi, mắt đảo qua lại không gian xung quanh, hết chỉ góc tường lại chỉ hướng của sổ kiếm cớ:
“Nhưng mà, nhưng mà... Nếu có chuột chạy vào nhà thì sao? Cả rắn nữa?”
“Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Cái đầu nhỏ của em thật khéo tưởng tượng.”
Cô gái không cam lòng, nhoài người ra mép giường:
“Giường đủ rộng mà. Tớ chiếm ít chố lắm, ngủ cũng rất ngoan. Cậu lên trên này đi. Ở dưới đó sẽ không ngủ được đâu.”
Ai đó nằm dưới đất, khẽ thở ra một hơi. Gà Mái nhà cậu khẳng định không biết mình đang ở trong tình cảnh nào đâu. Nào có cô gái nào to gan đến mức nửa đêm còn dám mời đàn ông lên giường như thế chứ. Thật không biết nên nói cô ngây thơ hay ngốc nghếch? Cố chấp cũng không ai bằng. Không cần đoán cậu cũng biết cái quạt bên kia là do cô làm hỏng, hơn nữa cũng biết cô làm vậy vì muốn chạy sang bên này ngủ. Được rồi, rõ là cậu cũng rất muốn ôm cô trải qua buổi tối cuối cùng còn lại này. Dù sao tối nay cũng khó lòng ngủ được, chiều theo cô vậy.
“Tớ, tớ sợ ma lắm. Cậu có thể...”
Cô gái nào đó chưa nói hết câu, đã thấy bóng người cao lớn đánh úp xông lên giường, sau đó lôi kéo cô ôm ghì vào trong ngực.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc phủ lên vạn vật một tầng sáng mờ ảo, len qua song cửa vào phòng.
Trong không khí tràn ngập mùi bạc bà tươi mát chỉ thuộc về ai đó. Tiếng hít thở bên tai cùng cánh tay nóng rực bên hông làm cơ thể cô thoáng chốc căng thẳng, trái tim trong lồng ngực thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Thảo Ngân hơi co người, khẽ nhích mông ra xa. Trên đầu liền vang lên tiếng cười nhỏ.
“Thế này thì em có thể ngủ được rồi chứ?” Ai đó vừa thấp giọng thổi hơi, vừa khẽ cắn vành tai cô, cuối cùng còn không quên dùng chóp mũi cọ nhẹ vài cái.
Thảo Ngân thấy rùng mình, trong cơ thể như có hàng vạn dòng điện nhỏ chạy qua. Phải bình tĩnh, Thảo Ngân à, mày nhất định phải bình tĩnh. Không được thẹn thùng, không được lùi bước, mày phải dụ sắc chứ nhất định không được để sắc dụ. Bảo Yến đã nói rồi, muốn theo cậu ấy thì chỉ có cách này thôi. Mày nhất định phải thực hiện được kế hoạch. Tiến lên, tiến lên...