Chương 11
Tiếng nhạc sôi động dưới hai bàn tay của DJ, mùi khói thuốc, mùi rượu hòa vào không khí. Tiếng những con người vui vẻ hét lên sau một ngày làm việc mệt mỏi và đây chính là lúc họ có thể được giải tỏa từ những áp lực của công việc.
Tử Yến vô cùng phấn khích gọi cho mình một ly rượu rồi lắc lư theo tiếng nhạc xập xình.
"Hà Nhiên đây có phải lần đầu cô đi club không sao lại ăn mặc "dị hợm" vậy?" Tử Yến ghé sát vào tai cô hét lớn.
Sở dĩ Tử Yến phải dùng đến hai từ "dị hợm" là vì Hà Nhiên ăn mặc như là đi làm gồm một chiếc sơ mi trắng mix cùng với chân váy đuôi cá màu hồng phấn dài ngang đầu gối, mái tóc được hất sang hai bên bả vai.
Tuy Hà Nhiên là nhà thiết kế, nhưng cô chưa từng đi bar nên không biết ăn mặc như thế nào. Hơn nữa lát cô còn có việc nên ăn mặc như thế này sẽ tiện hơn, khỏi phải về nhà thay đồ cho đỡ tốn thời gian.
Tử Yến đặt ly rượu lên bàn rồi vỗ tay vào vai cô bước nhanh ra vũ trường nhảy.
Hà Nhiên lắc đầu mỉm cười, gọi cho mình một ly rượu vang. Thứ chất lỏng màu đỏ có vị ngọt tràn qua cổ họng khiến cô rất thích.
Ở trong cùng của góc bar,một anh chàng với dáng vẻ cao lớn, gương mặt điển trai xung quanh đều là phụ nữ bao quanh. Nguyên Khôi ngả người vào thành salong, ngay lập tức cô gái bên phải mặc trên mình một chiếc đầm cúp ngực ngắn rót cho cậu một ly rượu. Nguyên Khôi vui vẻ nhận lấy uống cạn. Cô gái bên trái ôm lấy cậu, luồn tay vào lớp áo sơ mi chạm vào vòm ngực rắn chắt của cậu, rồi một cô gái khác nhẹ nhàng ngồi lên đùi cậu, choàng tay ôm lấy cậu. Nguyên Khôi cứ mặc kệ, để họ làm gì thì làm cậu không quan tâm.
Nguyên Khôi chán nản đưa ánh mắt về một cô gái đang ngồi một mình uống rượu. Hai đôi mắt chạm nhau, sự bối rối giữa hai đôi mắt được hiện rõ. Nguyên Khôi đuổi hết mấy người trên người mình ra, nhìn chằm chằm vào cô. Hà Nhiên vẫn vậy, một cái chớp mắt cũng chưa có. Tim cô bõng đập rất nhanh, nhìn thấy cậu cô vừa vui vừa buồn.
Tiếng nhạc ngày một sôi động, hai con người với hai trái tim đập liên hồi. Gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện sau những chiếc bóng đèn nhấp nháy.
"Hà Nhiên!" Nguyên Khôi chạy lại túm lấy cánh tay cô.
"...." Hà Nhiên không nói gì cố gắng rút bàn tay mình ra.
"Hà Nhiên, chúng ta nói chuyện đi!" Sao khi nhìn thấy cô mọi sự thù hận lại đều tan biến vậy?
"Chúng ta không còn gì để nói cả..." Hà Nhiên cố gắng đáp một cách lạnh lùng.
"Chỉ mười phút thôi được không?" Nguyên Khôi năn nỉ.
***
Hai người rời khỏi bar, bây giờ Hà Nhiên không biết phải đối mặt như thế nào với người bạn trai cũ này. Cô vẫn còn rất yêu cậu, hằng ngày đều nghĩ về cậu dù đã cố gắng xóa những hình ảnh trong quá khứ.
"Hà Nhiên, khi về đây anh đã từng có ý nghĩ là sẽ trả thù em, anh đã rất hận em nhưng mà...khi nhìn thấy em anh lại không thể kìm lòng nổi, lại muốn ôm em vào lòng. Hà Nhiên, chúng ta trở lại như xưa nha!" Nguyên Khôi bỗng ôm lấy cô, siết thật chặt vào lòng mình.
Hà Nhiên rất muốn khóc, cô cũng muốn trở về bên anh những không thể. Hà Nhiên đẩy cậu ra một cách tàn bạo rồi quát lớn:
"Nguyên Khôi...anh đừng có trẻ con nữa! Chúng ta đã kết thúc rồi, không thể trở lại như xưa nữa đâu."
Cơn gió lạnh thổi qua, bóng hai người đổ dài xuống mặt đường. Những người đi đường nhìn Hà Nhiên và Nguyên Khôi như một cặp tình nhân đang cãi nhau. Trái tim cậu bỗng bị đóng băng lại, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Cơ thể Hà Nhiên run lên từng nhịp, trái tim như bị thắt lại, đôi chân dần đứng không vững. Tiếng sấm chớp rạch ngang bầu trời cao lồng lộng gió. Vầng trăng cùng với những vì sao tinh tú dần bị bao phủ bởi một đám mây đen.
"Cái gì mà không thể? Chỉ cần có tiền chứ gì? Vậy em cần bao nhiêu?" Nguyên Khôi phẫn nộ, tay ghì chặt vào hai bả vai cô lắc mạnh và hét lên.
Hai bả vai của cô như muốn vỡ vụn ra, tâm trí cô giờ rối bời.
"Rất nhiều, kể cả khối tài sản cả nhà anh gộp lại cũng chưa đủ. Anh biết đấy tôi là người rất tham lam mà, đối với tôi tiền là thứ quan nhất."
Chát
Mái tóc rối bời dính vào mặt nơi bị hằn đỏ bởi năm ngón tay. Hà Nhiên cười nhạt ôm lấy mà mình nhìn cậu. Nguyên Khôi như ch.ết sững, cậu nhìn vào bàn tay mà vừa tát cô mà lòng cảm thấy hối hận. Cậu chưa từng nghĩ có một ngày cậu sẽ đánh cô bởi bàn tay của mình, bởi vì cô là người quan trọng nhất trong đời của cậu.
Đùng
Tiếng sấm chớp ngày nổi một nhiều và gần, mọi người đi đường nhanh chóng trở về nhà trước khi cơn mưa đổ xuống. Còn hai người vẫn đứng tại chỗ, không khí im lặng không ai nói với ai một câu nào. Bỗng Hà Nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí im ắng này:
"Được rồi, coi như cái tát này là để kết thúc cuộc trò chuyện của tôi và anh. Từ giờ trở đi tôi và anh không còn liên quan đến nhau, nếu gặp nhau thì cứ coi như là hai người xa lạ không quen biết."
Hà Nhiên bỏ đi, hai hàng lệ không còn kìm được mà rơi xuống hai bờ má. Nguyên Khôi rất muốn níu kéo cô lại nhưng cánh tay lại cứng đờ không dơ lên nổi.
Cơn mưa trút xuống hòa lẫn với những tiếng bước chân của giày cao gót. Nguyên Khôi thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cô dần khuất đi.