Chương 23

Văn phòng của Hoàng Phong đang vô cùng yên tĩnh thì bị một lực khá mạnh đẩy ra, anh tức giận nheo mắt lại nhìn ra phía cửa, là Thảo Mai.


Trợ lý Hàn cố sức ngăn cản nhưng đều bị Thảo Mai dùng lực đẩy ra. Trợ lý Hàn vốn không muốn dùng bạo lực, định gọi bảo vệ thhif Hoàng Phong phẩy tay ra lệnh ra ngaoif cứ để cô ta diễn tiếp.
"Có chuyện gì?" Hoàng Phong cũng chẳng buồn quan tâm cô ta đang nổi điên gì, vẫn chăm chú làm việc.


Thảo Mai tiến lại bàn làm việc của Hoàng Phong, ánh mắt hung dữ iện rõ lên.
"Tổng giám đốc anh phải xử lý chuyện này cho tôi!" Giọng nói của Thảo Mai đầy bất mã.
"Chuyện gì?"
"Trưởng phòng An, cô ta dám lấy trộm quyển thiết kế của tôi!"


"Còn chuyện gì nữa?" Hoàng Phong vẫn chăm chú làm việc, không hề quan tâm đến Thảo Mai.
"Tổng giám đốc anh còn hỏi lại chuyện gì à? Quyển thiết kế này tôi tìm lâu lắm rồi cũng không thấy, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở trong ngăn kéo của trưởng phòng An, tôi nghĩ chính co ta là kẻ ăn cắp!"


Hoàng Phong ngừng tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng Thảo Mai. Thảo Mai sợ hãi, ánh mắt này là dùng để uy hϊế͙p͙ sao?
"Không có chứng cứ thì đừng có nói bừa."
"Không có chứng cứ? Chứng cứ là tôi tìm thấy trong ngăn kéo của cô ta, lẽ nào đó không phải là chứng cứ?" Thảo Mai bực bội đáp.


Hoàng Phong nhìn cô một lúc rồi mwois đáp:
"Được rồi, cô về làm việc đi, chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý!"


available on google playdownload on app store


Thảo Mai cầm quyển thiết kế rời khỏi phòng, mạnh tay đòng rầm cửa một cái. Hoàng Phong dựa lưng vào ghế, dù chưa tiếp xúc với Hà Nhiên laai, nhưng anh chắc chắn Hà Nhiên không làm những việc này, đó là theo trực giác của anh mách bảo.
***
Đêm hôm trước buổi triển lãm.


Hà Nhiên vừa từ phòng tắm ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, mái tóc vẫn còn ướt sũng, vào giọt nước còn đọng lại trên cổ cô trông vô cùng gợi cảm. Hà Nhiên ngồi trước gương, lâu lắm rồi tâm trạng không được thoải mái như vậy. Cô lấy khăn lau tóc, ròi bôi một ít kem dưỡng âm lên mặt. Định lên giường nằm một lúc thì điện thoiaj vang lên tiếng tin nhắn. Cô mở hộp thư thoiaj ra.


*Anh đang ở dưới nhà, em mau xuống đi!*
Hà Nhiên nở nụ cười chạy lại bên cạnh cửa sổ vén rèm cửa ra. Bên dưới nhà là một chiếc mui trần đỏ cùng với một anh chàng vô cùng đẹp trai đang vẫy tay với cô. Hà Nhiên cầm điện thoại nhắn lại.
*Chờ em thay đồi một lát, sau đó sẽ xuống ngay!"
*Ok! ^^"


Hà Nhiên ném điện thoại lên giường mở rủ ra, bên trong có rất nhiều quần áo đẹp nên cô không biết chọn bộ nào. Bây giờ trời rất lạnh nên phải ăn mặc ấm áp một chút.


Hà Nhiên mặc một chiếc áo len màu hồng phấn form rộng cổ lọ vừa cổ điển vừa hện đại, kết hợp cùng với quần legging, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dạ dáng dài, cô chọn cho mình đôi giày cao cổ màu đen. Hà Nhiên khoác chiếc túi xách vào người rồi tung tăng chạy xuống nhà.


Bố, mẹ Hà Nhiên ngạc nhiên, lâu lắm ròi chưa thấy con gái vui vẻ như vậy. Không phải là đang hẹn hò chứ? Bà vui sướng hét lớn lên:
"Con gái nhớ đi chơi lâu chút nhé!"
"Dạ, mẹ!"
Ông nhìn bà với ánh mắt khó hiểu. Nhà người ta dặn con về sớm, còn nhà mình lại dặn con về muộn là có ý gì.


"Ông nhìn tôi làm gì?" Bà nói rồi bỏ vào trong phòng.






Truyện liên quan