Chương 32
Hơn một tiếng đã trôi qua, bộ trang phục vẫn chưa được hoàn thành. Nguyên Khôi vô cùng sốt ruột. Các nhà thiết kế cùng với khách mới và phóng viên đã chờ vô cùng lâu e là không thể chờ thêm được nữa. Hoàng Phong cùng với Nguyên Khôi chạy ra đại sảnh. Phóng viên thấy hay người liền xô nhau tranh chỗ để phỏng vấn. Hoàng Phong nở nụ cười trước nhiều ống kính.
"Chào mọi người, tôi là Hoàng Thượng Phong, Tổng giám đốc tập đoàn The Face. Hôm nay tôi thực sự rất vui vì có thể tham gia buổi triển lãm ngày hôm nay với tư cách là một người bạn thân của Hứa tổng."
Cánh phóng viên cứ chen nhau hỏi, hàng loạt ống kính, máy quay hướng về hai người. Nguyên Khôi bước lên phía trước giơ ta lên ý muốn nói mọi người hãy im lặng. Sau khi không gian được trở lại sự yên tĩnh, Nguyên Khôi đút tay vào túi quần nói với giọng điềm tĩnh:
"Vì một vài lý do nên buổi triển lãm bị hoãn trong vòng một tiếng, tôi vô cùng xin lỗi. Trước tiên tôi xin mời các nhà thiết kế, khách mới cùng mọi người ở đây vào xem những mẫu thiết kế do các nhà thiết kế trong tập đoàn làm ra. Vì để không bị ảnh hưởng tới những mẫu trang phục tôi đề nghị các phóng viên ở đây, mỗi người chỉ được mang duy nhất mộ chiếc máy ảnh vào." Nguyên Khôi nói xong định rời đi thì anh phóng viên A liền thắc mắc hỏi:
"Tôi nghe nói buổi triển lãm hôm nay có mẫu thiết kế mới nhất và đẹp nhất. Không biết chúng tôi có được xem nó không ạ?"
Nguyên Khôi và Hoàng Phong nhìn nhau, bề ngoài thì gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm của hai người hiện đang vô cùng bối rối không biết trả lời sao.
"Hiện tại..mẫu thiết kế này đang..." Nguyên Khôi đang định nói thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Màn hình hiển thị số của Hà Nhiên. Cậu xin phép cánh phóng viên rồi đi nghe máy.
"Bộ trang phục đã xong. Hiện đang được đưa lên con ma nơ canh. Khoảng vài phút nữa chắc sẽ xong. Anh có thể yên tâm rồi." Giọng nói của cô như sắp kiệt sức. Cậu có thể tưởng tượng được gương mặt của cô đang vô cùng mệt mỏi. Nghĩ tới cậu lại thấy đau lòng.
"Ừm, em vất vả rồi."
Nguyên Khôi trở lại, dẫn các nhà thiết kế và khách mời đi thăm quan những mẫu thiết kế mới. Nguyên Khôi ra dấu "ok" với anh. Hoàng Phong đã bớt đi lo lắng đáp lại bằng một nụ cười.
Hoàng Phong đẩy cửa bước vào phòng nghỉ thì thấy Hà Nhiên đang ngủ gục trên ghế. Anh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng đóng lại lại rồi chậm rãi bước tới chỗ cô không hề phát ra một tiếng động. Cô ngủ rất say, Hoàng Phong vén mấy sợi tóc xòa trước mặt cô rồi nhìn cô vô cùng chăm chú. Nét mặt lúc ngủ của cô vô cùng đáng yêu. Thỉnh thoảng lại khẽ động đậy khiến anh giật mình.
"Khôi, em đói..." Cô đang làm nũng trong lúc ngủ sao? Hoàng Phong khẽ bật cười nhưng trong lòng cũng có chút gì đó đau lòng. Người cô gọi tên không phải anh mà là cậu bạn thân của ạnh.
Hoàng Phong định đứng dậy rót ly nước thì chẳng may trong lúc đứng dậy chân vấp phải ghế khiến cho chiếc ghế bị đổ phát ra tiếng động không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ để đánh thức cô dậy. Hà Nhiên mơ màng lấy tay rụi mắt rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Cô thấy Tổng giám đốc đang đứng ở ngay giữa phòng. Ánh mắt của hai người chạm nhau sau đó bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
"Tổng giám đốc, anh vào từ lúc nào vậy?" Hà Nhiên đặt câu hỏi muốn xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Gương mặt anh đột nhiên đỏ bừng, anh lắp bắp đáp lại lời cô:"Tôi...tôi định uống nước. Xin lỗi vì đã khiến cô tỉnh giấc."
Hà Nhiên hơi bất ngờ với lời xin lỗi của anh, cô khẽ mỉm cười rồi lắc đầu:"Không sao đâu."