Chương 7
Baidu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định gọi cho Sina, hỏi tên đó một chút về nguồn gốc của những tin tức này.
Giọng của Sina còn bình tĩnh hơn cả trong suy nghĩ của cậu. Bốn kẻ vừa hóng hớt điện thoại vừa tưởng tượng tới động tác đẩy kính mà Sina hay làm.
“Cậu muốn hỏi nguồn tin à?”
“Vâng.”
“…” Sina khó hiểu, “Mấy cái này… đều kiếm được trên web Baidu mà…”
… ? !
“Tin tức lúc đầu là từ chỗ nhân viên của Google truyền ra, sau đó là tìm thấy ở các bài post trên web của cậu. Sao cậu lại không biết vậy?”
Baidu bỗng thấy một post xuất hiện.”Vậy… mấy cái tựa đề này là do ai đặt thế ạ?”
“Chờ anh một chút…” Âm thanh bàn phím vang lên nho nhỏ, Sina trả lời: “Là do otaku với hủ nữ đó, còn nhiều BL văn với đam mỹ nữa nè… Rồi các tiêu đề này xuất hiện trên các trang web về anime và sau đó rất nhanh lan truyền ra…”
Quả nhiên là bọn họ! Hủ nữ! !
“Thật ra anh đã xem sơ qua cả rồi… Các post của hủ nữ đều rất… ừm… buồn chán. Ít ra theo anh thấy là vậy đó.” Đối với những người cứng nhắc thì các câu chuyện tình cảm khoa trương như thế thường rất là buồn chán.
“Sina à, bây giờ các hủ nữ đang nói về chuyện gì trên các post của Baidu vậy?” Sohu không bỏ lỡ cơ hội, chộp lấy điện thoại từ tay Baidu.
“Bọn họ đang bàn tán về việc ai là tiểu công, còn lập ra bảng bình chọn. À mà tiểu công là gì thế?”
“Cái này hả… Sau này cậu sẽ biết thôi.” Sohu cười giả tạo nhìn về phía NetEase, NetEase lập tức giơ ngón giữa lên tặng lại hắn. Sohu nói nhảm thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại.
“Sao thế Baidu ? ?” Mop vội buông thức uống xuống, huơ huơ tay trước mặt Baidu: “Tỉnh lại~ tỉnh lại~ ”
Baidu bình tĩnh cười, cậu đã hiểu rồi, giờ phải sớm nắm lấy thời cơ thôi. “Tôi không sao, cám ơn mọi người, tôi đi trước đây.” Nói xong nhẹ nhàng rời khỏi quán cà phê, không biết ra khỏi cửa sẽ mang theo bộ mặt gì đây.
NetEase, Sohu và Mop nhìn theo bóng lưng “khốn khổ” của Baidu, ánh mắt hàm chứa vẻ đồng tình. “Xem ra lần này Baidu bị kích động không nhẹ rồi. Có điều… ngẫm lại một chút xem, sự việc cũng chưa đến nổi trầm trọng mà nhỉ, hơn nữa vẫn chưa xác định được ai là tiểu công, cơ hội lật ngược thời cơ của cậu ấy vẫn còn mà…”
Thấy Sohu nghĩ ngợi lung tung, NetEase lại bắt đầu trợn mắt: “Này, cậu nhỏ kia coi vậy chứ vẫn rất ngây ngô chứ không giống chú suốt ngày tiếp xúc với mấy thứ “ba chấm” đâu nhé! Huống hồ đối phương là Google nữa… Chú nghĩ Baidu thắng được sao?”
Hai người nhất trí cho rằng: Baidu nhìn bình tĩnh thế chứ ai mà biết được cậu ấy có phát điên lên hay không, nói không chừng lại có thể làm ra chuyện gì nữa. Về chuyện ai công ai thụ thì vẫn là câu hỏi lớn với các hủ nữ, bởi vì xét về tốc độ phản ứng và xử lí thông tin sự việc thì cả Baidu lẫn Google đều ngang tài ngang sức.
Nhưng dù sao trong cảm nhận của bọn Sohu thì Baidu chỉ là một cậu nhóc hay bị đơ mặt, ngơ ngơ theo một phong cách rất “tiểu bạch”, nhiều lúc còn ngốc hơn cả Sina nữa.
“Được rồi, lại nói về Sina …” Sohu lần thứ hai cười gian: “NetEase anh rốt cuộc định làm gì, còn chưa chịu ra tay sao?”
“Ra tay rồi, chú lại tính giành công đăng tin đầu tiên nữa phải không?” NetEase khinh bỉ, “Đừng có để anh phát hiện động tĩnh của chú nhá.”
Mop lúc này không ngó nghiêng nữa mà lẳng lặng nghe hai người nói chuyện.
“Ra tay với Sina thật dễ, thật không biết tại sao anh lại trù trừ làm gì nữa. Không lẽ NetEase đào hoa công tử trăm trận trăm thắng giờ lại rơi vào lưới tình rồi sao?”
“Chú có biết cái tên đó rất là cứng nhắc không? Anh chỉ lo làm quá lên thì khiến người ta sợ thôi.”
“Ôi…” Sohu vẻ mặt khiếp sợ, “Anh… Anh mà cũng có ngày nói những câu này cơ đấy! Thôi xong rồi, tình yêu quả thật là có sức mạnh vĩ đại mà!” Ôm đầu, Sohu đến bây giờ mới thấy được một vẻ mặt khác của gã bất cần đời này. NetEase luôn có một lực hút thiên phú với cả nam và nữ, và luôn chiếm thế thượng phong, cho nên… Phục hồi tinh thần lại, Sohu cảm thấy thật tiếc khi không kịp ghi âm lại mấy lời tên kia vừa nói. Ngàn năm có một đó, là ngàn năm mới có một đó!
“Đừng có bày đặt trưng ra cái mặt ‘Đánh ch.ết cũng không tin’ à nha…” NetEase đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Thật ra còn có một việc… Gần đây có đứa nào đó hack web của anh, chú cũng cẩn thận đi nhé, bằng không lúc đó ôm hận thì anh là người đầu tiên cười nhạo chú đó.”
Hacker sao? Sohu nhớ lại, gần đây bình yên lắm mà ta. Có điều, chuyện giữa Google và Baidu khẳng định là sẽ gây sóng gió một thời gian đi~~
NetEase cùng Mop một trước một sau đi trên đường. Sóng người cuộn trào mãnh liệt, NetEase thường nhìn về phía sau để chắc rằng Mop sẽ không bị lạc giữa đoàn người. Còn Mop nhìn về bóng người vẫn hay quay đầu ra sau kia, lòng chợt muốn bật khóc.
Từ khi nào đã nhận thức được tình cảm của mình với NetEase? Vì sao…? Việc này khiến cậu suốt đời đều không thể nào quên. NetEase trong mắt người khác là một lãng tử phong lưu, có người nói gã đã lên giường với cả tá người, và từ “thằng khốn” chính là dùng để mắng chửi gã vì cả nam lẫn nữ đều bị gã ăn cho bằng hết. Nhưng chỉ có cậu mới biết gã không giống như những lời đồn đãi đó, là một kẻ vô tình thích đùa giỡn với cảm xúc của người khác. Gã vẫn có một trái tim dịu dàng với những xúc cảm ôn nhu chôn giấu ở những ngỏ ngách bí mật mà chẳng ai thấy được. Nhưng cậu cũng biết, miền ôn nhu đó… không thuộc về mình.
Bỗng nhiên cậu thấy sợ, vội đuổi theo NetEase, nắm lấy cánh tay gã. NetEase hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy gương mặt sắp khóc kia thì đột nhiên cười ra tiếng. Quên đi, tên ngốc này… Nhẹ nhàng ôm chặt lấy cánh tay, tiếp tục tiến tới phía trước, có điều bước đi chậm lại thật nhiều. Cậu tham lam chiếm lấy chút hơi ấm từ con người này, nói không chừng đây lại là lần cuối cùng…
Nhưng đâu đó, tiếng lòng cậu lại thổn thức vang lên… Tôi không muốn cô đơn nữa…
… Có lẽ… đã quen với cái ấm áp này rồi…
(Tác giả: a a, có ai nghĩ ta bất công không nhỉ?… Bởi vì ta thực sự rất thích NetEase, thành ra cho ảnh nhiều đất diễn một chút… Ngày mai sẽ phải trở lại Google với Baidu bên kia rồi, ta sẽ cố gắng công bằng, bởi vì xem truyện tranh thì thấy cũng nên phối hợp các nhân vật chính và phụ cho thích hợp… Mong sự đóng góp ý kiến của mọi người, cám ơn rất nhiều ~~)