Chương 88: Kẻ hèn hạ ắt có trời phạt (8)

Tống Thanh Xuân biết, ngày đó Đường Noãn trở về công ty của mình, trong khoảnh khắc cướp đi nhân mạch của mình, đáy lòng sảng khoái bao nhiêu thì hiện tại buồn bực bấy nhiêu, còn cô, khi đó tuyệt vọng cỡ nào thì hiện tại hả giận cỡ nấy!
*


Tan họp xong thì bận rộn một hồi, đợi đến khi Tống Thanh Xuân có thể hít sâu một hơi đã là mười một giờ trưa.
Lúc Tống Thanh Xuân đến phòng trà nước rót một ly cà phê, thuận tiện rẻ vào toilet một chuyến.


Tống Thanh Xuân vừa đi đến phòng kế* góc trong cùng, vẫn chưa đưa tay kéo cửa thì cánh cửa bên cạnh lại bị người đẩy ra, Tống Thanh Xuân theo bản năng xoay đầu sang lại nhìn thấy Đường Noãn đi từ bên trong ra.


(* phòng kế/phòng riêng: trong toilet nữ đều có mỗi phòng nhỏ để đi ý, từng phòng như thế gọi là phòng kế/phòng riêng đấy)
Nhắc tới cũng khéo, gần đây cô và Đường Noãn đã chạm mặt nhau hai lần, mà hai lần đều là ở toilet.


Tống Thanh Xuân đi ra khỏi phòng kế, Đường Noãn vẫn chưa rời đi, đứng ở trước bồn rửa tay nghe điện thoại.


Đường Noãn nhìn qua cái gương trước mặt nhìn thấy Tống Thanh Xuân đi đến gần mình, tận lực nâng cao âm thanh chút: Dĩ Nam, hôm nay em xe đã đi bảo hành, muốn đến thành Nam phải ngồi xe điện ngầm, rất phiền toái, bằng không hôm khác...


available on google playdownload on app store


Lại là chiêu này, mỗi lần Đường Noãn không chiếm được chỗ tốt từ cô đều sẽ lôi Tần Dĩ Nam ra.
Cô ta không thấy phiền, cô thấy có chút phiền thay cô ta...


Tống Thanh Xuân mặt không đổi sắc mở vòi nước, rất nhanh rửa taym cách tiếng nước chảy, cô lại nghe thấy giọng nói nhu mì điềm đạm của Đường Noãn: Được rồi, vậy anh tới đón em... Tối nay có thể em sẽ tăng ca, cho nên e rằng phải đến bảy giờ... Vậy được, lúc anh tới nhớ mang cho em một ít hạt dẻ...


Tống Thanh Xuân vừa chuẩn bị tắt vòi nước rời đi, thì nghe thấy Đường Noãn nói một câu Hẹn gặp lại.


Đường Noãn cúp điện thoại, xoay người nhìn về phía Tống Thanh Xuân đang rút khăn giấy, đợi đến khi cô lâu khô tay thì mới đột nhiên mở miệng: Tống Thanh Xuân, cô thật đúng là rất lợi hại đấy!
Tống Thanh Xuân xem lời giễu cợt của Đường Noãn thành tán dương, khẽ mỉm cười với cô ta, Cảm ơn.


Làm sao Đường Noãn không biết Tống Thanh Xuân là đang cô ý, cười nhạt một tiếng: Tống Thanh Xuân, cô cũng đừng đắc ý, dù sao phóng viên ghi chép trang đầu của đài phát thanh TW bây giờ vẫn là tôi! Vị trí nữ biên tập viên này, tỷ lệ phần thắng của tôi lớn hơn cô.


Đừng sốt ruột, đây chỉ là tạm thời mà thôi. Tống Thanh Xuân thong thả ung dung giơ tay lên ném khăn giấy trong tay vào thùng rác, quay đầu lại nhìn vào Đường Noãn, cực kỳ bình tĩnh, giống như trình bày lại chuyện không đáng giá được nhắc tới, chậm giọng nói: Không bao lâu nữa, tôi vẫn là phóng viên ở TW có hi vọng trở thành nữ biên tập viên nhất.


Đường Noãn bị Tống Thanh Xuân làm cho nghẹn lại một chút, sau đó mới giống như đột nhiên sực hiểu ra cái gì đó, nhìn Tống Thanh Xuân từ trên xuống dưới một lượt, tiếp theo thì hừ một tiếng cười nói: Tống Thanh Xuân, có phải cô đã làm chuyện mờ ám gì không, mới trong thời gian ngắn như vậy đã khiến cho trưởng đài mới nhìn năm phút liền quyết định làm tin tức trang đầu? Hơn nữa tin tức lại là mùa hè...






Truyện liên quan