Chương 95: Sự quan tâm của cô (5)

Tống Thanh Xuân đứng ở trong đại sảnh công ty nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam và Đường Noãn bên ngoài mắt cũng không chớp một cái, cô nhìn thấy Tần Dĩ Nam giúp Đường Noãn mở cửa xe, thắt dây an toàn giúp cô ta, còn giúp cô ta lau nước mắt trên mặt. . . . . . Mãi cho đến khi Tần Dĩ Nam láy xe chạy đi rất xa, Tống Thanh Xuân mới dứt những suy nghĩ vẫn vơ từ ngoài cửa sổ trở về, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm cửa xoay trước mặt một lúc lâu mới cất bước đi ra khỏi công ty.


Giờ cao điểm ở Bắc Kinh kẹt xe rối tinh rối mù, Tống Thanh Xuân sợ trước bảy giờ không về kịp biệt thự của Tô Chi Niệm cho nên cố ý ngồi tàu điện ngầm.
Vận số của cô thật tốt, mới vừa bước vào liền tìm được một chỗ ngồi.


Hai cô gái đứng trước mặt cô xem ra nhỏ hơn cô khoản hai ba tuổi, có lẽ đang học đại học, chắc là một người trong đó có bị thất tình, cô gái còn lại đang khuyên nhủ: Tớ cảm thấy cậu vẫn nên buông tha đi, nếu anh ta thật sự thích cậu, anh ta đã sớm ở cùng một chỗ với cậu rồi, sẽ không lấy cớ còn phải thi nghiên cứu gì đó.


Cô gái thất tình không lên tiếng, nhưng đáy mắt đã tràn ngập nước mắt.


Cô gái kia nói tiếp: Tớ biết trong lòng cậu khổ sở, tớ ngả bài nói ra cho cậu biết chính là muốn cho cậu nhận ra sớm một chút, cậu nói cậu với anh ta mơ hồ ở cùng nhau từ năm thứ nhất, nay đã là năm thứ tư rồi, cậu tính lãng phí thêm bao nhiêu thời gian ở trên người của anh ta nữa mới bỏ qua?


Tàu điện ngầm đến trạm, hai cô gái xuống trạm, trước khi bọn họ đi ra khỏi tàu điện ngầm, Tống Thanh Xuân còn nghe cô gái kia dụng tâm khuyên: . . . .Cậu phải hiểu chuyện tình cảm là không cưỡng cầu được, cũng không phải nói cậu tốt người khác sẽ nhất định phải thích cậu, bằng không cũng sẽ không có câu nói trong mắt người tình là Tây Thi . . . . . . Cậu cần gì phải tự làm khổ mình như vậy. . . . . .


available on google playdownload on app store


Cửa tàu điện ngầm đóng lại, Tống Thanh Xuân không nghe được câu nói tiếp theo nữa, nhưng bên tai của cô vẫn quanh quẩn câu nói trước khi xuống xe của cô gái kia.


Chuyện tình cảm là không cưỡng cầu được, cũng không phải nói cậu tốt người khác sẽ nhất định phải thích cậu, bằng không cũng sẽ không có câu nói trong mắt người tình là Tây Thi . . . . . . Cậu cần gì phải tự làm khổ mình như vậy. . . . . .


Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại những lời này, ngày hôm trước sau khi nhận được điện thoại xin lỗi của Tần Dĩ Nam, đáy lòng cô hiện lên suy nghĩ muốn buông tha, hiện tại suy nghĩ đó lại trồi lên lần nữa.


Trở lại biệt thự của Tô Chi Niệm chỉ mới sáu giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới bảy giờ, Tống Thanh Xuân quyết định về phòng ngủ của mình trước.
Có lẽ thấy được hình ảnh của Tần Dĩ Nam và Đường Noãn như thế nên vui sướng khi tin tức của cô được lên trang đầu biến mất không còn một mống.


Cô uể oải ngồi trên giường một lát, sau đó liền mở máy vi tính ra dạo hộp thư.


Trong hộp thư có 99 thư gửi đến, đó là thư của Tần Dĩ Nam ba năm trước đây khi mới vừa vào bộ đội không thể liên lạc với bên ngoài nên anh đã gửi cho cô, về sau khi anh có thể mang điện thoại di động vào trong bộ đội rồi, anh và cô liền bắt đầu gọi điện thoại gởi tin nhắn không còn gửi thư qua mail nữa, nhưng những thư gửi này cô vẫn luôn giữ gìn nguyên vẹn, mấy năm nay, cô không biết bản thân mình ở trong đêm khuya yên tĩnh rốt cuộc xem qua bao nhiêu lần.


Hôm nay, cô tận mắt nhìn thấy một Tần Dĩ Nam tính tình luôn ôn hòa nhưng khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Đường Noãn thì toàn thân lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như là muốn cùng toàn thế giới đối địch cũng sẽ không tiếc.


Cho nên, Tần Dĩ Nam thật sự rất thích Đường Noãn. . . . . . Có lẽ còn hơn cả từ thích mà trong miệng anh nói ra, có lẽ nên nói là yêu?






Truyện liên quan