Chương 63
Hôm nay mấy người Lý Phỉ đùa thực tận hứng, cơ hồ là đến khuya mới trở về. Lý Phỉ cho Thu Tịch ôm Nữu Nữu đã ngủ trở về phòng, mình xem xong một chút tình hình Đoạn phủ gần đây. Vẫn là giống như dĩ vãng, không có sai lầm lớn gì cả.
Trở lại phòng, Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn vừa tắm rửa xong, tán tóc dựa vào ở đó, quần áo không chỉnh tề.
Tuy rằng đã là vợ chồng nhưng thấy một màn như vậy Lý Phỉ vẫn không nhịn được miên man suy nghĩ một trận. Lý Phỉ ho nhẹ một tiếng, “Đang nhìn sách à?”
Đoạn Dật Sơn ừ một tiếng, không có nói tiếp.
Lý Phỉ thấy trong phòng an tĩnh lại, nghĩ nghĩ, đi tới cạnh giường nói lung tung: “Ban đêm thực sự là có chút lạnh!”
“Là rất lạnh.” Đoạn Dật Sơn nói xong, kéo chăn cho Lý Phỉ, rồi lại bắt đầu đọc sách.
Lý Phỉ ngủ một mình cảm thấy nhàm chán, thò đầu qua nhìn Đoạn Dật Sơn đang xem sách gì, tuy rằng đến cổ đại lâu như vậy, nhưng nhìn chữ phồn thể Lý Phỉ thoạt nhìn vẫn cảm thấy cố hết sức. Thấy trên sách có chữ binh, Lý Phỉ nhất thời không có hứng thú, nói với Đoạn Dật Sơn: “Khuya rồi, đừng xem nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Đoạn Dật Sơn gật đầu, lại nhìn một hồi mới buông sách xuống. Thổi đèn nằm ở bên cạnh Lý Phỉ.
Trong phòng nhất thời lại tĩnh lặng!
Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn nửa ngày cũng không có động tác, trong lòng không nhịn được nghĩ ngợi hay là mình không đủ mị lực, hắn phiền chán rồi? Ban đêm thế này, huống chi hai người vẫn là tân hôn, chẳng lẽ Đoạn Dật Sơn không nên có động tác gì sao?
Nhưng hôm nay buổi sáng Đoạn Dật Sơn rõ ràng phản ứng vẫn rất kịch liệt.
Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay quá mức kịch liệt nhưng không được thỏa mãn, cho nên phương diện đó bị tổn thương, không có tình thú?
Lý Phỉ đang miên man suy nghĩ, một bàn tay mò lại đây, Lý Phỉ thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra mình không cần lo lắng! Nhưng ngày hôm sau Lý Phỉ khóc không ra nước mắt. Tuyệt đối không thể hoài nghi nam nhân này, bởi vì hắn nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi nhiều.
Đoạn Dật Sơn vẻ mặt thỏa mãn ly khai, Lý Phỉ ở trên giường không nghĩ tới. Ngày hôm qua chiến đấu một đêm, là hừng đông mới ngủ. Đoạn Dật Sơn càng không cần phải nói, hắn hẳn là thể lực tiêu hao lớn hơn nữa mới đúng, vì sao buổi sáng còn có thể dậy sớm rèn luyện như vậy?
Mà mình thì đã bị áp bức sạch sẽ, trong tình trạng kiệt sức.
Tuy rằng muốn ngủ tiếp một chút, nhưng sự thật không cho. Lý Phỉ chỉ có thể cố chống thân thể ăn điểm tâm rồi đi thỉnh an lão thái thái.
Không giống trước đây, chỉ nói mấy câu đó, Lý Phỉ nói xong mấy câu ngày thường thường hay nói xong, bình thường lão phu nhân sẽ cho Lý Phỉ ly khai, hôm nay còn bỏ thêm một câu, bảo Lý Phỉ quản lý Đoạn phủ cho tốt.
Đại khái cho rằng Lý Phỉ mấy ngày nay căn bản không bỏ ra công phu gì vào đó, chỉ có một lần bởi vì đưa cơm tới trễ mà làm ra một sự tình, Lý Phỉ cũng chỉ trách cứ sơ qua người thu mua, sau đó phạt tiền quản sự phòng bếp, sau đó là qua rồi.
Lý Phỉ biết vâng lời, kính gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Trở về nhà Lý Phỉ bảo Hồ Hoa đến, vì thế mấy ngày kế tiếp, Lý Phỉ bắt đầu bận rộn.
Bởi vì Hồ Hoa sắp cưới Xuân Vân.
Chuyện này báo cho biết Hồ thúc một câu, Hồ đại nương đã tới kinh thành. Tuy rằng Hồ đại nương không thích mẹ Xuân Vân, nhưng ấn tượng với Xuân Vân vẫn thực không tệ, coi như vừa lòng cọc hôn sự này.
Bởi vì Hồ Hoa phải để ý bên ngoài cửa hàng nước hoa, cho nên chính hắn đặt mua một tiểu viện ở bên ngoài, lần này hôn sự tổ chức ở đó.
Mẹ Xuân Vân lấy ra hết những năm gần đây thu vào, hơn nữa Lý Phỉ lại mua thêm một ít đồ cưới, thêm vào như đồ cưới nhà giàu có gả con. Giá y cũng đã chuẩn bị tốt trước đó.
Lý Phỉ vào phòng thấy mẹ Xuân Vân và Xuân Vân ôm thànhmột đoàn, khóc cực kì thương tâm.
Thấy Lý Phỉ đến đây, Xuân Vân hàm chứa nước mắt khóc nói: “Mẹ, mẹ nói bà phải về Lý gia trang.”
Lý Phỉ vừa nghe thì không rõ, phải nghe hai người nói thêm mới hiểu, mẹ Xuân Vân làm hôn sự xong cho Xuân Vân sẽ về Lý gia trang. Lý Phỉ thấy quyết định này kỳ quái. Xuân Vân là nữ nhi, thân nhân duy nhất của mẹ Xuân Vân, Lý Phỉ nghĩ bà ta nhất định sẽ cường thế yêu cầu ở nhà Hồ Hoa, không ngờ cuối cùng lại quyết định về Lý gia trang.
Xuân Vân từ nhỏ vốn chưa rời xa mẹ, tuy rằng hai mẹ con có đôi khi tranh cãi ầm ĩ một ít, Xuân Vân có đôi khi sẽ oán giận một chút, nhưng khi thật sự phải ly biệt, hai người trong lòng đều chịu khổ sở.
Lý Phỉ nghĩ hai mẹ con này nhất định không thiếu lời muốn nói, vì thế không khuyên can, để họ cùng một chỗ, tương lai e là ít có cơ hội như vậy.
Trở lại trong viện, thấy vẻ mặt Thanh Mai không nói chỉ quyệt miệng muốn nói, Phán Hạ thì phụng phịu không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Lý Phỉ đi qua hỏi.
“Thiếu phu nhân, những người đó ở sau lưng nói, nói…” Thanh Mai thấy Lý Phỉ hỏi, làm sao quản được im miệng, bật thốt lên nói ra.
Thì ra là Thanh Mai đi phòng bếp lấy chút điểm tâm cho Nữu Nữu, ở ngoài cửa nghe được quản sự phòng bếp nói, đại khái là Lý Phỉ lòng mềm yếu, không có tác dụng uy hϊế͙p͙ gì, quản không được nhà, chung quy là nông thôn đến, chưa thấy qua những việc này, nhưng thế này mới là tốt nhất với bọn họ.
Lý Phỉ nghe xong không giận, chỉ gọi Thanh Mai xử phạt những người đó hôm nay không được ăn cơm chiều, thuận tiện làm hết việc phòng bếp. Thanh Mai gật đầu cao hứng phấn chấn đi.
Thấy Phán Hạ một bộ dáng muốn nói lại thôi, Lý Phỉ hỏi
“Làm sao vậy?”
“Thiếu phu nhân, người rất thiện tâm. Cứ như vậy, bọn họ cũng không nghe lời người, sợ là về sau càng làm quá đáng!”
Lý Phỉ không trả lời, nếu bọn họ làm càng quá đáng càng tốt, như vậy mình ra tay sẽ thuận lợi hơn.
Bởi vì hôn sự của Xuân Vân, Lý Phỉ tự nhiên càng không có thời gian quản lý Đoạn phủ, mọi chuyện giao cho Phán Hạ.
Đến khi hôn sự Xuân Vân xong xuôi.
Lý Phỉ đột nhiên hành động, thay đổi bộ phân quản sự phòng bếp, quản sự thu mua, còn có một ít quản sự nội viện, tổng quản sự cũng chia thành tiểu quản sự.
Sau đó lại từ giữa tuyển chọn ra một ít quản sự, phái đi ra ngoài một ít ở trong phủ đục nước béo cò, một ít dựa vào quan hệ tiến vào lại không làm việc, hoặc là thuần túy nhìn khó chịu, một ít quan hệ thân thích cùng những người đó cũng xử lý hết.
Tóm lại Đoạn phủ đến đây một hồi thay máu.
Đương nhiên sự tình căn bản sẽ không thuận lợi tiến hành, những người này sẽ đi tìm núi dựa gì đó. Mà trong phủ này có thể xưng là núi dựa cũng chỉ có Đoạn lão phu nhân và Đoạn phu nhân.
Lý Phỉ không dám cứng đối cứng, trực tiếp mang Nữu Nữu và Lý Mai, mang theo nha hoàn hồi môn đi thôn trang của mình ở kinh thành, lí do hoàn mỹ: đi tuần tr.a đồ cưới!
Đây là Đoạn lão phu nhân và Đoạn phu nhân nhận được tin tức, khi mà bọn họ thu được tin tức, Lý Phỉ đã đi rất xa rồi.
Không thể trêu vào ta còn trốn không được sao?
Loại hành vi vô lại này dường như có hiệu quả.
Hiện tại Đoạn lão phu nhân và Đoàn phu nhân nghe hạ nhân oán giận liên can với mình, là mình từng là tâm phúc của Đoàn lão thái gia như thế nào, từng đi theo Đoàn lão thái gia xuất sinh nhập tử ra sao, hiện tại lại rơi xuống kết cục này.
Một ít nha hoàn gã sai vặt quản sự của hồi môn, nói thẳng mình chân thành như thế nào, ám chỉ Lý Phỉ xử phạt bọn họ hạ nhân kỳ thật chính là không tôn trọng lão phu nhân và phu nhân, không đem bọn họ để vào mắt.
Cái khác đừng nói, một ít tiểu quản sự tiểu nha hoàn gã sai vặt căn bản là không có cơ hội lộ mặt.
Trong đó cũng có người đúng lý hợp tình nói cho lão thái thái, phu nhân, mình căn bản không phạm tội, chỉ là Thanh mai nhắn giùm cho Lý Phỉ một tiếng là: nhìn các ngươi khó chịu, cút đi đi! Đại khái là ý tứ như vậy. Vì thế tỏ vẻ mình thực vô tội, không làm sai cũng bị trừng phạt, loại hành vi này sẽ bị thế nhân khinh bỉ, tổn hại thanh danh Đoạn phủ.
Đoạn lão phu nhân hiện tại thực buồn rầu, bà vừa nhận được tin tức này đầu tiên là khiếp sợ, trong lòng mắng Lý Phỉ làm chuyện ngu xuẩn!
Nhưng hiện đang nhìn đám người quỳ phía dưới, nghe bọn họ oán giận, Đoạn lão phu nhân trong lòng cũng có chút bất mãn. Đương gia nhiều năm như vậy, bà làm sao có thể không biết Đoạn phủ hiện trạng. Bên trong xác thực có một ít người hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn. Nhưng khi không có sai lầm lớn gì, Đoạn lão phu nhân bình thường là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao mình phải lo lắng rất nhiều nhân tố.
Những người này là con cái của những lão nhân đi theo lão thái Đoạn phủ, lập công lao cho Đoạn phủ. Vì thế Đoạn lão phu nhân bình thường sẽ tha thứ.
Cũng có một ít là tâm phúc của mình và con dâu, sẽ lợi dụng chức vị làm một ít chuyện lợi ích, không quá phận, mình cũng cho qua.
Xử phạt những người này phải lo lắng rất nhiều chuyện. Đối với thanh danh Đoạn phủ, ảnh hưởng uy tín của mình, còn có cân bằng các loại quan hệ trong phủ, cho nên không thể thuận thuận tiện xử phạt những người này. Hiện tại Lý Phỉ đâu thèm để ý nhiều như vậy, trực tiếp xử phạt, đẩy cục diện rối rắm, người bỏ chạy, để cho mình đau đầu!
Lão phu nhân không khỏi mắng một tiếng Lý Phỉ giảo hoạt, nhìn người phía dưới gạt lệ, không khỏi phiền lòng.
Đoạn phủ khi nào thì biến thành như vậy? Nhìn hạ trước mắt.
Ngươi cũng biết ngươi nói đó là “Từng”, hiện tại các ngươi làm việc này càng miễn bàn tới từng!”Từng” đã đi cùng lão thái gia xuống địa phủ rồi!
Ngươi cũng biết các ngươi là tâm phúc của hồi môn, còn trung thành và tận tâm? Sớm biết vậy vì sao còn tham tiền này, trộm bán gì đó trong phủ của ta? Theo thứ tự đổi? Thực sự cho rằng ta là kẻ ngốc à!
Hay là các ngươi, ta là chủ tử các ngươi, muốn xử phạt như thế nào thì như thế nào xử phạt, chẳng lẽ còn phải có công đạo sao? Thế nhưng còn dám uy hϊế͙p͙. Làm như vậy xác thực sẽ có tổn hại thanh danh Đoạn phủ, ta còn nhìn được rõ hơn các ngươi, không cần ngươi đặc biệt nhắc nhở, đặc biệt loại nhắc nhở này!
Phần lớn là tiếng lòng Đoạn lão phu nhân nói, trên mặt lại như cũ rất nghiêm túc, phụng phịu nói: “Sẽ cho các ngươi một cái công đạo.”
Vì thế người liên can đều bị đưa ra ngoài.
Cái gọi là công đạo, tốt nhất là ngay cả bọn họ nơi đi đều không có nói một câu.
Vì thế những người đó vẫn bị tiến hành xử phạt dựa theo Lý Phỉ nói!
Những việc này đối với người không linh thông tin tức như Lý Phỉ là phải sau khi Lý Phỉ hồi phủ mới biết được. Hiện tại Lý Phỉ đang cố gắng thị sát thôn trang đồ cưới của mình.
Kinh thành tấc đất tấc vàng, ta không có bản sự được Hoàng Thượng ban thưởng thôn trang, vậy thì dùng vàng thật tiền thật mua, tuyệt đối không làm thất vọng cái giá này mới được.
Vì vậy thời đại chỉ có thổ địa mới không bị giảm giá trị. Nhưng muốn sáng tạo ra giá trị ngang nhau cũng dễ dàng như vậy.