Chương 32: Thần xui xẻo
Tuy rằng, giấc mơ muốn nghe bác cây nói chuyện của Ngô Hiêu đã thành hiện thực, nhưng vẫn không thể hiểu được khái niệm bạn đời của tộc cây, tâm tình Lục Thanh Tửu vô cùng phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì, khi cậu gọi điện thoại lại cho Ngô Hiêu lần nữa thì anh ta đã bình tĩnh trở lại, hỏi cậu còn biện pháp nào giải quyết không.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lục Thanh Tửu đáp trước mắt thì không có…… sau khi cậu biết chân tướng thì ngay lập tức đã đến hỏi Bạch Nguyệt Hồ có thể hóa giải hôn ước này hay không, Bạch Nguyệt Hồ trả lời từ trước đến nay trong tộc cây cả cuộc đời chỉ có một người, kết hôn rồi thì đừng mong ly hôn, chỉ khi một người mất thì lúc ấy mới coi như là đã ly hôn.
Vì thế Lục Thanh Tửu miễn cưỡng nói đáp án này cho Ngô Hiêu, sau khi Ngô Hiêu nghe xong thì cảm thấy tuyệt vọng: Chỉ có thể chịu đựng cho qua, rồi rời đi thôi.
Lục Thanh Tửu muốn cười lại cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống, còn mở miệng an ủi Ngô Hiêu vài câu, nói thật ra tính cách của bác cây cũng không tệ, nhỡ đâu ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm thì sao……
Cậu và Ngô Hiêu dùng phương thức như vậy mà kết thúc ân oán, Lục Thanh Tửu cũng không biết nên nói gì cho thích hợp, chỉ kêu Chu Miểu Miểu lén lút nhét bao lì xì lớn cho Ngô Hiêu, để thể hiện nội tâm áy náy của mình.
Chu Miểu Miểu hỏi cậu tại sao muốn tặng bao lì xì, cậu cũng không dám giải thích, chỉ hàm hồ lừa gạt cho qua.
Cầm bao lì xì Ngô Hiêu hỏi Lục Thanh Tửu đây là có ý gì, Lục Thanh Tửu nói: “Đấy là quà tân hôn của anh……”
Ngô Hiêu bụp một tiếng cúp máy, lần này Lục Thanh Tửu không nhịn được, mà nhìn điện thoại bật cười.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thời tiết tháng tám mà nóng nực khủng khiếp, đám gà con trong sân phơi nắng cũng chẳng buồn cử động, trải qua thời gian nửa năm, đám gà con đã lớn thành mấy chú gà choai choai, chỉ là dáng vẻ mấy chú gà này lại rất khác với mấy con cùng loại, bất kể là trống hay mái, lông gà đều có màu vô cùng sặc sỡ, thoạt nhìn rất xinh đẹp, chỉ là không biết mùi vị thế nào…… Lục Thanh Tửu nghĩ nếu có thời gian kêu Bạch Nguyệt Hồ làm thịt một con thử xem.
Còn Tiểu Hắc và Tiểu Hoa lại chẳng thấy lớn tý nào, hiện tại không biết chờ tới lúc nào mới lớn, Doãn Tầm ghét bỏ nói mua bọn nó về chỉ tổ lỗ vốn, mỗi ngày ăn rồi ngủ mà lại không mập lên được miếng nào.
Tiểu Hoa nghe được lời của Doãn Tầm, xem thường mà trở mình nhìn bầu trời.
Doãn Tầm thấy nó như thế thì hét lên ầm ĩ: “Mẹ nó, Lục Thanh Tửu, cậu mau coi heo nhà cậu đi, nó dám xem thường tôi này.”
Lục Thanh Tửu nói: ‘’Là cậu nói xấu con người ta trước mà, bây giờ có thể lấy tay ra khỏi bụng nó được rồi đấy.”
Doãn Tầm cương quyết từ chối: “Không được.”
Tiểu Hoa chỉ thiếu điều muốn dùng chân đá cho cậu ta một cước.
Từ khi Doãn Tầm phát hiện cái bụng của Tiểu Hoa lạnh như nước đá, là một loại vũ khí sắc bén dùng để giải nhiệt thì bắt đầu ôm Tiểu Hoa cả ngày, có đôi khi đi ra ngoài hái rau cũng phải vác theo Tiểu Hoa ở trên người, Tiểu Hoa giãy giụa mấy lần không có kết quả, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ, hoàn toàn trở thành túi chườm nước đá độc quyền của Doãn Tầm.
Lục Thanh Tửu nhìn vẻ mặt của cậu ta, cảm thấy nếu Tiểu Hoa có thể nói chuyện ở trước mặt Doãn Tầm, thì chỉ sợ là đã sớm há mồm cãi nhau hơn mười mấy trận với Doãn Tầm rồi.
Doãn Tầm thật sự nên cảm ơn thân phận người bình thường của cậu ta……---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mùa hè, thứ có thể giải nhiệt đúng là không thể thiếu, Lục Thanh Tửu ngâm nước ô mai, bỏ vào tủ lạnh ngăn đông, buổi chiều mỗi ngày ngủ dậy có thể uống một ly. Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ cũng rất thích loại đồ uống chua ngọt này. Mỗi ngày khi trời nóng bức, mọi người sẽ vào trong nhà ăn chút đồ đông lạnh để giải nhiệt.
Nhóc hồ ly cũng rất thích ăn đồ đông lạnh, chỉ là Lục Thanh Tửu lo thân thể nó quá yếu, ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, cho nên mỗi lần đều sẽ khống chế số lượng đồ lạnh.
Hôm nay ba người bọn họ đều ở trong nhà ăn món tôm lạnh* Lục Thanh Tửu mới làm, tôm lạnh là đồ ngọt bọn họ đặc biệt thích nhất, sử dụng gạo nếp nấu thành sữa gạo sau đó cho từng giọt vào muôi vớt để thành hình con tôm nhỏ như hạt gạo, sau đó cho vào trong thêm táo gai cùng sơn tr.a cho có mùi vị chua ngọt, hương vị mềm dẻo mát lạnh, mùi gạo nồng đậm, rất được người trong nhà yêu thích. Lục Thanh Tửu ăn vào có chút thấy thiếu đường, đang định đi vào phòng bếp bỏ thêm vào một muỗng đường nâu, thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng bịch bịch bịch—— có người gõ cửa ở ngoài.
“Ai đó?” Lục Thanh Tửu từ xa hỏi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Buổi chiều vào lúc một giờ, đang là thời điểm nóng nhất trong một ngày, ánh mặt trời phát sáng đến chói mắt, toàn bộ thế giới giống như đều bị bao phủ trong một cái lồng hấp thật lớn bên dưới thì đốt lửa, người đi ra ngoài không đến một phút, khi trở về thì đầu đã đầy mồ hôi. Nếu ngày thường nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Thanh Tửu phỏng chừng cũng không hỏi mà sẽ trực tiếp đi mở cửa, nhưng hôm nay thật sự quá nóng, ba người bọn họ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hiển nhiên không ai tình nguyện muốn động đậy.
“Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói của người đàn ông, anh ta kêu tên Bạch Nguyệt Hồ, dùng sức gõ bịch bịch bịch cánh cửa gỗ vốn dĩ chẳng còn kiên cố gì, “Con mẹ nó, tôi sắp nóng ch.ết rồi này, anh mau mở cửa cho tôi!!”
Thì ra là đến tìm Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều nhẹ nhàng thở ra, bọn họ nhẹ nhàng chuyển tầm mắt qua Bạch Nguyệt Hồ, nếu không phải tìm bọn họ, vậy thì bọn họ cũng không cần phải rời khỏi phòng điều hòa trong cái thời tiết nóng như lửa này.
Ai biết mí mắt Bạch Nguyệt Hồ nâng lên, rất không biết xấu hổ mà thay đổi luôn giọng nói trả lời lại với người bên ngoài: “Bạch Nguyệt Hồ không có ở đây.”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nghe giọng nói này thiếu chút nữa đã không chịu nổi muốn phun luôn đồ ăn trong miệng ra ngoài, phản ứng của Doãn Tầm cũng không khác Lục Thanh Tửu là mấy, hiển nhiên cũng đã bị sốc trước sự không biết xấu hổ của Bạch Nguyệt Hồ rồi.
“Đệch, Bạch Nguyệt Hồ không ở đây? Vậy anh là ai?” Người ngoài cửa tức giận khi nghe Bạch Nguyệt Hồ trả lời như thế, bắt đầu phá cửa, “Nhanh lên mở cửa đi, ở ngoài này tôi thật sự sắp ch.ết luôn rồi này——”
Bạch Nguyệt Hồ đang muốn nói gì đó, cửa lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, Lục Thanh Tửu trơ mắt nhìn ván cửa yếu ớt nhà mình “ầm” một tiếng đổ xuống mặt đất, mà ngã xuống cùng lúc với ván cửa là một người đàn ông đang vô cùng chật vật, anh ta dường như cũng không đoán được ván cửa chỉ mới gõ được mấy lần lại thành ra như thế, cả người đều bổ nhào vào trong sân, ngã sấp mặt như chú chó ăn phải shit.
“Á! Mẹ nó!” Người đàn ông bị ngã sấp mặt có chút nghiêm trọng, anh ta quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không phản ứng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, “ y da…… con mẹ nó……”
Lục Thanh Tửu thấy thế vội vàng đi qua, hỏi: “Người anh em, anh không sao chứ?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, Lục Thanh Tửu thấy dáng vẻ của anh ta thì phụt một tiếng bật cười, chỉ thấy trên mặt người đàn ông hiện lên mảng tím mảng xanh, khuôn mặt vốn rất tuấn tú lại bị những vết thương này phá hỏng hết.
Vẻ mặt người đàn ông đau khổ nhìn Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu đang muốn hỏi anh ta có chuyện gì hay không thì nhìn thấy anh ta phi một cái —— từ trong miệng phun ra nửa chiếc răng.
“Đệch.” Người đàn ông mắng, “Con mẹ nó ——”
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm người này cũng xui xẻo quá rồi, cậu vội vàng đỡ người lên, hình như chân người đàn ông cũng bị thương, anh ta cứ thế khập khiễng đi vào nhà.
Bạch Nguyệt Hồ thấy anh ta thì lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Tôi nghe được từ nhà họ Tô.”Người đàn ông ngồi xuống rồi xoa xoa chân của mình, “Anh thật là……”
Bạch Nguyệt Hồ uống một ngụm tôm lạnh vào miệng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc anh ta một cái.
Ánh mắt người đàn ông lại nhìn chén tôm lạnh, hít hít thèm thuồng: “Đây là cái gì vậy, ăn ngon không?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ngon.” Sau đó dùng một hơi uống sạch sẽ không còn một miếng nào.
Người đàn ông: “……”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì buồn cười, nhưng dù sao cậu cũng không thể thản nhiên như Bạch Nguyệt Hồ được, cảm thấy bộ dạng của người đàn ông này thực sự có chút thê thảm, cho nên liền xoay người đi vào phòng bếp làm một chén tôm lạnh cho người đàn ông, còn bỏ vào chút nước đường nâu để bổ máu cho người đàn ông này.
Người đàn ông nhìn thấy chén tôm lạnh để trước mặt chính mình thì thiếu chút nữa đã không chịu được kích động mà bật khóc, trong miệng cứ nhắc mãi Lục Thanh Tửu là người tốt, về sau nhất định sẽ gặp được nhiều may mắn, sau đó thì ăn một cách ngon lành.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thủy Bổng, rốt cuộc cậu tới đây làm gì thế?’’Hóa ra tên của người đàn ông này là Thủy Bổng, nghe có hơi kỳ quái.
“Tôi tới xin anh giúp một chuyện.” Thủy Bổng nói, “Anh Hồ yêu dấu ơi……”
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Nguyệt Hồ nhìn qua, Thủy Bổng vội vàng sửa miệng: “Bạch tiên sinh!”
“Tôi đã nói không giúp được cậu.” Bạch Nguyệt Hồ lười nhác nói, “Lúc trước không phải đã nói với cậu rồi sao?”
Thủy Bổng: “…… Tôi cảm thấy tôi còn có thể giúp được mà.” Anh ta nói xong lời này thì múc một muỗng tôm lạnh lớn đưa vào trong miệng rồi khi định lấy nó ra bên ngoài, Lục Thanh Tửu ngồi ở bên cạnh anh ta lại chợt nghe thấy một tiếng thanh thúy của đồ sứ bị vỡ vụn vang lên, ngay sau đó là một tiếng la thảm thiết vô cùng thê lương, người đàn ông a a a la lên, hộc ra một miệng máu —— chiếc muỗng vốn được làm từ gốm sứ cứ vậy mà vỡ nát ở trong miệng của anh ta.
“Móa ơi!” Doãn Tầm ở bên cạnh bị hình ảnh này dọa sợ, trong giọng nói tràn đầy hoảng sợ, “Anh hai ơi, dù có đói cũng đừng ăn luôn cái muỗng chứ, đó là gốm sứ đấy —— không thể ăn đâu!”
Thủy Bổng đau đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống, mọi thứ trong miệng hiện giờ đều là mảnh gốm sứ nhỏ, anh ta lảo đảo chạy vào sân trước, sau đó muốn mở vòi nước để súc miệng, ai biết khi mới vừa mở vòi nước ra đưa miệng vào, lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau nhức.
Lục Thanh Tửu sửng sốt một chút, ngay sau đó mới biết chuyện gì đã xảy ra, ống dẫn và vòi nước của bọn họ đều bị phơi dưới ánh nắng mặt trời, nhiệt độ của bề mặt quả đất sắp gần 70 độ luôn rồi, có lẽ nước ở bên trong vòi nước bị phơi nắng cũng chẳng mát mẻ gì cho cam…… Đây đối với Thủy Bổng mà nói như kiểu họa vô đơn chí vậy.
Vẻ mặt của người đàn ông như sắp ngất xỉu đến nơi, nhưng vẫn cứng họng nhịn xuống, miễn cưỡng dùng nước súc đi hết mấy mảnh vỡ ở trong miệng của mình.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đứng ở cạnh cửa nhìn, vẻ mặt đều tràn đầy thảm không nỡ nhìn, hình ảnh này thoạt nhìn thật sự quá bi thảm, dùng câu nói lúc xui xẻo uống nước lạnh cũng giắt răng để hình dung về vận may của Thủy Bổng thì cũng quá nhẹ rồi.
Thủy Bổng cẩu thả rửa sạch vết thương của mình một chút, mắt rưng rưng đi về phía trong nhà, Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng anh ta muốn nói gì, ai biết anh ta cầm chén tôm lạnh lên một hơi uống hết, còn khen Lục Thanh Tửu một câu: “Ông anh à, tay nghề của cậu tốt thật đấy.”
Lục Thanh Tửu: “……Anh bạn, anh có sao không?”
Thủy Bổng nói: “Không sao cả, cũng không ch.ết được.”
Bạch Nguyệt Hồ lười nhác nói: “Khỏi cần xen vào chuyện của cậu ta, cậu ta cũng đã sớm quen rồi.”
Thủy Bổng quả nhiên đã quen rồi, đối với người bình thường mà nói đây là một chuyện vô cùng đau khổ, nhưng anh ta rất nhanh đã khôi phục trạng thái, sau khi uống xong tôm lạnh thì lau miệng, nói Bạch Nguyệt Hồ: “Nguyệt Hồ, chúng ta đi ra ngoài trao đổi một chút đi.”
Bạch Nguyệt Hồ không lên tiếng mà liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Nguyệt Hồ.” Thủy Bổng nói, “Anh giúp tôi đi mà.”
Bạch Nguyệt Hồ nhìn Thủy Bổng, cũng không nói chuyện, nhưng vẻ mặt của hắn đã cho Thủy Bổng đáp án, Thủy Bổng còn muốn khuyên thì lại nghe Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng hỏi một câu: “Cậu còn muốn như thế này bao lâu nữa?”
Thủy Bổng: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu không thấy phiền, nhưng tôi phiền.”
Thủy Bổng há mồm muốn nói, nhưng hình như lại chú ý tới Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ngồi ở bên cạnh, anh ta nói: “Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi.”
Bạch Nguyệt Hồ cuối cùng vẫn đồng ý, hắn và Thủy Bổng rời khỏi nhà, đi đến chỗ giàn nho, bắt đầu nói chuyện chính.
“Cậu nói xem người này và Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc là có quan hệ gì?” Doãn Tầm nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Tửu.
“Không biết.” Lục Thanh Tửu nói, “Có thể là bạn bè của anh ta.” Xem thần thái hai người nói chuyện với nhau, hình như là bạn tốt quen biết nhiều năm, chỉ là không biết người này tìm tới cửa là vì chuyện gì, mà Bạch Nguyệt Hồ lại có thái độ như vậy. Có điều, nhìn từ góc độ của Thủy Bổng, có lẽ anh ta cũng không thuộc về phạm vi của con người.
Bạch Nguyệt Hồ và Thủy Bổng ở trong sân nói chuyện rất lâu, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, hai người hình như mới miễn cưỡng đạt được nhận thức chung.
Khi trở lại trong nhà một lần nữa, trên mặt Bạch Nguyệt Hồ mang theo một chút không vui, hiển nhiên quá trình trao đổi với Thủy Bổng cũng không vui sướng gì cho cam. Trong mắt của Thủy Bổng cũng không có ý cười, ngược lại thì có thêm một loại phức tạp mà Lục Thanh Tửu xem không hiểu. Nhưng mà phức tạp này chỉ là chợt lóe qua, ngay sau đó liền bị nụ cười theo thói quen che giấu đi.
“Ôi chao, buổi tối mọi người ăn gì vậy?” Thủy Bổng nói, “Bạch Nguyệt Hồ, có thể cho tôi cọ ké bữa cơm tối không?”
Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, Thủy Bổng thấy thế chỉ có thể cười ha ha, lộ ra nửa hàm răng thiếu mất một cái ở trong miệng.
Lục Thanh Tửu vội kêu lên: “Nguyệt Hồ, anh đi đâu vậy?”
Bạch Nguyệt Hồ chỉ chỉ cửa: “Tôi đi sửa cửa lại.”
Nụ cười Thủy Bổng tức khắc cứng đơ ở trên mặt.
“À, vậy được.” Lục Thanh Tửu nói, “Không sao đâu, tối nay tôi sẽ làm thêm đồ ăn.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, bước ra khỏi cửa.
Thủy Bổng nhỏ giọng nói: “Ông anh à, thật sự ngại quá, lại làm sập cửa nhà cậu như vậy.” Anh ta duỗi tay sờ soạng một chút ở trong ngực, một lát sau lấy ra một cái túi nho nhỏ, “Tôi cũng không có nhiều tiền cho lắm, thứ này coi như là để bồi thường cho cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không cần đâu, cửa nhà tôi vốn cũng nên thay cái mới từ lâu rồi.”
“Nhận lấy đi.” Thủy Bổng cười nói, “Không phải thứ gì đáng giá cho lắm.”
Lục Thanh Tửu muốn chối từ, nhưng thấy thái độ anh ta kiên quyết nên đành phải nhận lấy, nghĩ đến buổi tối hỏi lại Bạch Nguyệt Hồ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Thanh Tửu làm rất nhiều món, cậu làm món xương sườn hấp gạo nếp, thịt băm hương cá xào, còn chưng một chén trứng lớn. Gà nhà bọn họ đã bắt đầu lục đục đẻ trứng, chỉ là trứng gà này lớn hơn trứng gà bình thường rất nhiều, lòng đỏ bên trong cũng rất lớn, sau khi chưng ra còn rất thơm, hơn nữa Lục Thanh Tửu tăng thêm nước ở bên trong, ăn ở trong miệng vô cùng non mềm.
(*)sườn hấp gạo nếp(xôi sườn)
(*) thịt băm hương cá
Nấu cơm xong, mấy người ngồi cùng một cái bàn.
Mất thời gian cả một buổi trưa, Bạch Nguyệt Hồ đã sửa xong cửa ở trong nhà, không biết hắn lấy từ đâu ra một cánh cửa gỗ màu đen, khảm vào vị trí vốn là của cánh cửa gỗ. Lục Thanh Tửu nhìn cửa gỗ này là muốn cười, cửa gỗ này rất có khí thế hào phóng, phía trên còn điêu khắc hoa văn hình rồng, hoàn toàn không hợp nhau với phong cách mộc mạc trong sân nhỏ. Có điều, khi gắn lên rồi thì cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là hơi có chút ngồ ngộ mà thôi.
Thủy Bổng ăn cơm vô cùng nghiêm túc, toàn bộ quá trình đôi mắt đều không dời khỏi đồ ăn, chỉ là cho dù vận may của anh ta có tệ nhưng cũng không ngừng lại, ăn xương sườn hấp gạo nếp, thế mà lại ăn trúng ba bốn cục đá cứng ngắt.
Lục Thanh Tửu nhìn đến choáng váng: “Sao bên trong gạo này lại có đá thế?”
Doãn Tầm nói: “Đúng vậy, sao tôi không ăn trúng cục nào thế?”
Thủy Bổng hiển nhiên đã quen rồi, không sao cả xua xua tay: “Không có chuyện gì lớn đâu, tiếp tục ăn tiếp tục ăn đi, tôi cũng đã quen rồi, mấy cậu không biết đó thôi, lần trước tôi ăn táo ấy, vừa mới cắn một cái đã thấy nửa con sâu đang ngọ nguậy ở bên trong……”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu yên lặng buông chiếc đũa ở trong tay xuống.
Doãn Tầm cũng làm động tác ý chang Lục Thanh Tửu.
Sau khi cơm nước xong, Thủy Bổng liền tạm biệt, Lục Thanh Tửu nhìn anh ta khập khiễng đi xa, kết quả mới vừa đến cửa sân của bọn họ, anh ta giống như không cẩn thận dẫm phải thứ gì đó, trực tiếp bị ngã sấp xuống, quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày không đứng nổi, Lục Thanh Tửu tính đi ra ngoài dìu anh ta, Bạch Nguyệt Hồ lại nói câu: “Đừng động vào cậu ta, do cậu ta tự tìm phiền phức thôi.”
Lục Thanh Tửu: “À……” Cậu nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của Bạch Nguyệt Hồ.
Sau khi Doãn Tầm trở về, Lục Thanh Tửu cầm theo cây quạt và hạt dưa ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ, vừa cắn hạt dưa vừa tám chuyện với hồ ly tinh nhà mình.
Tuy rằng ngày thường trông Bạch Nguyệt Hồ rất khó mở lời nói chuyện, nhưng thật ra Lục Thanh Tửu nói chuyện phiếm với hắn tính ra lại rất vui vẻ, mỗi lần hỏi hắn vấn đề gì, hắn cũng đều kiên nhẫn trả lời.
“Chiều nay Thủy Bổng cho tôi một cái túi.” Bàn tay Lục Thanh Tửu phe phẩy cây quạt, một tay còn lại mò trong túi chính mình lấy ra cái túi buổi chiều Thủy Bổng đưa cho cậu.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn thoáng qua túi thì liền biết bên trong có gì, hắn im lặng một lát, nói: “Giữ lại đi.”
“Là thứ gì thế?” Buổi chiều Lục Thanh Tửu bận bịu cũng chưa thời gian rảnh mà nhìn thử, tay cậu nhẹ nhàng mở túi ra thì nhìn thấy thứ trong túi là một nhúm lông. Nhúm lông kia có màu đen vàng giao nhau, vừa có chút dày lại cứng, hiển nhiên không phải tóc con người, lại có chút giống lông dã thú.
“Lông sao?” Lục Thanh Tửu lấy sợi đó từ trong túi ra, kinh ngạc nói, “Cái này…… Có tác dụng gì không?”
“Mang theo bên người.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Sẽ có lợi đấy.”
Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ: “Là lông trên người anh ta sao?”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
“Anh ta là hổ thành tinh sao?” Cẩn thận nghiên cứu, Lục Thanh Tửu cảm thấy màu sắc của dúm lông này giống với hổ nhất, vì thế liền triển khai tưởng tượng phong phú, “Hay là con báo?”
“Không, cậu ta là thần.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
“Thần sao?” Lục Thanh Tửu kinh ngạc nói: “Có thần nào mà xui xẻo như anh ta sao?” Từ một khắc nhìn thấy Thủy Bổng kia, thì đã nhìn thấy anh ta không ngừng xui xẻo rồi.
Bạch Nguyệt Hồ thở dài, nói: “Xem như là chuyện ngoài ý muốn.”
Lục Thanh Tửu nhạy bén nhận thấy được Bạch Nguyệt Hồ dường như cũng không nói nhiều về chuyện của vị Thủy Bổng này, có điều nói đi cũng phải nói lại, hình như đây là lần đầu tiên cậu nghe được Bạch Nguyệt Hồ dùng giọng điệu thở dài như vậy, rất có cảm giác đau thương của câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Nếu Bạch Nguyệt Hồ nói thứ này hữu dụng, Lục Thanh Tửu sẽ để cái túi này chung với chìa khóa, mang theo bên người mình. Buổi tối trước khi đi ngủ, cậu lật cuốn Sơn Hải Kinh ra, cẩn thận tìm kiếm đặc điểm phù hợp về vị thần mà Bạch Nguyệt Hồ nói ở trong đó. Chỉ là tìm tới tìm lui, cậu phát hiện ra một sự thật làm cậu vô cùng ngạc nhiên, trong quyển Sơn Hải Kinh, quả thực có một vị thần linh rất phù hợp với hành vi của Thủy Bổng, nhưng lại khác hoàn toàn với Thủy Bổng, người kia không hơn không kém chính là cát thần.
Vị thần linh này tên là Thái Phùng, cát thần Thái Phùng(*).
(*)cát thần (thần may mắn) Thái Phùng trong Sơn Hải Kinh
Truyền thuyết Thái Phùng thân người, đuôi cọp, cai quản vận may của thế gian, người được hắn đến gần, chắc chắn sẽ được số mệnh quan tâm, bất luận làm cái gì cũng đều vô cùng thuận lợi. Tính tình Thái Phùng ôn hòa, sống ở trên núi, so với Xa Bỉ Thi trước đó, hắn thuộc loại gần gũi với con người hơn.
Chỉ là vị cát thần Thái Phùng và vị Thủy Bổng lúc xui xẻo uống nước lạnh cũng giắt răng kia như một thể đối lập vậy, cái này cũng kém quá nhiều rồi, chẳng lẽ thần xui xẻo Thủy Bổng là em trai của thần may mắn Thái Phùng sao? Lục Thanh Tửu bóp bóp nhúm lông ở trong túi kia, cảm thấy thế giới phi nhân loại của bọn họ thật đúng là phức tạp.
Ngày hôm sau, khi Lục Thanh Tửu ra khỏi phòng thì thấy Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi ở trong sân.
“Thức sớm vậy à?” Lục Thanh Tửu nhìn thời gian, lúc này mới 5 giờ hơn, ngày thường Bạch Nguyệt Hồ đều là 6 giờ đúng mới rời khỏi giường.
“Ừ, muốn đi ra ngoài một chuyến.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
“Khi nào trở về?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Có thể vào buổi tối.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Mấy giờ rồi?”
“5 giờ rưỡi.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh có muốn ăn sáng không?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không kịp rồi.” Hắn cân nhắc một lát, “Tôi muốn đến bệnh viện thành phố, cậu muốn đi chung với tôi không?”
Lục Thanh Tửu vừa nghe đến bệnh viện thì lập tức khẩn trương lên, hỏi: “Bệnh viện? Anh khó chịu ở đâu sao?”
“Không phải, là đi gặp một người.” Bạch Nguyệt Hồ lại nói ra lời mời với Lục Thanh Tửu, “Đi cùng đi.”
Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ: “Cũng được.” Bạch Nguyệt Hồ rất ít khi mời cậu đi ra ngoài, nếu lần này đã mở miệng, hẳn là có chút nguyên nhân. Vì thế cậu tùy tiện cầm theo chút bánh quy rồi ngồi vào xe tải nhỏ với Bạch Nguyệt Hồ, sau đó xe chạy về hướng thành phố.
Lục Thanh Tửu gửi tin nhắn cho Doãn Tầm, bảo cậu ta tự giải quyết cơm trưa hôm nay.
Bọn họ lái xe đến thị trấn, đi đường núi đại khái phải mất hai tiếng, bởi vì là đường núi, khắp nơi đều là vách đá cùng sườn núi dốc đứng, muốn an toàn thì chỉ có thể đi chậm một chút, mà từ thị trấn chạy đến thành phố cũng hơn một tiếng nữa, nói cách khác nghĩa là bọn họ sẽ tới thành phố là vào khoảng 8 giờ.
Lục Thanh Tửu lái xe, nhìn Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh cậu ăn bánh quy, dường như tâm trạng của Bạch Nguyệt Hồ không được tốt, tuy rằng vẻ mặt không có biến hóa gì lớn, nhưng Lục Thanh Tửu lại từ đuôi lông mày khóe mắt mà nhìn ra được tâm trạng lúc này của hắn.
“Có chuyện gì sao?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Là người quen của anh bị bệnh à?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ lên tiếng.
Lục Thanh Tửu cười nói: “Không phải là Thủy Bổng chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đầu óc cậu ta có bệnh.”
Lục Thanh Tửu cười ha ha, cậu nói: “Thần linh đều bình dị gần gũi như thế đó, tôi cảm thấy…… Anh ta giống như người thường vậy.”
Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ: “Hiện tại cậu ta cũng không khác người bình thường lắm, không, vẫn có điểm khác nhau, cậu ta xui xẻo hơn người bình thường một chút.”
Lục Thanh Tửu nghĩ đến tình trạng bi thảm ngày hôm qua của Thủy Bổng, có chút không tử tế mà cong cong khóe miệng.
Xe vận tải nhỏ một đường đi về phía trước, rất nhanh đã rời khỏi thôn Thủy Phủ, chạy đến đường cao tốc hướng về thành phố. Thời gian khoảng 7 giờ hơn, toàn bộ thế giới đều đang thức dậy sau cơn mơ, trên đường có rất nhiều xe và người đi đường tới lui, cái này đối với người thường mà nói, lại là một ngày bình thường.
Bệnh viện thì hoạt động sớm hơn những nơi khác, không đến sáu giờ đồng hồ, trong đại sảnh đã chen đủ kiểu người bệnh.
Lục Thanh Tửu đậu xe ở gara tầng ngầm, sau đó cùng Bạch Nguyệt Hồ đi tới khu nằm viện.
“Người ở chỗ này.” Bạch Nguyệt Hồ đưa cho Lục Thanh Tửu một tờ giấy.
Lục Thanh Tửu nhìn nhìn, thấy là khu A tầng 15 Phòng bệnh 102, cậu nói: “Ở bên kia.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.
Khi Lục Thanh Tửu đi đến khu A, lại quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy sau khi Bạch Nguyệt Hồ đi vào bệnh viện hình như không phân biệt được đường đi cho lắm, vẫn luôn đi theo sau lưng mình. Có điều, nếu như thế này, đại khái có thể giải thích tại sao Bạch Nguyệt Hồ lại muốn bảo mình cùng đi, Lục Thanh Tửu nghĩ vậy, lại cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Trong lúc suy nghĩ miên man, bọn họ đã tới dưới lầu tòa nhà nằm viện khu A, Lục Thanh Tửu ấn nút thang máy, chờ Bạch Nguyệt Hồ cùng đi vào thì lại ấn xuống con số 15.