Chương 40: Chuyện phiền phức
Biết trên người chính mình có một con yêu quái đang nằm, sắc mặt Bàng Tử Kỳ thật sự không được tốt cho lắm, nhưng mà hiện tại trọng điểm cũng không phải ở chỗ của anh ta, mà là Vũ Sư Thiếp ở nơi này. Khi biết được tình huống này trong lúc nhất thời Lục Thanh Tửu cũng không biết nên làm thế nào cho phải, cậu cũng không thể chạy đến Sơn Đông đào mộ của Vũ Sư Thiếp lên, huống hồ chờ cậu đến đó, nói không chừng xác Bàng Tử Kỳ cũng đã lạnh mất rồi.
Người của cấp trên mà Bàng Tử Kỳ nhắc tới rất nhanh đã đến đây, đúng sáu giờ chiều đã có mặt tại bệnh viện, ngay lúc Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm chuẩn bị rời đi thì đụng phải.
Người nọ mặc quần áo đạo sĩ, một tay cầm phất trần, tay còn lại thì vuốt chòm râu dê, một dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Chỉ là khi Bàng Tử Kỳ nhìn thấy ông ta hiển nhiên tâm trạng càng không tốt, anh ta nói: “Tại sao lại là ông?”
“Eo ơi, cậu bạn nhỏ à, câu này của cậu là ý gì thế?” Đạo sĩ kia nói chuyện rất có nét nho nhã, “Tại hạ ngàn dặm xa xôi đến đây thăm cậu, sao cậu lại bày ra thái độ này chứ?”
“Mẹ nó, Vạn Ngọc Tuyền, tôi sắp ch.ết đến nơi rồi, ông có thể nói chuyện bình thường một chút không hả?” Bàng Tử Kỳ nghe đồng nghiệp nói xong thì nháy mắt đã nổi điên lên.
Vạn Ngọc Tuyền lắc đầu không nói, một vẻ mặt đang nói anh bạn Bàng Tử Kỳ này đã hết thuốc chữa rồi, Lục Thanh Tửu đứng ở bên cạnh mãnh liệt hoài nghi nếu không phải chân Bàng Tử Kỳ bị thương, chỉ sợ đã đứng lên đập nhau một trận với vị đạo sĩ tên Vạn Ngọc Tuyền này rồi.
“Vậy hai người từ từ trò chuyện nha, chúng tôi đi trước đây.” Thấy tình thế không ổn, Lục Thanh Tửu bắt lấy tay Doãn Tầm xoay người rời đi.
Quả nhiên bọn họ rời đi rất đúng lúc, bởi vì chân trước gần mới vừa bước ra cửa phòng bệnh, sau lưng đã bùng nổ một trận cãi vã vô cùng kịch liệt, hơn nữa còn có tiếng ném đồ vật.
Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm ngồi trên xe vận tải nhỏ chậm rì rì lắc lư trở về nhà.
Sau khi bọn họ về đến nhà thì miêu tả lại tình huống bên bệnh viện cho Bạch Nguyệt Hồ nghe, Bạch Nguyệt Hồ nghe xong không tỏ ý kiến, chỉ lặng lẽ nói một câu: “Bên Thang Cốc có mấy thứ ăn khá ngon.”
Lục Thanh Tửu: “……Anh đang nói đặc sản ở Sơn Đông sao?”
Bạch Nguyệt Hồ chớp chớp mắt: “Đúng rồi?”
Lục Thanh Tửu: “……” Được rồi, thứ bọn họ nói nhất định không phải cùng một chuyện.
“Cũng không biết bọn họ có thể xử lý được thi thể của Vũ Sư Thiếp hay không?” Doãn Tầm biểu hiện ra vẻ vô cùng lo lắng đối với tình huống của Bàng Tử Kỳ, “Nếu như xử lý không được, tên Bàng Tử Kỳ đó có lẽ sẽ ngủm mất.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy không nói chuyện, cậu duỗi tay sờ sờ phía sau lưng của mình, cậu không muốn bị cô gái kia đi theo, nếu không nhìn thấy còn đỡ, vấn đề là cậu nhìn thấy rất rõ, hơn nữa cùng gần như vậy, lúc cậu tắm rửa chẳng phải sẽ bị một cô gái mở to mắt nhìn sao, như vậy thì sẽ xấu hổ lắm.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn bầu trời, mở miệng: “Ngày mai bên đó có thể trời sẽ mưa, ngày mai tôi sẽ đến đó một chuyến.”
Lục Thanh Tửu không nghĩ tới Bạch Nguyệt Hồ lại chấp nhận ra tay, cậu ngạc nhiên vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng: “Không phải anh nói rất phiền phúc sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Đúng là rất phiền phức.” Hắn tự hỏi một chút, “Cậu đi cùng tôi là được.”
Lục Thanh Tửu nói: “Đi đâu?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Mộ.”
Lục Thanh Tửu còn chưa nói xong, Doãn Tầm bên cạnh liền kích động vỗ đùi cậu, cậu ta nói với Lục Thanh Tửu cuộc sống của cậu mỗi ngày đều là làm ruộng, kết quả không ngờ lại còn có thể ẩn giấu huyền cơ ở trong đó, trải qua chiến dịch này, tên tuổi của Lục Thanh Tửu nhất định sẽ vươn xa, mạo hiểm đi trộm mộ tìm lại kích thích của cuộc sống.
Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, phổ cập khoa học nói: “Trộm ngôi mộ vốn có lịch sử, có nghệ thuật, có giá trị di sản văn hóa cổ, cạy bừa cổ mộ đã an táng thì sẽ bị phạt tù có thời hạn trên ba năm dưới mười năm luôn đó.”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu: “Bạn của tôi ơi, cậu tỉnh táo hơn chút đi, bây giờ là xã hội theo pháp chế đấy.”
Cuối cùng Doãn Tầm khóc lên, cậu ta nói tôi không nghe tôi không nghe, không giống với kịch bản mà tôi đã viết đâu. Lục Thanh Tửu nghe mà muốn bonus thêm cậu ta mấy cái cốc đầu—— Doãn Tầm thật sự là càng ngày càng giống đứa trẻ hư vô cớ gây chuyện.
Sau khi ồn ào một lúc thì ai về nhà nấy, Lục Thanh Tửu lên giường ngủ, cậu ngủ một giấc cho tới rạng sáng ngày hôm sau.
Tuy rằng ngày hôm qua Bạch Nguyệt Hồ nói hôm nay bên Sơn Đông sẽ có mưa, nhưng mà ở nơi của bọn họ thì lại là một ngày nắng. Lục Thanh Tửu đem hạt giống mua mấy ngày hôm trước đi ngâm nước muối, sau đó đưa cho Bạch Nguyệt Hồ kêu hắn chuẩn bị gieo hạt xuống ruộng.
Thời tiết đầu tháng chín đã bắt đầu dần dần chuyển lạnh, hoa quế trong sân cũng đã ra nụ hoa rất nhỏ, đứng xa xa, có thể ngửi được một mùi hương thanh nhã của hoa từ quế trong không khí.
Lục Thanh Tửu chuẩn bị chờ khi hoa quế lớn, cậu sẽ hái một ít hoa quế xuống làm bánh hoa quế(*) để ăn, bà ngoại cậu làm bánh hoa quế rất ngon, mùi vị ngọt nhè nhẹ lại mềm, không quá ngọt lại mang theo mùi vị đặc biệt của hoa quế, là món bánh Lục Thanh Tửu thích nhất trong ký ức.
(*) Bánh hoa quế
Đúng lúc chính là, Chu Miểu Miểu đã rất lâu không liên lạc với thì lại gọi điện thoại đến cho Lục Thanh Tửu, nói mấy ngày nay đến hồ Dương Trừng chơi, cô bắt được không ít con cua lông hồ Dương Trừng* rất lớn, hỏi Lục Thanh Tửu có muốn ăn hay không.
Lục Thanh Tửu đang ở trong sân làm cỏ dại, dùng bả vai kẹp điện thoại nói: “Cũng được á, em gửi địa chỉ qua cho chị, chị gửi đến cho em đi.”
Chu Miểu Miểu nói sẽ tìm thời gian gửi đến sớm cho cậu, để mắc công cua không còn tươi nữa.
Lục Thanh Tửu gật đầu bảo được rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh Tửu hỏi Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ có thích ăn cua hay không, thích hấp hay là làm cay.
“Cua sao?” Doãn Tầm gãi gãi đầu, “Tôi chưa ăn bao giờ.” Thôn Thủy Phủ này không có nước, hồ lại ở rất xa, gần như chẳng có thuỷ sản gì, đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính dẫn đến việc không được ăn cua, còn có một nguyên nhân sâu xa khác chính là ——nghèo không có tiền, cho nên đã khiến cho Doãn Tầm không dám thiết tha gì đến.
Bạch Nguyệt Hồ thì trả lời nói: “Từng thấy, chưa từng ăn, nhìn nó hình như cũng không thể ăn được.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy nháy mắt trong lòng lại sinh ra sự yêu thương vô bờ đối với hai người này, cua là một món ngon, hấp thì không cần phải nói, nếu không thích ăn vị hấp quá nhạt nhẽo thì có thể đem cua làm với vị cay ăn vô cùng ngon, mỗi năm Lục Thanh Tửu đều sẽ tự mua cho chính mình mấy chục ký để làm một bữa ngon, năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, xém nữa đã quên mất.
Lục Thanh Tửu đang tính nên sẽ làm những món gì với cua, Doãn Tầm bên cạnh có chút không vui, nói: “Tiểu Tửu này, ngày mai cậu đi xuống mộ, hôm nay không định chuẩn bị thứ gì sao?”
Lục Thanh Tửu: “……Vậy bình thường xuống mộ cần phải chuẩn bị thứ gì?”
Doãn Tầm: “Chuẩn bị trang bị gì đó, xẻng Lạc Dương chẳng hạn?”
Lục Thanh Tửu hoài nghi nhìn Doãn Tầm: “Cậu biết từ đâu thế, đừng nói là xem trong tiểu thuyết ra nha?”
Doãn Tầm ngại ngùng cười.
“Tôi cảm thấy hẳn là không cần chuẩn bị gì đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Dù sao tôi đến chủ yếu cũng chỉ là góp vui thôi à.” Chủ yếu vẫn là xem Bạch Nguyệt Hồ mà thôi.
Bộ dạng của Doãn Tầm giận đến không nói nên lời, có điều cậu ta cũng không dám to gan mà nói ở trước mặt Bạch Nguyệt Hồ. Bạch Nguyệt Hồ vậy mà lại không phản đối cách nói của Lục Thanh Tửu, trên cơ bản đều ngầm thừa nhận Lục Thanh Tửu chính là đến làm khán giả.
Tuy đã nói quyết định ngày mai sẽ đi giải quyết chuyện này, nhưng tình huống bên phía của Bàng Tử Kỳ lại không quá lạc quan, Hồ Thứ gọi điện thoại tới nói đêm qua anh ta đã xảy ra chuyện, ống truyền dịch không hiểu sao không khí bị tắc, nếu không phải y tá kịp thời phát hiện, chỉ sợ người đã không còn trên đời nữa rồi.
Hơn nữa thảm nhất chính là tuy cấp trên biết tình huống, cũng đã cử người đến để xử lý tốt chuyện này, nhưng chỉ sợ phải mất hơn mười ngày mới giải quyết được, mà Bàng Tử Kỳ e rằng nhất định sẽ không thể chịu đựng nổi trong khoảng thời gian đó.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ, vẫn là không nên nói chuyện Bạch Nguyệt Hồ đi đến đó một chuyến cho Hồ Thứ biết, dù sao đây cũng là hành vi lén lút, cẩn thận nghĩ lại cũng tính là hành vi phạm pháp, dù gì thì Hồ Thứ cũng là cảnh sát……
Cứ như vậy yên ổn vượt qua một ngày, tới sáng sớm ngày thứ ba.
Bạch Nguyệt Hồ hẹn trước thời gian Lục Thanh Tửu, nói sau khi ăn xong cơm sáng bọn họ sẽ xuất phát. Lục Thanh Tửu hỏi chúng ta đi đến đó thế nào, có cần cậu đi đặt vé máy bay trước hay không. Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, nói Lục Thanh Tửu không cần lo lắng vấn đề này, đi theo hắn là được
Vì thế ăn cơm sáng xong, Doãn Tầm dùng ánh mắt chờ mong cùng hâm mộ nhìn Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ ra cửa.
“Đi sớm về sớm nha.” Doãn Tầm ở trong sân lưu luyến vẫy tay với bọn họ, “Nhớ chú ý an toàn.”
“Ờ.” Lục Thanh Tửu nói, “Nấu cơm nhớ chú ý một chút, đừng để bị khét đấy, chúng tôi sẽ về nhanh thôi.”
Doãn Tầm nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ ngoan ngoãn giữ nhà, tôi cũng đâu phải là đứa nhỏ ba tuổi đâu.” Sau khi cậu ta nói xong câu này, vẫn cảm thấy không khí quái quái, phản ứng trong chốc lát cuối cùng cũng phát hiện không đúng chỗ nào, “Lục Thanh Tửu, giọng điệu cậu sao giống ông nội tôi thế hả?”
Lục Thanh Tửu: “Doãn Tầm ngốc ơi, tôi không phải ông nội cậu.”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu: “Tôi là ba cậu đấy.”
Doãn Tầm cầm cây chổi ở trong sân nhào tới Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu thấy tình thế không ổn liền cong chân chuồn mất.
Về vụ rốt cuộc sẽ đi đến Sơn Đông bằng cách nào, Lục Thanh Tửu vẫn khá tò mò. Có điều, Bạch Nguyệt Hồ cũng không muốn giải thích, hắn vẫn dẫn Lục Thanh Tửu đi về hướng trên núi, chờ khi đi đến đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ, Bạch Nguyệt Hồ chợt vươn cánh tay ra với Lục Thanh Tửu, ý bảo cậu nắm lấy tay mình.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người dắt tay nhau, Lục Thanh Tửu ngược lại cũng không cảm thấy có gì là không tự nhiên.
Nhiệt độ trên tay của Bạch Nguyệt Hồ hơi thấp hơn người bình thường một chút, có chút hơi lạnh, sau khi Lục Thanh Tửu nắm tay hắn thì chợt thấy xung quanh mình nổi lên một trận sương mù màu đen dày đặc, sương mù dày đặc này bao vây thân thể bọn họ, tiếp theo trước mắt Lục Thanh Tửu tối sầm, đại khái mất đi cảm giác khoảng hai ba giây, chờ đến khi cậu phản ứng lại, sương đen xung quanh đã dần dần tan đi…… Bọn họ tới một nơi hoàn toàn xa lạ,
Nơi này là vùng dã ngoại hoang vu, khắp nơi đều có cỏ dại mọc thành cụm, không nhìn thấy dân cư.
“Mộ ở nơi nào?” Lục Thanh Tửu khẩn trương hỏi một câu.
Bạch Nguyệt Hồ chỉ chỉ dưới chân bọn họ.
Dưới chân của họ là một mảnh bùn đất rắn chắc, Lục Thanh Tửu nhìn, sau đó quay đầu ánh mắt trông mong nhìn Bạch Nguyệt Hồ: “Chúng ta đi vào thế nào.”
Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ: “Chúng ta vẫn nên lịch sự một chút.”
Lục Thanh Tửu: “Hả?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Gõ cửa đi vào thôi.”
Lục Thanh Tửu; “……”
Tuy rằng như đang nói giỡn, nhưng Bạch Nguyệt Hồ hiển nhiên rất nghiêm túc, chỉ thấy hắn nâng chân dậm lên trên đất một cái, mặt đất chấn động mạnh. Sau khi nổ ầm một tiếng, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái hố rất lớn, nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là sau cái hố đó là một cửa đá màu đen.
Lục Thanh Tửu nhìn đến nổi đôi mắt đều trừng lớn, nhưng còn nhiều chuyện phía sau càng làm cậu kinh ngạc hơn, chỉ thấy Bạch Nguyệt Hồ vậy mà lại nâng chân đi tới trước cửa đá kia, giơ tay gõ gõ cửa.
Không khí đọng lại, Lục Thanh Tửu nín thở nhìn chăm chú vào hành động của Bạch Nguyệt Hồ.
Ước chừng qua hai ba giây, cửa đá đóng chặt gắt gao phát ra một tiếng động nặng nề, như là có người nào đẩy từ bên trong ra, lộ ra một khe hở rộng rãi, đủ để cho một người chui qua.
Khi cửa đá vừa mới mở luồng không khí cổ xưa từ trong ngôi mộ tràn ra, khiến cho Lục Thanh Tửu không khỏi ho khan vài tiếng.
Bạch Nguyệt Hồ nói vào thôi rồi trực tiếp tiến vào cửa đá. Lục Thanh Tửu theo sát phía sau, cũng đi vào.
Phía sau cửa đá là một đường hầm thật dài, trên mặt đất trải dài những phiến đá xanh cứng rắn, thời gian cũng không phá hủy đi ngôi mộ này, ngược lại, bên trong ngoại trừ có chút tro bụi, những thứ khác đều được bảo tồn vô cùng tốt, thậm chí Lục Thanh Tửu nương theo nguồn ánh sáng mỏng manh, thấy được bức bích họa màu sắc rực rỡ ở trên vách tường, những bích họa này đều sinh động như thật, hình như miêu tả nghi lễ hiến tế nào đó thời cổ đại. Bạch Nguyệt Hồ có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối, nhưng Lục Thanh Tửu thì không, cũng may lời nhắc nhở của Doãn Tầm trước đó nổi lên chút tác dụng, Lục Thanh Tửu lấy ra một cái đèn pin nho nhỏ từ trong ba lô của mình, sau khi mở ra cuối cùng mới có thể thấy rõ đường dưới chân chính mình.
Bạch Nguyệt Hồ vốn là lần đầu tiên tới đây, nhưng lại giống như rất quen thuộc mộ thất này, hắn cứ vậy đi thẳng về phía trước rồi vòng qua vô số lối rẽ.
Tuy rằng Lục Thanh Tửu không ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy, vì vậy mà gắt gao đi theo phía sau Bạch Nguyệt Hồ không dám đi bậy, cậu nhỏ giọng hỏi phòng bên cạnh là dùng để làm gì vậy.
“Một số là vật bồi táng, có rất nhiều cơ quan.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Đi theo tôi, nếu không rất dễ bị lạc đường.”
Lục Thanh Tửu ừm một tiếng, đi theo sau càng sát hơn.
Tất cả các cánh cửa trong mộ thất đều mở ra, Bạch Nguyệt Hồ hoàn toàn không uổng tí sức gì đã đến được mảnh đất trung tâm ngôi mộ. Lục Thanh Tửu đi theo phía sau hắn, nhìn khắp nơi xung quanh, cảm giác nơi này không giống như những nơi khác.
Gian mộ thất này đặc biệt lớn, cũng vô cùng trống trải, có một cái hồ nước hình chữ nhật ở giữa, cùng một số pho tượng hình người có dáng vẻ kỳ quái đứng ở trong một góc, mà không bình thường nhất chính là dấu chân lộn xộn trên sàn trong gian mộ thất này—— hiển nhiên đã có người tới nơi này, dẫm lung tung lộn xộn lên trên sàn nhà vốn đã phủ đầy tro bụi.
Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới lời Bàng Tử Kỳ từng nói, bọn họ từng đi xuống ngôi mộ này, nhìn thấy quan tài, chỉ là sau khi đụng vào thi thể thì thi thể kia liền chìm vào trong nước, bọn họ không thể vớt thi thể ra ngoài được.
Mà gian mộ thất trước mắt này cùng với những dấu chân kỳ lạ kia, hoàn toàn phù hợp với những gì Bàng Tử Kỳ miêu tả. Hiển nhiên, nơi này chính là nơi đặt thi thể của Vũ Sư Thiếp.
Bước chân Bạch Nguyệt Hồ cũng dừng lại, ánh mắt phóng tới cái hồ ở trung tâm mộ thất. Hắn đi đến bên bờ hồ, hơi hơi cúi người, hình như đang quan sát đồ vật trong nước.
Lục Thanh Tửu cũng đi qua xem, thấy được tình hình trong hồ nước. Theo lý thuyết ngôi mộ đã được chôn tại nơi này nhiều năm như vậy, tính ra nếu có nước thì cũng nên khô cạn, nhưng trước mắt này lại có một hồ nước trong vắt. Lục Thanh Tửu dùng đèn pin chiếu vào, phát hiện nước sâu không thấy đáy, phát ra ánh sáng hơi rung động, giống như có vật gì còn sống ở trong nước vậy.
“Nước ở nơi này có thông đến chỗ nào không?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu: ‘’Hồ nước này đã bị bịt kín rồi.”
Lục Thanh Tửu: “Nhưng đã nhiều năm như vậy, sao nước vẫn không khô?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chỉ cần thi thể Vũ Sư Thiếp ở đây, nước sẽ không khô.”
Lục Thanh Tửu à một tiếng: “Vậy thi thể cô ta chắc là ở bên trong rồi, chúng ta phải mò ra sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nhăn mày: “Thử xem đi, không được tôi sẽ xuống nước.” Hắn hiển nhiên không thích nước này.
Lục Thanh Tửu lại lấy dây thừng có móc sắt từ trong ba lô ra—— đến chỗ này không thể không khen Doãn Tầm một câu thêm lần nữa rồi, nếu không phải cậu ta vẫn luôn lải nhải ở bên tai Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu sẽ không mang theo mấy thứ này, không ngờ hiện tại thật sự có công dụng như vậy.
Lục Thanh Tửu nắm dây thừng rồi ném đầu có móc sắt xuống hồ nước, quả nhiên như Bạch Nguyệt Hồ nói, hồ nước này đã được bịt kín, ước chừng sâu khoảng hai mét, dây thừng rất nhanh đã xuống đến đáy, Lục Thanh Tửu bắt đầu nỗ lực lay động dây thừng, muốn câu lấy thi thể ở dưới đáy lên.
Dây thừng lay động ở trong nước, rất nhanh, Lục Thanh Tửu cảm thấy dây thừng căng lên, hình như đã móc được thứ gì đó rất nặng, cậu dùng sức bắt đầu kéo thứ kia lên, sau khi dùng sức thì phát hiện thứ kia vẫn không nhúc nhích tý nào.
“Hình như tôi câu được thứ đó rồi.” Lục Thanh Tửu nhíu lại mày nói, “Nhưng nặng quá, tôi không kéo lên được—— hay là kéo đến vách tường đi?”
Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay bắt lấy dây thừng, bắt đầu dùng sức cùng với Lục Thanh Tửu. Sự khác biệt giữa hai người lập tức hiện ra, Lục Thanh Tửu dù thế nào cũng không kéo được dây thừng nhúc nhích nổi một chút, nhưng khi nằm ở trong tay Bạch Nguyệt Hồ lại trở nên vô cùng dễ dàng, thậm chí Bạch Nguyệt Hồ cũng không cần dùng động tác mạnh mẽ gì, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm dây rồi kéo thứ đó lên thôi.
Lục Thanh Tửu thấy mình không thể giúp được gì, dứt khoát buông tay ra đứng ở bên cạnh nhìn. Theo động tác Bạch Nguyệt Hồ, một thứ màu đen bị dây thừng câu lên, Lục Thanh Tửu lấy đèn pin ra soi xuống nước, xác định thứ mà mình nhìn thấy chính là thi thể chìm sâu dưới đáy nước.
Thi thể đó mặc một cái váy màu xanh lá, tuy rằng cô ta nhắm hai mắt, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nhận ra cô ta giống y như đúc nữ quỷ đi theo Bàng Tử Kỳ kia.
Trải qua nhiều năm như vậy, thi thể vẫn được bảo tồn rất tốt, da thịt trắng nõn mềm mại, hoàn toàn không giống như người ch.ết, ngược lại giống như đang ngủ hơn.
Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm thi thể đến thất thần, cô gái này không phải rất xinh đẹp, nhưng lại có một loại ma lực khó có thể diễn tả được, khiến cho người ta không tự chủ được muốn nhìn cô ta chằm chằm, nhìn một cái thôi…… Lục Thanh Tửu có chút không khống chế được ánh mắt của mình, Bạch Nguyệt Hồ chợt gọi tên của cậu: “Lục Thanh Tửu.”
Lục Thanh Tửu bừng tỉnh: “Hả?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cô ta đẹp như vậy sao?”
Lúc này Lục Thanh Tửu mới phát hiện tình trạng chính mình có chút không thích hợp, cậu thu hồi ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ: “Cái gì?”
Bạch Nguyệt Hồ lại rất có kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa: “Tôi nói, cô ta đẹp như vậy sao? Còn đẹp hơn —— cả tôi sao?”
Lục Thanh Tửu bật cười, cậu nói: “Đương nhiên không đẹp bằng anh rồi.” Cậu sợ mình nói như vậy Bạch Nguyệt Hồ sẽ không tin, cho nên bổ sung một câu: “Anh là hồ ly tinh đẹp nhất trên đời này.”
Lúc này Bạch Nguyệt Hồ mới vừa lòng gật gật đầu.
Thi thể bị Bạch Nguyệt Hồ dùng dây thừng cứng rắn vớt từ trong hồ nước lên, hắn cũng không hề có ý thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả, cứ vậy mà ném thi thể sang cạnh cái hồ y như đang ném một bọc rác vậy. Thi thể kia thoạt nhìn mềm mại, trên thực tế lại cứng cực kỳ, bụp một tiếng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng giống như tiếng của vàng đá rơi xuống đất.
Dựa theo cách nói của Bạch Nguyệt Hồ, chỉ cần hủy đi thi thể này thì Bàng Tử Kỳ sẽ có thể sống sót, bản thân cũng không cần lo sẽ bị cô ta ám nữa, chỉ là không biết nên hủy bằng cách nào, điều này làm cho Lục Thanh Tửu có chút đau đầu, cậu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ cũng hiểu rõ ý trong ánh mắt của cậu, im lặng một lúc sau đó nói: “Dùng dao thử xem?”
Lục Thanh Tửu: “……” Khi hắn nói những lời này cũng không chắc chắn lắm. Nhưng mà thử xem cũng không có vấn đề gì Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi, móc ra một con dao từ trong balo ra.
“Cứ chặt như vậy sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
Tuy rằng cô gái trước mắt này là một thi thể, nhưng mà cô ta trông rất giống như một người đang sống, Lục Thanh Tửu muốn ra tay nhưng lại hơi có chướng ngại tâm lý, cơ mà suy cho cùng người đang sống vẫn quan trọng hơn người đã ch.ết, nghĩ đến Bàng Tử Kỳ đang nửa ch.ết nửa sống nằm trong bệnh viện, Lục Thanh Tửu cầm chặt chuôi dao.
“Xin lỗi.” Nói xong một câu với thi thể, Lục Thanh Tửu liền hạ quyết tâm bổ một dao xuống thi thể, nhưng mà điều khiến cậu không ngờ chính là, trong nháy mắt con dao tiếp xúc với thi thể, Lục Thanh Tửu cảm thấy giống như mình đang chém vào thứ gì đó cực kỳ cứng rắn, con dao trên tay bị chấn động đến văng ra ngoài.
“A!” Tay Lục Thanh Tửu bị chấn đến tê dại, không khỏi kêu lên.
“Chém không được?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.
“Ừm.” Sắc mặt Lục Thanh Tửu nặng nề, “Quá cứng, chém không được……”
“Phiền phức thật.” Bạch Nguyệt Hồ phun ra ba chữ.
Nghe được Bạch Nguyệt Hồ lại nói phiền phức, Lục Thanh Tửu lập tức khẩn trương lên, cậu nói: “Phiền phức thế nào? Nguyệt Hồ, có phải chúng ta sẽ gặp rắc rối gì hay không?”
Ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ hơi có chút âm trầm: “Ngược lại cũng không đến mức gặp rắc rối.”
“Vậy thi thể này phải làm sao bây giờ.” Lục Thanh Tửu xoa cánh tay chính mình, nhíu mày nói, “Chẳng lẽ Bàng Tử Kỳ chỉ có thể chờ ch.ết thôi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ thở dài: “Để tôi vậy.”
Vì tiếng hắn thở dài quá mức buồn phiền nên đã làm cho sự lo lắng ở trong lòng của Lục Thanh Tửu dâng lên càng sâu, cậu đang muốn dò hỏi rốt cuộc là chuyện gì thì thấy dưới người của Bạch Nguyệt Hồ nổi lên một trận sương đen, sương đen này rất nhanh đã bao phủ toàn bộ mộ thất, che đi ánh sáng vốn đã mờ tối. Tuy rằng Lục Thanh Tửu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng rõ Bạch Nguyệt Hồ sẽ không hại chính mình, vì thế dứt khoát lui sang một bên.
Sương đen tỏa ra không lâu, Lục Thanh Tửu nghe vị trí gần hồ nước truyền ra một tiếng khóc thét bén nhọn của cô gái, tiếng khóc này mang theo sự oán hận cùng căm ghét, khiến cho da đầu người ta tê dại, xen lẫn với tiếng khóc càng lúc càng lớn là tiếng dã thú trầm thấp rít gào của dã thú, tiếng gầm gừ này khiến cho thân thể Lục Thanh Tửu trực tiếp cứng lại, không dám nhúc nhích một cái nào luôn.
‘’Nhóp nhép nhóp nhép’’Tiếng thịt bị nhai nuốt sau cùng bị thay vào là tiếng khóc thét của cô gái, tiếng khóc kia dần dần nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, toàn bộ trong gian mộ thất này đều tràn ngập tiếng dã thú đang gặm thịt.
Lục Thanh Tửu không đoán được đã xảy ra chuyện gì…… Bạch Nguyệt Hồ hóa thành nguyên hình, ăn luôn thi thể không biết xử lý ra sao ư?
Cách màn sương đen dày đặc, Lục Thanh Tửu lờ mờ thấy một đôi mắt màu đỏ thật lớn, đôi mắt kia cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn chăm chú về phía cậu.
Ánh mắt hai bên nhìn thẳng nhau, Lục Thanh Tửu miễn cưỡng xả ra một nụ cười cứng đờ: “À…… Ăn ngon không?”
Tiếng nhai nuốt dừng lại, giọng Bạch Nguyệt Hồ truyền đến: “Khó ăn muốn ch.ết.”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh ăn vào như vậy có bị di chứng gì không?” Thứ kia cứng như vậy, hơn nữa còn ở đây không biết bao nhiêu năm, nhất định đã qua hạn sử dụng rồi.
Bạch Nguyệt Hồ không hé răng, lại gặm, chờ sau khi gặm xong thì sương đen dần dần tan đi, Lục Thanh Tửu thấy hắn ngồi ở bên cạnh cái hồ lộ ra một vẻ mặt không vui tý nào.
Lục Thanh Tửu đi qua nhỏ giọng kêu một tiếng: “Nguyệt Hồ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói “Hử?”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh ăn rồi hả?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Ừm.”
Lục Thanh Tửu nói: “À……vậy mùi vị thế nào?”
Bạch Nguyệt Hồ nghĩ nghĩ, nói: “Cậu ăn bùn bao giờ chưa?”
Lục Thanh Tửu: “……Chưa.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy cậu tưởng tượng thử đi, mùi vị của một cục bùn hơn một ngàn năm sẽ như thế nào!”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu cảm thấy bản thân vẫn là không nên tưởng tượng xem thử thế nào, mùi vị của Vũ Sư Thiếp hiển nhiên vượt qua mức tưởng tượng của cậu rồi, nếu không….tại sao sau khi Bạch Nguyệt Hồ ăn vào lại lộ ra vẻ mặt tủi thân như thế, giống như đã bị ép buộc phải ăn một cục bùn lớn vậy.