Chương 63: Quà sinh nhật
Sinh nhật Lục Thanh Tửu vào tháng ba, đúng độ chính xuân. Vạn vật như sống lại, toàn thế giới đều tràn ngập sức sống. Lục Thanh Tửu thích mùa xuân bận rộn, thích ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân, thích những dòng suối không còn đóng băng, thích không khí trong lành của cánh đồng bát ngát cỏ cây. Khi còn ở chung với bà ngoại, đến ngày sinh nhật của Lục Thanh Tửu, bà sẽ nấu một bát mì gà đặc biệt cho cậu. Nhà bọn họ không có nhiều tiền, không thể mua bánh kem, nhưng với Lục Thanh Tửu, chỉ cần được ăn bát mì ấy thôi là cậu đã thỏa mãn lắm rồi. Trên bát mì luôn có ba quả trứng chiên lòng đào, Lục Thanh Tửu có thể ăn sạch ba quả trứng ấy chỉ trong hai đũa thôi.
Sau này khi rời khỏi thôn Thủy Phủ, đã rất lâu rồi Lục Thanh Tửu chưa được thưởng thức lại tay nghề của bà ngoại. Cậu nhớ ngày ấy cha mẹ cũng muốn đón bà ngoại ra ngoài sống, nhưng nói thế nào bà cũng không đồng ý, bà kiên quyết ở lại thôn xóm hẻo lánh này như đang chờ đợi một điều gì đó.
Sáng sớm ngày 30, Lục Thanh Tửu từ trên giường tỉnh lại. Sau khi mở mắt, việc đầu tiên cậu làm là cầm lấy hộp gỗ ở đầu giường.
Trên hộp vẫn được cắm ổ khóa văn tự, mỗi ngày trên khóa văn tự sẽ xuất hiện văn tự mới. Hôm nay, như thường lệ, Lục Thanh Tửu kiểm tr.a ổ khóa một lần, sau khi nhìn kỹ chiếc chìa khóa, khuôn mặt cậu lại không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Trên khóa văn tự, Lục Thanh Tửu nhìn thấy ba chữ vô cùng quen thuộc —— Lục, Thanh, Tửu, đúng là họ tên cậu. Lục Thanh Tửu lập tức nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình và vị hòa thượng Huyền Ngọc, sư thầy nói trước khi qua đời bà ngoại cậu đã để lại cho cậu một món quà, món quà kia hẳn chính là chiếc hộp gỗ trước mắt này.
Tay Lục Thanh Tửu khẽ run, cậu chậm rãi vặn đầu khóa, để ba chữ Lục Thanh Tửu tới trục hoành. Khoảnh khắc ba chữ nằm trên trục hoành, hộp gỗ phát ra một tiếng vang thanh thúy, ổ khóa kín mít cứ thế được mở.
Lục Thanh Tửu hồi hộp đến khó thở, cậu chậm rãi rút chìa khóa rồi mở hộp gỗ, thấy được thứ bên trong.
Đó là một quyển sổ rất dày, trông có hơi cũ.
Lục Thanh Tửu vươn tay mở cuốn sổ, lại thấy từ trong sổ rơi ra một miếng gì đó màu đen. Cậu ngơ ngác nhặt đồ vật kia lên, sau khi cầm vào tay, Lục Thanh Tửu nhận ra đây là một mảnh vảy màu đen có phần giống với mảnh vảy cậu nhặt được đêm qua. Chỉ là trên bề mặt mảnh vảy này phủ kín vết xước, có vẻ như chủ nhân của nó đã bị thương rất nghiêm trọng.
Lục Thanh Tửu cảm thấy hơi loạn, suy đoán trước đó của cậu đã được chứng minh, xem ra bà ngoại cậu đúng là cũng biết về những sinh vật phi nhân loại, không những thế, có vẻ như bà còn từng giao tiếp với họ. Nhưng còn mảnh vảy màu đen này là của Bạch Nguyệt Hồ sao? Hay là người cùng tộc của hắn? Nhưng tộc nhân của Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc là gì, là rồng sao? Rồng có nhiều loại như vậy, ngay trong Sơn Hải Kinh cũng đã có khá nhiều……
Lục Thanh Tửu chần chờ hồi lâu mới chịu cất mảnh vảy vào trong túi rồi mở cuốn sổ trong tay ra xem.
Vì để quá lâu nên trang sổ đã ố vàng cũ kĩ, nhưng nét chữ đẹp đẽ trên sổ thì vẫn rõ ràng, đây đúng là bút tích của bà ngoại Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu mở trang đầu tiên, trên đó viết: Thôn Thủy Phủ là Hữu Thủy.
Lục Thanh Tửu nhíu mày nghi ngờ, quả thực cậu cũng từng cảm thấy tên thôn rất kỳ quái. Phần lớn tên thôn đều được đặt theo một số đặc điểm nhất định của địa phương đó, ví dụ nếu một thôn có khá nhiều người họ Lý thì người ta sẽ gọi luôn thôn đó là thôn họ Lý, nhưng ở thôn Thủy Phủ, một con cá hay một dòng suối nhỏ cũng không có, vậy tại sao lại gọi là thôn Thủy Phủ?
Lục Thanh Tửu lật thêm vài trang, cậu nhận ra quyển sổ trước mắt hình như là bút ký của bà ngoại mình. Những ghi chép trong này khá lộn xộn, không có thời gian cụ thể, có lẽ là chỉ khi nào nhớ đến bà mới viết vài dòng. Nhìn qua một lượt thì có vẻ như cuốn bút ký này được ghi chép từ khi bà ngoại còn trẻ cho đến khi bà qua đời.
“Tôi rất thích nơi này, vị khách ấy rất thú vị, hơn nữa còn rất đẹp, ha ha. Tôi cảm thấy anh ấy còn đẹp hơn cả tôi.” Bà ngoại đã viết như thế, “Chỉ là ăn hơi nhiều, cảm giác sắp nuôi không nổi nữa rồi.”
Vẻ mặt Lục Thanh Tửu cứng đờ, cậu có dự cảm không lành.
Gần như ngay lập tức, sau khi lật thêm các trang, linh cảm không tốt của Lục Thanh Tửu đã trở thành sự thật. Bút kí của bà ngoại nói cho cậu biết dường như bà cũng trải qua những việc giống cậu. Bà cũng gặp một khách trọ xinh đẹp, khách trọ kia cũng ăn rất nhiều, nhưng tính tình của người này lại không giống với Bạch Nguyệt Hồ, người này rất dịu dàng và săn sóc, “ấm áp tựa ánh mặt trời mùa xuân.”
“Tôi rất thích mùa xuân.” Cô gái trẻ ngày ấy đã nhanh chóng lún sâu vào tình yêu cuồng nhiệt, “Giống như anh ấy vậy. Hôm nay anh ấy nấu cơm trưa rất ngon, tôi hỏi anh ấy có thể nấu ăn cho tôi suốt đời được không, anh ấy liền cười gật đầu.”
Đọc những tâm sự ấm áp này khiến Lục Thanh Tửu bỗng thấy khó chịu trong lòng. Trong trí nhớ của mình, cậu chưa từng gặp ông ngoại. Không những thế, hai chữ ông ngoại còn là điều cấm kỵ trong nhà cậu. Khi còn nhỏ Lục Thanh Tửu đã từng hỏi bà ngoại một lần, bà đã bảo cậu không được hỏi nữa.
“Cháu không có ông ngoại.” Bà ngoại nói, “Tiểu Tửu ngoan, đừng hỏi nữa.”
Kể từ đó, Lục Thanh Tửu không bao giờ hỏi thêm lần nào cả.
Lục Thanh Tửu tiếp tục xem, phát hiện phần sau của cuốn sổ đã bị xé hơn phân nửa. Có thể nhìn ra khi xé, tâm trạng bà ngoại đã vô cùng kích động, bởi vì từ dấu vết còn sót lại, cậu có thể thấy thiếu chút nữa cuốn sổ này đã bị xé thành hai nửa.
“Tôi đã biết.” Bà ngoại viết tiếp, “Tôi tự nguyện chọn như vậy là bởi vì ít nhất tôi còn có anh ấy, có anh ấy là đủ rồi. Vốn dĩ bọn họ muốn tôi trở về là vì nhà họ Lục chỉ còn lại một mình tôi, tôi là người duy nhất ở đây, đây cũng là trách nhiệm của tôi.”
Lục Thanh Tửu không rõ trách nhiệm này là có ý gì, nhưng tâm trạng cậu lại càng thêm nặng nề, cậu cảm giác đã có chuyện gì đó xảy ra với bà ngoại mình.
Mấy trang sau có rất nhiều trang để trống, có vẻ như bà ngoại Lục Thanh Tửu không có hứng viết tiếp. Lật thêm vài trang nữa, Lục Thanh Tửu đọc được những tâm sự khiến cậu vô cùng bất an.
“Anh ấy thay đổi rồi, tại sao lại như vậy.”
“Tại sao lại như vậy, tôi không hiểu.”
“Bọn họ cử khách trọ mới đến, nhưng tôi không thể chấp nhận.”
“Tại sao, tại sao…… tại sao, tại sao, tôi không muốn từ bỏ, tôi không muốn từ bỏ.”
“Tôi đã có thai.”
“Tất cả đều kết thúc rồi.”
Lục Thanh Tửu ôm chặt cuốn sổ. Chưa kết hôn đã có thai là tội lớn ở trong quá khứ, cũng may là địa vị của nhà họ Lục ở trong thôn Thủy Phủ rất cao, vậy nên bà ngoại cậu không bị đuổi khỏi thôn, nhưng bà cũng không thể tham gia một vài sự kiện quan trọng, thi thoảng còn phải chịu đựng sự xem thường của thôn dân. Khi mẹ Lục Thanh Tửu ra đời, bà ngoại đã đưa mẹ cậu rời khỏi thôn Thủy Phủ để mẹ trưởng thành ở bên ngoài. Sau này vì công việc bận rộn, không thể chăm sóc cho Lục Thanh Tửu nên ba mẹ cậu mới đưa cậu về đây, lúc này cậu mới có cơ hội trải qua thời thơ ấu bên cạnh người bà hiền từ.
Rốt cuộc thì bà ngoại cùng vị khách trọ bà yêu đã xảy ra chuyện gì? Lời bà nói thay đổi là có ý gì? Lục Thanh Tửu cảm giác mình đang đứng trước một vực sâu đen tối, chỉ cần tiến thêm một bước là cậu sẽ ngã xuống. Lý trí nói cho cậu biết mình nên dừng lại, nhưng lòng hiếu kỳ lại thúc giục cậu tiếp tục bước đi.
Lục Thanh Tửu lật vài trang sổ cuối cùng, thấy bà ngoại để lại cho mình một lời nhắn.
“Thanh Tửu, khi cháu nhìn thấy cuốn sổ này, hẳn là bà đã không còn nữa. Bà muốn nói với cháu một tiếng xin lỗi, cha mẹ cháu ch.ết không phải do tai nạn, là có người giết bọn họ. Nhưng người đó đã bị trừng phạt, ông ấy cũng không tự nguyện, vậy nên xin cháu đừng trách ông ấy. Thôn Thủy Phủ có rất nhiều bí mật, bà không biết cháu đã biết được bao nhiêu, nhưng nếu có thể, bà cũng không muốn cháu biết quá nhiều.”
Lục Thanh Tửu nhìn nét chữ, cảm thấy cả người càng ngày càng lạnh.
“Nhà họ Lục chúng ta có huyết thống đặc biệt, sinh ra đã là người phải canh giữ bảo vệ thôn Thủy Phủ. Nhưng hiện tại huyết mạch của nhà họ Lục rất mỏng manh, không biết khi nào sẽ cắt đứt. Bà rất vui khi cháu rời khỏi thôn Thủy Phủ, cũng hy vọng cháu đừng trở về, như vậy tất cả những chuyện này mới có thể hoàn toàn kết thúc. Nhưng bà vẫn lo khi mình đi rồi ở đây sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cháu trở lại cũng sẽ không hiểu gì, vậy nên bà để lại cuốn bút ký này cho cháu, bà vô cùng hi vọng cháu đừng mở nó, cũng không nhìn thấy nó.”
Hiển nhiên là nguyện vọng của bà ngoại đã không thành, dưới sự thúc đẩy của số mệnh, Lục Thanh Tửu vẫn trở lại, trở về với thôn xóm hẻo lánh này.
Lục Thanh Tửu thấy cổ mình nghèn nghẹn, cậu tiếp tục xem.
“Nhưng nếu cháu thấy thì có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu. Cháu có con đường của riêng mình, bà không thể thay cháu đưa ra quyết định. Thủy Phủ là nơi rất đặc biệt, nó nối liền cả hai thế giới. Nhà họ Lục đã trấn giữ ở đây hàng ngàn năm, thứ chúng ta canh giữ không phải thôn mà là người. Thanh Tửu, có phải cháu cũng đã gặp một vị khách trọ không? Người cháu phải trông giữ chính là người đó, người đó tồn tại thì thôn Thủy Phủ mới có thể tiếp tục tồn tại, nếu người đó ch.ết hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng dù có thế nào cháu cũng không được nảy sinh tình cảm với khách trọ kia, đây là sai lầm, người nhà họ Lục đều sẽ vì thế mà trả một cái giá rất đắt.”
Lục Thanh Tửu không biết khi viết những lời nhắn nhủ này bà ngoại cậu đã mang tâm trạng gì, có phải bà đang nghĩ đến người mình yêu không? Rõ ràng chuyện này rất mâu thuẫn, dùng hết sức lực để bảo vệ một người, sao lại có thể không có tình cảm cho được? Con người không có tình cảm còn được xem như là con người sao? Huống hồ bọn họ mới là bên nhỏ yếu, vì sao lại để bọn họ bảo vệ những khách trọ mang sức mạnh to lớn như thế? Cậu thật sự không thể hiểu được.
Bà ngoại cũng không thể cho cậu một đáp án hoàn hảo, bà để lại lời nhắn cuối cùng: “Thanh Tửu, bà ngoại yêu cháu, nếu cháu gặp chuyện không may, hãy nhìn vào chiếc hộp này nhiều hơn nhé.”
Đến đây thì bút ký đã kết thúc.
Đoạn cuối vô cùng qua loa, có thể thấy tâm trạng người viết những dòng này đang bất ổn, hẳn đây là lời trăng trối của bà ngoại.
Lục Thanh Tửu vuốt ve trang giấy, cảm nhận xúc cảm thô ráp trên đầu ngón tay. Cậu đã hiểu một phần ý của bà ngoại, cũng có vài chỗ cậu không rõ, nhưng lúc này mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa. Cậu ôm chặt cuốn sổ như muốn che chở, sau đó đứng dậy đi tìm Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ hãy còn đang ngủ. Hắn nằm trên giường, khuôn mặt vùi vào đệm chăn mềm mại, mái tóc đen dài như tơ lụa rối tung trên ga giường trắng tinh. Khuôn mặt này đẹp tựa bức tranh vậy.
Con người là giống loài nông cạn, từ trước đến nay, thứ mà họ thích vẫn luôn là vẻ ngoài xinh đẹp.
Lục Thanh Tửu ngồi xuống cạnh Bạch Nguyệt Hồ. Động tác của cậu rất nhẹ mà Bạch Nguyệt Hồ vẫn mở mắt, trong mắt hắn mang theo chút buồn ngủ nhưng không hề có một tia phòng bị nào, hắn hỏi: “Sao thế?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi có một số chuyện muốn hỏi anh.”
Ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ chuyển qua chiếc hộp Lục Thanh Tửu đang ôm: “Cậu mở ra được rồi sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Hỏi đi.”
Lục Thanh Tửu hơi chần chừ: “Anh có biết rốt cuộc bà ngoại tôi đã xảy ra chuyện gì không?”
Bạch Nguyệt Hồ trả lời: “Biết một chút.”
Lục Thanh Tửu lập tức sốt ruột: “Là gì?”
“Bà ấy là bà ngoại cậu.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Đã từng là người của nhà họ Lục bảo vệ thôn Thủy Phủ này.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Bạch Nguyệt Hồ kể: “Người yêu của bà ấy gây ra họa lớn nên đã bị giam cầm.” Giọng hắn nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lời nói lại khiến Lục Thanh Tửu khẽ run rẩy.
“Anh……Anh biết người yêu của bà đã gây ra họa lớn gì không?” Lục Thanh Tửu tiếp tục hỏi.
“Không biết.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Những việc này đều là bí mật, Thanh Tửu, sao thế?”
Lục Thanh Tửu cười khổ: “Ông ta đã ăn cha mẹ tôi.”
Bạch Nguyệt Hồ khẽ nhíu mày: “Không thể nào.”
Lục Thanh Tửu: “Vì sao lại không thể?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Nếu muốn ăn thì ông ta cũng sẽ ăn bà ngoại cậu, sao lại há miệng đớp cha mẹ cậu trước chứ?”
Lục Thanh Tửu cảm thấy khó hiểu: “Ý anh là sao? Vì sao anh lại nói như vậy?” Cậu hoàn toàn không hiểu được logic của Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ ngồi thẳng dậy, chậm rãi đến gần Lục Thanh Tửu. Trong mắt hắn có ngọn lửa cháy bỏng khiến Lục Thanh Tửu phải lùi về phía sau như một phản xạ có điều kiện. Bạch Nguyệt Hồ tóm được tay cậu, hắn hỏi: “Cậu sợ cái gì?”
Cổ Lục Thanh Tửu khẽ nhúc nhích: “Tôi chỉ là…… không rõ ý của anh.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Trừ khi đối mặt với kẻ địch, bình thường tộc chúng tôi sẽ chỉ cho những thứ mình yêu thích vào trong bụng. Lúc ấy bà ngoại cậu ở bên cạnh ông ta, nếu muốn ăn ông ta cũng sẽ ăn bà ngoại cậu trước.”
Lục Thanh Tửu: “…… Nhưng sự thật là cha mẹ tôi đã bị ông ta ăn rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Có lẽ không phải do ông ta tự nguyện.”
Lục Thanh Tửu dò hỏi: “Các anh còn có thể bị cưỡng ép sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chúng tôi không bị cưỡng ép nhưng có thể bị ô nhiễm. Ra khỏi thôn Thủy Phủ, đều là những tình huống không giống nhau.”
Lục Thanh Tửu muốn thoát khỏi tay Bạch Nguyệt Hồ nhưng tay hắn cứ như được đúc từ sắt, chặt chẽ nắm lấy cánh tay cậu, gần như là không lay chuyển được. Lục Thanh Tửu đành từ bỏ, cậu rũ đầu ngồi bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ, tay vẫn ôm chặt chiếc hộp gỗ đen: “Anh biết vì sao tôi lại quay về thôn Thủy Phủ không?”
Bạch Nguyệt Hồ quan sát vẻ mặt Lục Thanh Tửu rồi đưa ra một đáp án: “Bởi vì cha mẹ cậu sao?”
“Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Có người nói với tôi rằng cha mẹ tôi không qua đời do tai nạn.” Cậu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, “Ông ấy nói đúng.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Ai nói với cậu?”
Lục Thanh Tửu nói: “Bác cây.”
Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày.
Lục Thanh Tửu nói: “Bác ấy nói cha mẹ tôi chưa đến lúc phải ch.ết, họ ch.ết ở thôn Thủy Phủ không phải do thiên tai.”
Bạch Nguyệt Hồ hỏi: “Cậu tin sao?”
“Lúc tới tôi không tin, nhưng hiện tại thì tin rồi.” Lục Thanh Tửu đáp, “Bác ấy nói rất đúng, cha mẹ tôi không phải ch.ết vì bị đất đá cuốn trôi mà là đã bị ăn mất xác rồi.”
Khó trách Doãn Tầm làm Sơn Thần cũng không tìm được thi thể cha mẹ cậu, lúc đó chỉ tìm được di vật, khi ấy cậu nên biết —— chuyện này hoàn toàn không phải tai nạn, bọn họ đã bị thứ gì đó nuốt vào bụng.
Lục Thanh Tửu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, đôi mắt sáng ngời có phần ướt át, cậu nghĩ tới nỗi tuyệt vọng trên cuốn sổ của bà ngoại mình, nhớ tới cảnh tượng khi xử lý tang lễ cho cha mẹ. Lục Thanh Tửu bỗng hỏi: “Anh sẽ ăn luôn tôi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ hé miệng, hắn biết đáp án tốt nhất là không thừa nhận, nhưng rõ ràng linh hồn hắn có khát vọng với Lục Thanh Tửu, nỗi khát vọng này khiến hắn có chút chần chờ. Bạch Nguyệt Hồ có thể nhìn ra ánh sáng trong mắt Lục Thanh Tửu đang dần ảm đạm.
“Anh không trả lời được sao?” Lục Thanh Tửu hỏi tiếp.
Bỗng nhiên Bạch Nguyệt Hồ thấy trái tim chính mình có hơi căng thẳng. Cảm giác này thật kỳ lạ, rõ ràng trái tim hắn chẳng hề bị thương, vậy mà không hiểu sao nó lại có chút đau đớn. Hắn nói: “Tôi không biết.”
Lục Thanh Tửu cười khổ.
Bạch Nguyệt Hồ nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ cố gắng kiềm chế.” Hắn nắm lấy tay Lục Thanh Tửu, tỉ mỉ ngửi ngón tay cậu. Môi Bạch Nguyệt Hồ lướt trên mu bàn tay Lục Thanh Tửu, cảm nhận được nhiệt độ thuộc về con người. Hắn nói, “Tôi rất khó giải thích cho cậu hiểu cảm giác này, nó giống như là…… Một chiếc bánh kem to lớn ngon lành đi tới đi lui trước mặt cậu, cậu rất thích chiếc bánh kem đó, muốn nuốt luôn nó vào bụng, nhưng cậu cũng biết ăn rồi thì sẽ không còn nữa, cho nên phải tiếp tục chịu đựng.”
Tâm trạng của Lục Thanh Tửu vốn đang đi xuống, vậy mà khi nghe thấy so sánh này của Bạch Nguyệt Hồ, cậu cũng phải bật cười: “Nhưng tôi có phải bánh kem đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ đồng ý: “Đúng vậy, cậu còn hấp dẫn hơn bánh kem.”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Anh đang khen tôi ngọt thịt đấy à?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Cứ cho là vậy đi?”
Lục Thanh Tửu cười ha ha, cậu cười ra nước mắt: “Sinh vật phi nhân loại ăn luôn cha mẹ tôi kia giờ đang ở đâu, ông ta có biết bà ngoại tôi đã mất rồi không?”
“Tôi đã dẫn cậu đi gặp rồi.” Bạch Nguyệt Hồ kể, “Còn nhớ vụ kể chuyện kinh dị lúc trước của chúng ta không? Cậu nhìn thấy con rồng kia rồi chứ, con rồng đó đã ăn cha mẹ cậu đấy. Đương nhiên là tôi cũng không tin lời bọn họ nói, nhưng không hiểu sao con rồng kia lại không biện minh cho mình một câu nào.” Xem ra hắn chắc chắn con rồng kia không ăn cha mẹ Lục Thanh Tửu, nhưng cách nói của Bạch Nguyệt Hồ lại khác một trời một vực với cách nói của bà ngoại Lục Thanh Tửu, cậu cũng không biết rốt cuộc ai mới là người nói thật.
“Tôi hơi khó chịu.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi không nghĩ quà sinh nhật của mình sẽ là cái này.” Sẽ là sự thật nặng nề như thế này.
Bạch Nguyệt Hồ an ủi: “Đừng khó chịu.” Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gáy Lục Thanh Tửu như cách mà cậu đã dùng để an ủi nhóc hồ ly.
Bị Bạch Nguyệt Hồ sờ khiến Lục Thanh Tửu hơi ngứa, cậu muốn né tránh nhưng Bạch Nguyệt Hồ đã giữ chặt lấy cậu.
“Cậu sẽ đi sao?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi, “Sẽ rời khỏi nơi này sao?”
Có lẽ chính Bạch Nguyệt Hồ cũng không nhận ra khi hỏi câu hỏi này, giọng điệu của hắn lại có chút hoảng hốt.
Lục Thanh Tửu suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Không đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu rời khỏi nơi này, tôi cũng không còn chỗ nào có thể đi cả.” Khi nói ra những lời này khiến Lục Thanh Tửu cảm thấy xót xa, cậu đã sớm mất đi người thân, không có chốn dung thân nữa rồi. Thôn Thủy Phủ với cậu mà nói không chỉ là quê hương mà còn giống như một ngôi nhà ấm áp.
Nơi này có Doãn Tầm chờ cậu về, có Bạch Nguyệt Hồ bảo vệ, có heo nhỏ đáng yêu, còn có nhóc hồ ly lông xù.
Đối với Lục Thanh Tửu, nơi này là sự ấm áp.
“Không cần đi đâu cả.” Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay ôm lấy Lục Thanh Tửu, hắn dùng đầu nhẹ nhàng cọ lên gương mặt cậu tựa như một chú mèo lớn làm nũng, “Cứ ở lại đây thôi.”
Nhìn động tác Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu cảm thấy có lẽ là bởi quá kích động nên hồ ly trước mắt mới làm ra động tác chỉ khi ở nguyên hình hắn mới làm, nói vậy thì rốt cuộc nguyên hình của Bạch Nguyệt Hồ là loại rồng nào. Cậu muốn hỏi nhưng lại cảm thấy Bạch Nguyệt Hồ vô cùng để ý chuyện này, vậy nên Lục Thanh Tửu cũng đành nuốt những lời chuẩn bị ra khỏi miệng vào lại trong bụng.
“Không đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh buông tôi ra đi, tôi đi làm cơm sáng.”
Bạch Nguyệt Hồ chưa tin: “Thật sự sẽ không đi sao?”
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ: “Thật mà, nếu tôi lừa anh thì tôi cho anh ăn luôn tôi, được không nào?”
Bạch Nguyệt Hồ đồng ý: “Cũng được.” Hắn đang nghiêm túc.
Lục Thanh Tửu nói: “Để tôi tiêu hóa những việc này một chút.” Cũng may cậu đã sớm tiếp nhận chuyện phi nhân loại nên đã chuẩn bị tâm lý, nếu chưa biết những chuyện đó, chỉ sợ hôm nay cậu đã bị dọa chạy mất dép rồi.
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lục Thanh Tửu ôm hộp trở về phòng ngủ, cậu cẩn thận đóng hộp rồi đặt nó trở lại đầu giường. Lục Thanh Tửu khẽ vuốt ve hộp, nghĩ về lời nhắn cuối cùng bà ngoại để lại cho mình, nếu gặp chuyện không may, hãy nhìn vào trong hộp…… Có lẽ bà ngoại muốn dùng chuyện của bản thân bà để an ủi cậu.
Lục Thanh Tửu thấy thật buồn bã, cậu khó mà tưởng tượng khi biết người yêu mình cắn nuốt đứa con của bọn họ, bà ngoại cậu đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Sau khi ngồi một lúc lâu trong phòng để điều chỉnh tâm trạng, Lục Thanh Tửu đứng dậy ra ngoài nấu cơm.
Tuy biết chuyện xưa bi thương đã xảy ra ở đây nhưng Lục Thanh Tửu vẫn muốn tiếp tục sinh sống trong căn nhà này. Mặt khác, hôm nay còn là sinh nhật mình, cậu cũng không muốn cảm xúc không tốt của bản thân lây sang những người khác.
Gần đến bếp, Lục Thanh Tửu bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ, hóa ra là tiếng Chu Miểu Miểu và Doãn Tầm cãi nhau, Giang Bất Hoán đứng bên cạnh hòa giải.
“Này, chị làm xong có ăn được không thế!” Doãn Tầm nói, “Không phải tôi đã kêu chị bỏ thêm hai quả trứng gà vào sao, chị nhìn cái bánh kem chưa thành hình này đi.”
Chu Miểu Miểu: “Ui ch.ết mẹ, sớm biết tay nghề cậu như thế chị đã gọi cậu sớm rồi. Nhanh lên nhanh lên, muộn quá rồi, Thanh Tửu sắp dậy rồi!”
Doãn Tầm: “Đừng giục nữa đừng giục nữa——”
Giang Bất Hoán nói: “Đặt ở chỗ này này, cẩn thận một chút.”
Lục Thanh Tửu ghé mắt nhìn vào trong phòng, thấy ba người mặt dính đầy bột mì đang cẩn thận bưng một cái bánh kem, nhưng nhìn thế nào thì cái bánh kem kia cũng rất kỳ quái, nếu nhất định phải hình dung…… nó giống như một đống c*t hòa tan vậy.
Lục Thanh Tửu: “……” Rốt cuộc bọn họ làm bánh kem thế nào mà lại ra hình dạng thế này.
Ba người không phát hiện Lục Thanh Tửu đang nhìn lén ở cửa, cả ba vất vả bỏ bánh kem vào hộp, chỉ lo kem dính lên thành hộp. Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát rồi dứt khoát để lại phòng bếp cho ba người bọn họ, còn mình thì xoay người về phòng.
Tầm hơn hai mươi phút sau, Chu Miểu Miểu phấn khởi tới gõ cửa gọi Lục Thanh Tửu rời giường. Lục Thanh Tửu giả vờ như mình vừa dậy, cậu ngáp một cái rồi nói: “Xin lỗi chị, hôm nay em dậy muộn.”
“Không sao không sao.” Chu Miểu Miểu nói, “Mau tới đây đi, bọn chị chuẩn bị cơm sáng rồi này!”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Hai người làm cơm sáng sao? Ai làm vậy? Đừng nói là Doãn Tầm nha”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chu Miểu Miểu không biết tay nghề nấu nướng của Doãn Tầm đáng sợ đến mức nào, cô mờ mịt hỏi: “Cơm sáng Doãn Tầm làm thì sao? Chị thấy cậu ta làm cũng ra dáng phết mà.”
Lục Thanh Tửu: “…… Thôi, không có gì.” Cậu không nói cho Chu Miểu Miểu biết nhìn bề ngoài những món ăn Doãn Tầm nấu rất gì và này nọ, nhưng ăn vào lại kinh khủng vô cùng. Hương vị ấy khó ăn đến đòi mạng, cứ như thể Doãn Tầm đã dùng nguyên liệu kỳ quái nào đó để nấu ăn vậy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vì chúc mừng sinh nhật cậu mà mọi người đã bận rộn cả buổi sáng, Lục Thanh Tửu không muốn làm bọn họ thất vọng. Cùng lắm thì ăn đồ ăn Doãn Tầm nấu xong, bọn họ sẽ dắt nhau đi gặp Tào Tháo một ngày…… mà thôi nhỉ?