Chương 2

Lý Kỳ Thù thoáng suy nghĩ liền từ trong trí nhớ xuất ra một cái tên, tướng quân bách chiến bách lắng của Ly Triều, “Ưng lang” khiến người ta sợ hãi của Tây Vực.
 


“Tìm ta?” Nhưng Lý Kỳ Thù lại có chút mê mang, bởi vì nàng biết, cho dù là ma ma thật sự đến tìm nàng thì cũng sẽ không gọi Lữ Yên Hàn tới, ít nhất cũng là thân binh của mình, nhưng cục diện lúc này đã không cho phép nàng suy nghĩ sâu.
 


Sau khi vừa sợ vừa khóc, nàng đã thoáng tỉnh táo lại, gió mắt liễu rũ đong đưa bên người , phủ lên bộ hỉ phục, rơi vào trong mắt Lữ Yên Hàn thật là chướng mắt, giống như mũi nhọn trên chiến trường ngay trước mắt, hắn hận không thể lập tức né tránh.
 


Chính bộ hỉ phục này đã hại tiểu cô nương mà hắn giấu trong lòng xem như trân bảo rơi xuống kết cục như vậy.
 
Nhưng hắn không hề hay biết, bản thân mình cũng bởi vì ở trên chiến trường khói lửa bốn phía, khói báo động cuồn cuộn, hắn bởi vì phân tâm, bị kẻ địch đánh lén mà ch.ết.


 


Hắn vừa hối hận vừa căm giận, căm giận Vương Miểu Chi kia không biết quý trọng, hối hận vì mình không thể về sớm một chút, không sớm một chút… nói ra mình thích nàng. Có lẽ con người luôn luôn sau khi bỏ lỡ mới biết hối hận. Có lẽ là ông trời nghe thấy sự hối hận của hắn, cho nên lại cho hắn một cơ hội nhỉ.


available on google playdownload on app store


 
Nhưng hắn lại không muốn dời ánh mắt, bởi vì bên dưới hỉ phục này là người mà hắn tâm tâm niệm niệm đã lâu.
 
“Ừm, nếu người không muốn hồi phủ thì đi theo thần đi.”
 


Lý Kỳ Thù sững sờ nhìn Lữ Yên Hàn, phải đi cùng hắn sao? Nàng không có chỗ để đi, thế là nàng suy nghĩ trong phút chốc, vẫn là đồng ý.
 
Cổ chân của nàng bởi vì vừa rồi chạy nhanh mà có chút đau nhức, cuối cùng vẫn vịn cây dương liễu đứng dậy: “Đi thôi.”
 


Lữ Yên Hàn thở phào nhẹ nhõm, may là nàng không từ chối mình, nhưng bàn tay vốn định vươn ra của hắn lại rụt trở về, sắc mặt lại không phục sự trong trẻo lạnh lùng ngày thường, sự dịu dàng trước đó giống như cũng chỉ là ảo giác trong lúc vội vã mà thôi.
 


Lữ Yên Hàn sau khi từ tường cao nhảy vào liền dùng kiếm chém khóa sắt ra, mở ra một cái cửa lớn của một gian nhà nằm ở phương Khang An, Lữ Yên Hàn ở trong, Lý Kỳ Thù ở bên ngoài, dưới bóng đêm nồng đậm hai người đối diện nhìn nhau, Lữ Yên Hàn lại dời ánh mắt đi trước.
 


“Đây… là nhà của Thế tử gia?” Lý Kỳ Thù kinh ngạc nhìn Lữ Yên Hàn, nghĩ thầm hắn cũng không giống như người sẽ đi cạy cửa nhà người ta.
 
Lữ Yên hàn cũng biết phương thức mở cửa như vậy quả thật có chút kỳ lạ, nhưng hắn đi ra ngoài vội vàng, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
 


“Ừm, thần không mang theo chìa khóa, trước tiên cứ ở tạm nơi này một đêm đi.”
 
Trong giọng nói không mang theo tình như trước đây lại mang theo ý xuân nhè nhẹ nhu hòa, có lẽ là hắn bị mùa xuân vạn vật sinh sôi tràn trề cảm hóa rồi.
 
Lại có lẽ là, bởi vì người trước mắt.
 


“Đa tạ Thế tử gia.” Lý Kỳ Thù cứ như vậy mà vào cửa.
 
Trong mắt Lữ Yên Hàn lóe qua một chút cô đơn, lúc trước… đều gọi mình là Hàn ca ca, nhưng lại nghĩ đến Lý Kỳ Thù còn đang chờ, hắn lại khôi phục lại sự trong trẻo lạnh lùng ngày thường, đi lên phía trước.
 


Tòa nhà không lớn, nhưng bài trí đều đầy đủ, tuy phòng trong thời gian dài không có người ở nhưng lại sạch sẽ vô cùng, xem ra là có người đến quét dọn định kỳ. Lý Kỳ Thù nghĩ đến sau khi hơi tỉnh táo lại.
 
“Mặc cái này đi.”
 


Lữ Yên Hàn từ bên trong rương quần áo lấy ra một bộ y phục của mình, nhìn sắc mặt do dự của Lý Kỳ Thù, hắn lại giải thích nói.
 
“Thần chưa mặc qua, chỉ là luôn để nơi này dự phòng thôi. Hơn nữa, nơi này cũng không có y phục của nữ tử.”
 


Lý Kỳ Thù vội vàng nhận lấy, lại nói: “Không phải không phải, ta chỉ không biết là tắm rửa ở đâu mà thôi, trước mắt y phục này đã không thể mặc nữa.” Nàng nói xong lại đỏ mặt lên, dù sao thì nam nữ hữu biệt, bản thân mình không nên nhắc đến việc này với Lữ Yên Hàn.
 


Đôi mắt sáng của Lữ Yên Hàn rũ xuống, lông mi dày mà rậm che khuất sắc màu ấm nhè nhẹ trong mắt, chỉ cảm thấy nàng không ghét bỏ mình là được.
 
“Ở đây trước mắt không có nô bộc, người chờ một chút, một lát nữa thần đi nấu nước đưa đến.”
 


Lý Kỳ Thù có chút do dự, nhưng nghĩ tới mình cũng chưa từng làm những việc này, cũng làm không được nên nàng đồng ý.
 
“Vậy… được, đa tạ Thế tử gia.”
 
“Đừng ngại.”
 


Nói xong Lữ Yên Hàn liền rời đi, thanh kiếm đặt ở trên bàn trong phòng, một đóa hoa mẫu đơn đã hấp dẫn sự chú ý của Lý Kỳ Thù, vừa rồi ngại vì lễ nghi nên nàng cũng không nhìn nhiều, bây giờ lại nhịn không được mà cong khóe môi, hóa ra Thế tử gia cũng thích hoa mẫu đơn? Nàng còn không nhịn được mà sờ lên, cảm thấy con người hắn ngược lại hợp ý nàng.


 


Sau khi cười xong khóe môi lại rũ xuống, trong phòng nàng đã nhiều năm chưa từng trưng bày mẫu đơn. Bởi vì người ngoài cảm thấy mẫu đơn này quá diễm tục, lại quả thật quá gây chú ý, thế là trong điện nàng liền không có sắc thái diễm lệ này nữa, chỉ còn lại hoa ngọc lan đẹp tĩnh mịch đầy trong điện, nàng cũng chỉ thỉnh thoảng bỏ một chút hương hoa mẫu đơn vào trong lư hương trong phòng.


 
Lý Kỳ Thù bỗng nhiên giống như bị rút gân cốt, cả người rơi vào trong sự mệt mỏi, nàng chợt không biết, mình đoan trang tú lệ nhiều năm như vậy là vì cái gì.
 


Lữ Yên Hàn rất nhanh đã nấu nước xong quay lại, chỉ thấy Lý Kỳ Thù nắm góc áo của bộ y phục kia, cúi đầu không nhúc nhích, hắn còn tưởng rằng nàng ngủ thiếp đi rồi, lúc hắn đang định tiến lên ôm nàng vào giường thì Lý Kỳ Thù ngẩng đầu lên.
 


Khoảng cách giữa hai người chưa đến một thước, không khí trong giờ phút này giống như ngừng lại. Kề quá gần khiến cho Lý Kỳ Thù rốt cuộc cũng trở lại hiện thực từ trong sự ngây người mà ngẩng đầu lên không khỏi bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm kinh sợ, trước kia nàng chưa từng nhìn kỹ Lữ Yên Hàn, đã không biết đại ca ca lúc nhỏ kia đã trưởng thành như thế nào rồi.


 


Vương Miểu Chi là quan Trạng Nguyên, trên người mang theo một loại dáng vẻ thư sinh, nhìn ôn văn nho nhã, lại luôn mang theo vẻ mặt có chút u sầu, tà áo tung bay nhẹ nhàng chọc cho tiểu thư nhà quý nhân thương yêu, nếu không phải bởi vì thân phận của hắn ta thì hận không thể lập tức thu hắn ta về trong phủ. Nhưng Lữ Yên Hàn lại có một môi mắt hoa đào trong veo phát ra ánh sáng xán lạn, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khiến người ta không khỏi nghĩ đến người bạc tình bạc nghĩa kia, nhưng khuôn mặt luôn cứng nhắc làm cho người ta nhìn thấy hắn mà như rơi vào đầm nước mùa đông, chỉ cảm thấy người này quá lạnh lùng.


 
Hai người vốn dĩ không phải là một loại người.
 
Ánh mắt Lý Kỳ Thù trở nên ảm đạm, nghĩ đến, mình còn nghĩ tới người kia làm gì.
 


Lữ Yên Hàn ý thức được khoảng cách gần lúc này của hai người liền nhanh chóng đứng thẳng người lên, tựa như không có chuyện gì cả, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay hắn lại để lộ sự căng thẳng của hắn.
 
Sau đó hắn lại thấp giọng nói ra: “Mạo phạm rồi, công chúa.”
 


Lý Kỳ Thù tỉnh lại từ trong suy nghĩ, lại đáp lời: “Không sao.” Lại nghĩ tới vừa rồi mình suy nghĩ cái gì vậy, nàng trào phúng chính mình còn có tâm tư mà suy nghĩ chuyện này.
 
“Nước đã chuẩn bị xong rồi, ở trong phòng bên cạnh, nếu cảm thấy chưa đủ, bên trong phòng bếp nhỏ vẫn còn.”
 


Trong lòng Lý Kỳ Thù còn ưu sầu vì chuyện ngày hôm nay, nàng miễn cưỡng cười cười, nói ra: “Đa tạ.”
 
Nhưng Lữ Yên Hàn vẫn không rời đi, sau khi hắn trầm ngâm một hồi lại mở miệng: “Người tạm thời yên tâm ở lại, chờ một chút nữa thần đi ra ngoài một chuyến.”
 


Đôi đồng tử của Lý Kỳ Thù khẽ giãn ra, cho rằng hắn còn có việc gì gấp: “Muộn như thế rồi còn có việc sao?”
 
Lữ Yên Hàn chắp tay ra sau lưng đáp lời: “Ừm. Chờ chút nữa thần sẽ phái người tới trông coi, người không cần sợ.”
 


“Đa tạ.” Lý Kỳ Thù thật sự vô cùng cảm tạ Lữ Yên Hàn, trong lúc mình còn không làm rõ tình hình hiện tại, hắn giống như thần tiên từ trên trời đưa mình đến nơi này. Nhớ tới ngày mai sau khi tỉnh lại phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nàng bất đắc dĩ cười cười.
 


Lữ Yên Hàn cầm lấy thanh kiếm để trên bàn, hắn cũng không quay đầu lại, đạp lên quang ảnh mờ mờ ảo ảo rời khỏi viện tử, hắn nhìn lên vầng trăng sáng vẫn như cũ cong cong trên bầu trời lại thở phào nhẹ nhõm: Lần này, hắn không tới muộn.
 


Lữ Yên Hàn đón ánh trăng sáng, ở trên đường phố hoàng thành không cấm đi lại vào ban đêm, xách kiếm tiền về phía hoàng cung, đợi từ nửa đêm đến khi trời sáng.
 


Đêm đó hắn nhớ lại đời trước ngừng lại một cách im ắng của mình. Hai mươi lăm tuổi, hắn là Phiêu Kỵ Đại tướng quân đứng hàng tòng nhất phẩm, chiến công hiển hách, lại cả đời không lập gia đình, làm bạn cùng cát vàng. Trong lòng chỉ nhớ nhung cô bé khi còn nhỏ cho mình ánh sáng duy nhất, trong lòng nàng có tình yêu, gả cho người khác sau khi cập kê.


 


Hắn vốn định bảo vệ, lại bởi vì sơ sẩy mà khiến nàng bị ám hại, vận mệnh dừng lại ở năm hai mươi tuổi đó. Nghĩ đến điều này, trong ánh mắt lạnh lùng của Lữ Yên Hàn phiếm hồng, đời trước mình tới quá trễ, cho nên đời này, hắn nhất định phải luôn luôn canh giữ bên cạnh nàng, chiến trường không có hắn còn có thể thắng, nhưng lại không thể che chở công chúa bên cạnh.


 
Đời này hắn cũng khó an.
 
Rốt cuộc, chim hót mùa xuân, dương liễu phe phẩy, sau một đêm huyên náo, cuối cùng cũng nghênh đón ánh sáng bạc, trống buổi sáng thùng thùng thùng gõ vang, từ nhà này đến ngõ khác, các quan lại quý tộc sau một đêm say khướt vẫn phải nghênh đón một ngày mới.


 


Người hôm nay vận khí tốt thì được nghỉ không cần dậy sớm, nhưng người vận khí không tốt như đại quan ngũ phẩm trở lên hoặc là Giám sát Ngự sử, tiến sĩ quá bình thường vẫn phải thượng triều như cũ. Từng người một nhân lúc trời còn tối từ trong nhà đi ra, lay động bước chân, hoặc là ngồi xe bò hoặc là cưỡi ngựa từ một bên khác xa xôi đến Ngọ môn chờ. Đại quan nhất phẩm nhị phẩm tam phẩm ngáp một cái đi vào cửa cung chờ đợi, bọn họ chưa từng nghĩ tới lại nhìn thấy tiểu tử nhà Trấn Quốc công phủ đã đến, không quá quen thuộc mà cung kính qua lại.


 


Tể tướng Trung Thư tỉnh là bạn tốt nhiều năm của Trấn Quốc công, tên là Tôn Cẩn, lúc trước ông cũng nhìn Lữ Yên Hàn lớn lên, ông đi tới vỗ vỗ bả vai của Lữ Yên Hàn đang đứng sừng sững hướng về phía hoàng cung không nhúc nhích: “Cận Chi à, hôm nay đến hoàng cung làm gì vậy? Không phải Thánh thượng phê cho con nghỉ rồi sao, còn chịu khó như thế.”


 
Cận Chi là tên chữ của Lữ Yên Hàn, nhìn thấy Tôn tướng ở đây, Lữ Yên Hàn cũng hồi thần lại, ôm kiếm cung kính cái chào một cái: “Đa tạ Tôn công quan tâm, con đã nghỉ ngơi tốt, hôm nay tiến cung tìm Thánh thượng để thương nghị chút việc.”
 


Tôn Cẩn còn tưởng rằng biên cương lại xảy ra chuyện gì, sắc mặt ông nghiêm túc nói ra: “Bảo vệ biên cương là bản sắc của nam nhi, trọng trách của tướng môn Lữ gia đã có thể giao cho con rồi!”
 
Lữ Yên Hàn vô cùng khiêm tốn nói một tiếng: “Tôn công quá khen.”
 


Quan viên bên cạnh tụ tập tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói về trò khôi hài đêm qua, nhưng lại ngại mặt mũi hoàng gia mà không dám nhiều lời.
 


Lỗ tai Lữ Yên Hàn nhạy bén, sau khi nghe thấy những lời đó, bàn tay cầm kiếm siết chặt, hắn cúi đầu xuống che lại vẻ không vui, lại âm thầm nhìn những thần tử đang chỉ trích kia, ắt phải nhớ kỹ khuôn mặt của bọn họ.
 


Trong những ngày tháng sau này, lúc những người này phạm sai lần cũng nhận được không ít những mũi nhọn trong âm thầm của Lữ Yên Hàn.
 
Tôn Cẩn đột nhiên chú ý tới kiếm trên tay hắn, ông hơi kinh ngạc nói ra: “Sao lại còn mang kiếm vậy?”
 


Lữ Yên Hàn chú ý tới, nghĩ đến lúc đi nên để lại thanh kiếm trong viện, nhưng hắn lại tự giễu trong lòng: Ngươi dám để lại sao? Không sợ nàng ấy phát hiện ra đóa mẫu đơn kia? Thế là hắn giải thích với Tôn Cẩn: “Đi ra ngoài hơi gấp, thói quen.”
 


Tôn Cẩn sờ lên chòm râu dài, trong lòng hiểu được, người đi ra chiến trường dù sao cũng không giống như bình thường, đứa trẻ Lữ gia này ngoài trừ tính tình hơi lãnh đạm một chút thì mọi thứ đều tốt, trong lòng ông thở dài một hơi, không giống như tiểu tử ngu ngốc nhà mình kia! Suốt ngày chỉ biết đi dạo kỹ viện uống rượu hoa! Không chính trực! Ta làm sao lại sinh ra đồ khốn nạn như vậy chứ?


 
Tô Cẩn cũng là thấy mình đang còn ở ngoài, nếu là ở trong phủ mình thì sợ ông đã bắt đầu chửi bậy với Lữ Yên Hàn rồi.
 


Cửa cung mở ra, đám đại thần xếp hàng sửa sang phục liền đi về phía Thái Cực cung, Lữ Yên Hàn gỡ kiếm ra ở cửa ra vào, giao vào thị vệ quen biết xong liền theo dòng người đi vào cung.


Đại triều uy nghi, Thái thượng thanh minh, là vận may của đất nước, đương triều và ngoại bang tới lui phong phú, kinh tế buôn bán phồn vinh, bởi vậy mà dân giàu nước mạnh, dân phong cũng coi như là cởi mở.
 


Chúng thần cầm trong tay cái hốt* ngà voi, có việc thì thượng tấu, không việc gì bãi triều, Thánh thượng uy nghiêm ngồi phía trên, dưới mắt có chút xanh đen, rõ ràng là ông vì chuyện ngày hôm qua làm phiền cả đêm.
 
*Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.


 
Triều thần cũng nhìn ra Thánh thượng không quan tâm, sau khi bọn họ nói đến mấy chuyện quan trọng liền nhao nhao lui xuống, ở trong nhà lưỡng vu* bên hành lang ăn bữa trưa mà trong cung chuẩn bị, sau đó cả điện tràn đầy ý xuân ăn ăn uống uống.
 
*Nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên.
 


Lữ Yên Hành thì đi theo bước chân của Thánh thượng sau khi bãi triều.
 


Lý Thái An nhìn hắn một cái, ánh mắt kia đầy ắp ý nghĩ sâu xa, ông kéo lấy thân thể mệt mỏi, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, cùng nhau đi vào thư phòng, chuyện này đối với một võ tướng mà nói là sự vinh quang lớn lao, nhưng lúc này Lữ Yên Hàn lại không cảm thấy như vậy.
 


Lần này hắn đến đây chẳng qua là vì công chúa mà thôi.
 


Đương kim Thánh thương tên là Lý Thái An, đã chấp chính được mười năm, bây giờ chỉ mới bốn mươi, chính là độ tuổi chí khí ngút trời, hắn còn từng nghĩ đến lúc ông tại vị mà khiến người Hồ ở biên cương hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, khiến Ly Triều chân chính trở thành đất nước vạn quốc triều bái.


 
Lý Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế mạ vàng điêu khắc hình rồng tượng trưng cho sự uy nghi của thiên tử, ông xua tay ra hiệu cho thái giám cung nữ lui ra, chỉ giữ lại một mình Lữ Yên Hàn với mình.
 


Giọng nói uy nghiêm của ông vang lên: “Cận Chi, ngươi có lời gì thì cứ nói đi, ta cũng là nhìn ngươi lớn lên, hiện tại cũng không cần câu nệ nữa.” Làm Hoàng đế nhiều năm, bây giờ Lý Tuyên nói chuyện đã không giận tự uy.
 


Trà Mao Tiêm Xuân vừa pha xong còn phiêu tán mùi thơm, xen lẫn với mùi mực khắp phòng khiến cho tâm tư người ta sâu xa, Lý Tuyên cúi đầu nhìn tấu cương vừa lấy vào để trên bàn, thỉnh thoảng phát ra tiếng tấu chương lật qua lật lại.
 


Không nghĩ tới vào lúc này, Lữ Yên Hàn lại quỳ xuống, hắn nặng nề đập đầu mấy cái trên mặt đất: “Đêm qua thần cả gan để công chúa nghỉ ngơi ở tòa nhà tại phương Khang An một đêm, hôm nay đặc biệt tới để thỉnh tội.”
 


Lý Thái An hơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lữ Yên Hàn một hồi, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên người hắn, trong phòng trở nên yên tĩnh như không có người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa gỗ vàng khắc hoa chiếu vào trong phòng, quang ảnh bay trong không trung quấy nhiễu đến tâm trạng người ta.


 
Lý Thái An không nói, Lữ Yên Hàn cũng bất động, hai đầu gối quỳ xuống đất, đầu chạm vào sàn nhà lát đá bạch ngọc, lúc lên lúc xuống, chiếu nghiêng ra cái bóng màu đen.
 


Cuối cùng Lý Thái An mở miệng: “Không sao, ta đã biết, ngoại trừ chuyện đó ra ngươi còn có chuyện gì khác không?”
 
Lữ Yên Hàn cũng biết, chuyện này đương nhiên thoát không khỏi mắt của Thánh thượng, cho nên hắn mới nói ra trước.
 


Lý Thái An không bảo hắn đứng dậy, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ông ít nhiều cũng có chút trách tội, dù sao thì đây cũng là công chúa, sao hắn có thể cứ như vậy mà mang người đi, còn sắp xếp ở trong nhà mình. Chuyện này nếu để cho chúng thần tử biết được, vậy thì không chừng sẽ truyền ra cái gì đó.


 
Sau đó ông lại vì chuyện ngày hôm qua mà cảm thấy bực bội, rốt cuộc nữ nhi vì sao lại đào hôn ông đến cùng cũng không biết, có điều nhất định phải nhận sự trách phạt, nhưng nếu Vương Miểu Chi kia đã làm ra chuyện gì đó có lỗi với Linh Nhi, vậy thì hắn ta không cần làm Phò mã gia nữa.
 


Dù sao thì đây cũng là nữ nhi duy nhất của ông.
 


Không đợi Lý Thái An suy nghĩ xong việc này, Lữ Yên Hàn lại mở miệng: “Thánh thượng, thần thích công chúa đã lâu, hôm nay đến đây là muốn cầu hôn công chúa.” Sau đó hắn lại nặng nề dập đầu một cái, tiếng nói đó vang vọng trong phòng thật lâu, đồng thời Lý Thái An trong lòng đang trầm tư ở nơi khác cũng chấn động tới gợn sóng.


 
Đồng tử của ông mở lớn, nhìn Lữ Yên Hàn ở trước mắt quỳ hồi lâu lại dập đầu, nhìn hắn từ một góc độ hoàn toàn mới, tiểu tử này làm sao lại nói ra những lời này? Hắn thích Linh Nhi? Lúc trước không nhìn thấy hắn từng có dấu hiệu như vậy.
 


Làm một lão phụ thân thâm trầm, Lý Thái An ở trên chỗ ngồi cao suy nghĩ thật lâu về hàm ý bên trong lời nói của Lữ Yên Hàn, nghĩ đến chẳng lẽ hôm qua nữ nhi cầu hắn rồi? Nghĩ tới đây, Lý Thái An càng xác định ý nghĩ của mình. Nhất định là Linh Nhi không muốn thành hôn, thế là đành phải nhờ Lữ Yên Hàn giúp đỡ.


 
Ông thở dài một hơi: “Cận Chi đứng lên đi, trẫm biết được tâm ý của ngươi, nhưng việc này không thể nói bừa, Linh Nhi vẫn còn có hôn ước, tuy nói hiện nay tiệc cưới đã bị hủy nhưng mọi thứ vẫn chưa có kết luận, bây giờ đón Linh Nhi về trước đã rồi lại nói đi.”
 


Sau đó ông vẫy tay, bảo Lữ Yên Hàn nhanh đứng lên.
 


Lữ Yên Hàn đột nhiên tỉnh táo lại, hắn quá sợ hãi nhìn thấy công chúa bị hại một lần nữa, thế là quỷ thần xui khiến nói ra câu nói vừa rồi. Nhưng hắn thật sự rất muốn kết hôn với Linh Nhi, Linh Nhi, đã rất lâu rồi hắn không gọi cái tên này trước mặt nàng, chỉ có lúc còn nhỏ tuổi…
 


Sau đó lại cảm thấy vô cùng chua xót, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm mấy phần: Cũng tốt, Thánh thượng từ chối cũng tốt… dù sao thì hắn cũng không biết công chúa có nguyện ý gả cho mình hay không. Khiến nàng ghét bỏ thì làm sao bây giờ. Sợ này sau này cũng sẽ không để ý đến hắn nữa.
 


Lữ Yên Hàn chủ động đi đón công chúa trở về, Lý Tuyên cũng đồng ý, sau đó hắn nói một tiếng cáo từ liền dự định xuất cung. Hắn cầm kiếm lên, vẫn là vẻ mặt bất biến như cũ, cũng thật sự ứng với lời đồn lưu truyền trong thành Trường An: Thế tử gia của Trấn Quốc công phủ kia bộ dáng tuấn tú, nhưng lại có một khuôn mặt lạnh lùng, gả qua đó rồi thì không phải là sống với khối băng này đến hết đời?


 
Lý Thái An vừa nâng tay lên, đại thái giám Kim Thắng ở ngoài cửa lại ở bên ngoài hỏi một tiếng: “Thánh thượng, trong cung Tạ Quý phi có người tìm ngài.”
 


Nghe vậy, ông lại hạ tay xuống, vốn dĩ muốn cùng Lữ Yên Hàn đi xem một chút nhưng lại cảm thấy thôi vậy, ông cũng không quá quen thuộc, huống hồ Tạ Quý phi lại bệnh rồi, vẫn là đi thăm nàng ấy một chút đã.
 


Mãi đến khi mang theo kiếm đi đến dưới ánh mặt trời, Lữ Yên Hàn mới trở về từ bên trong tiếng thở hổn hển phí sức. Mấy câu vừa rồi thật sự là khiến tinh thần hắn căng chặt.
 


Lữ Yên Hàn sinh ra trong bóng tối, cách đối nhân xử thế có quy luật của riêng hắn, nhưng hắn lại không cố chấp, cũng chính bởi vì điểm này mà trong lòng hắn, chỉ cần công chúa tốt, hắn liền tốt. Bất kể người cuối cùng ở lại bên cạnh nàng có phải là hắn hay không.
 
 






Truyện liên quan