Chương 46
Từ trong ra ngoài Trấn Quốc Công phủ tản ra một loại không khí nghiêm túc, trang nghiêm, góc mái cong cong như gãi đúng chỗ ngứa, không khoe khoang nhưng cũng không điệu thấp, dựng ở nơi đó, đoan chính ngay thẳng.
Trong phòng khách, sau chiếc bàn dài khắc hoa văn quả nhỏ ngồi một trung niên nam tử thân mặc đồ lụa màu nâu, mái tóc màu hoa tiêu được buộc lên cẩn thận, thân thể cường tráng, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng to lớn khi còn trẻ. Vừa nhìn liền biết người này từng ra chiến trường trong thời gian dài.
Ông ta nghe thấy động tĩnh, chén trà trong tay đặt mạnh ở trên bàn, giọt nước bắn lên, vẽ ra một độ cong trong không trung, cuối cùng rơi xuống bàn, tô đậm hoa văn, tạo ra những đường cong nhìn như mắt cá.
Lữ Mông hét lớn một tiếng: “Ngươi còn biết trở về!?”
Lữ Yên Hàn nhấc vạt áo, ngồi xuống ghế, nhìn Lữ Mông từ dưới lên trên nhưng ánh mắt không né không tránh, khí thế không thua một chút nào.
“Nếu người tìm con về vì việc này thì con đi đây.” Hắn nói từng câu từng chữ không chứa chút cảm tình, phảng phất như là đang nói với một con người xa lạ.
“Đồ bất hiếu!” Lữ Mông trầm giọng hét lớn một tiếng, sau đó lại hít sâu một hơi, ngăn lại cơn giận của mình.
Ông cho lui tất cả hạ nhân, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại hai phụ tử bọn họ. Sau đó Lữ Mông lại nói tiếp: “Tình huống trong triều ngươi cũng thấy được, Thánh Thượng bệnh nặng, ngày sau không chắc, đảng Thái tử đang dần dần cường thịnh lên mà triều thần cũng phân chia thành hai hàng.”
“Phụ thân có chuyện gì nói thẳng, không cần loanh quanh lòng vòng.” Lữ Yên Hàn bình tĩnh nói.
“Nghe nói…….Gần đây quan hệ giữa ngươi với Thái tử không tầm thường?” Lữ Mông hiển nhiên có chút do dự.
Bàn tay mới vừa cầm chén trà của Lữ Yên Hàn chợt thoáng chốc ngừng giữa không trung, còn chưa đưa ly trà đến gần môi lại buông xuống: “Phụ thân là có ý gì?”
Lữ Mông im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Ta hoài nghi…...Thái tử có mưu đồ gây rối.”
“Cho nên?”
“Còn mong ngươi có thể báo cho vi phụ một chút hành vi cùng việc làm hằng ngày của Thái tử, để vi phụ biết được tâm tư của Thái tử.”
Lữ Yên Hàn thất vọng mà cười lạnh một tiếng, hai mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm phụ thân của mình, đôi mắt đào hoa hơi nhếch chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
“Làm sao, phụ thân đây là muốn ta đi giám thị Thái tử?” Lữ Yên Hàn tự biết, chẳng sợ lại che giấu như thế nào thì chuyện hắn quen biết Thái tử cũng chạy không khỏi hai mắt của Lữ Mông, nhưng không nghĩ tới phụ thân vậy mà lại đưa ra yêu cầu này. Không biết ông ta là đánh giá cao tình nghĩa phụ tử của bọn họ hay là xem nhẹ quan hệ giữa hắn và Thái tử?
“Sao có thể nói là giám thị? Thánh thượng bệnh nặng, đây là vì nghiệp lớn của Ly triều, vì bình an của vạn dân!” Âm điệu của Lữ Mông càng ngày càng cao, cuối cùng còn vỗ bàn đứng bật dậy.
Một cơn gió lạnh xuyên qua cửa sổ hé một nửa thổi vào phòng, ánh nến trong phòng bị thổi lung lay một chút, tắt rồi lại cháy, trong chốc lát ngọn lửa hồng lại nhen nhóm lại. Trong phòng không có bếp lò, ngay cả không khí cũng vô cùng lạnh lẽo, giống như giờ phút này phụ tử bọn họ nhìn như yên tĩnh nhưng thật ra đã vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Lữ Yên Hàn cảm thấy không cần phải nhiều lời nữa, đôi mắt khép hờ của hắn mở ra, lộ ra một đôi mắt như đao kiếm, đồng tử đen giữa tròng trắng nhìn chằm chằm vào nam nhân ngồi ở thượng vị, sau đó Lữ Yên Hàn đứng dậy, đẩy ra cửa lớn có khắc hình thù bên trên, nhanh chóng rời đi.
“Ai da” Lúc cửa lớn được mở tra, bên cạnh truyền đến một tiếng hô, sau đó có một nữ nhân ngã trên mặt đất.
Lữ Yên Hàn nghiêng đầu liếc thoáng qua phía bên phải, Mẫn thị, là nữ nhân đoạt lấy vị phân của mẫu thân hắn, sau đó trở thành chính thê của Lữ Mông, cũng là người khắt khe Lữ Yên Hàn khi hắn còn nhỏ, khi Lữ Mông không ở còn ám chỉ hạ nhân trong phủ ức hϊế͙p͙ hắn, là một độc phụ có mắt không tròng.
Hắn đi càng nhanh hơn, như là không muốn làm hai mắt mình bị bẩn, một một góc ở chỗ này đều dơ bẩn, hắn không muốn ở chỗ này lâu.
Lữ Yên Hàn mất mẹ khi ba tuổi, khi đó đã bắt đầu nhớ chuyện, sau đó không bao lâu Lữ Mông trở lại một lần, mẫu thân còn chưa mất được lâu, ông ta liền nạp nữ nhân này thành chính thê, nói là trong phủ không thể không có ai xử lý công việc. Khi còn nhỏ không hiểu, đợi trưởng thành rồi nghĩ lại mới biết, ẩn trong đó tất nhiên có sâu xa, mẫu thân hắn vừa ch.ết thì Lữ Mông lập tức nạp thê, nào có chuyện nhanh như vậy đã tìm được người thích hợp? Nói trước đó bọn họ không có chuyện gì hắn cũng không tin.
Lần đó Lữ Mông trở về, ngay cả khôi giáp cũng không dỡ xuống, bảo đao một bên, mỹ nhân một bên.
“Nhi tử, về sau người này là mẫu thân của ngươi, phải ngoan ngoãn nghe lời nàng nói có biết không?”
Mẫn thị ở bên cạnh cũng tươi cười chân thành, nắm tay của hắn nói: “Con tên là Yên Hàn đúng không? Về sau cha con theo quân xuất chinh, ta sẽ chăm sóc con.” Còn giả vờ giả vịt xoa đầu Lữ Yên Hàn.
Vừa mới bắt đầu Lữ Yên Hàn còn ngây thơ mờ mịt, chỉ biết mẫu thân của mình không thấy nữa, lại tới một “Mẫu thân” mới. Khi đó Mẫn thị đối với hắn còn coi như chăm sóc, ít nhất bên ngoài cũng không hề khắt khe đứa con trai duy nhất của Lữ Mông là hắn, nhưng từ sau khi bà ta có thai liền bắt đầu âm thầm nhằm vào Lữ Yên Hàn.
Cơm canh lạnh băng, tùy ý để cho người hầu tr.a tấn hắn. Cố tình đặt hắn ở trong một cuộc sống thê thảm, giành giật để sinh tồn, không người giúp đỡ, muốn thần không biết, quỷ không hay làm hắn nản lòng thoái chí, sớm ngày đi ch.ết để cho con trai bà ta thượng vị. Như vậy ai cũng không thể trách bà ta, muốn trách thì chỉ có thể trách thân thể Lữ Yên Hàn gầy yếu, tuổi còn nhỏ đã mất sớm giống như mẫu thân của hắn.
Khi đó nếu không phải thân tín của mẫu thân bảo hộ hắn nhiều năm, đến khi hắn có một chút năng lực để tự bảo vệ mình thì chỉ sợ hôm nay Lữ Yên Hàn đã không thấy được ánh mặt trời. Nhưng mà, người của mẫu thân đã không còn một ai.
Mẫn thị vừa mới bò dậy lại đối diện với ánh mắt chứa sát ý của của Lữ Yên Hàn, bị hắn dọa sợ tới lại té ngã trên nền tuyết. Tuyết trắng trên mặt đất bị tơ lụa quét qua, lộ ra vệt nâu trên đất, tựa như người trong lúc vội vàng đã quên mất che dấu sự xấu xí của mình.
“Ngươi, ngươi, ngươi…...ngươi muốn làm gì!” Mẫn thị vì che giấu sự sợ hãi của mình mà lớn tiếng thét lên, âm thanh sắc bén chói tai, cắt qua bầu không khí yên tĩnh.
Lữ Mộng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài liền vội vã chạy ra, ông ta nhìn thấy một màn này liền nhanh chóng chạy đến nâng thê tử dậy.
“Nàng chính là mẫu thân của ngươi! Ngươi cũng dám đẩy nàng! Đồ bất hiếu!” Ông ta giận dữ hét lên.
Dưới đáy ánh mắt lạnh lùng của Lữ Yên Hàn đỏ một mảnh, còn nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh mờ nhạt, sau đó lại hắn cứng rắn chảy ngược vào trong. Trên bầu trời nhẹ nhàng bay những mảnh bông tuyết tinh tế, sau đó càng rơi càng nhiều, tuyết trắng như lông ngỗng bay bay bên cầu nhỏ trong phủ Trấn Quốc Công, phủ lên những góc cạnh của hòn non bộ và những cành cây cao ngất.
Áo choàng màu đen trong cơn gió lạnh thấu xương cũng nhanh chóng bị tuyết thấm ướt nhẹp, lưu lại những vết nước trên áo.
Vệt tuyết trên áo choáng sẽ khô, còn vết thương vừa sâu lại vừa dài ở trong lòng, chẳng sợ một ngày nào đó nó sẽ lành, sẽ kết vảy thì vẫn sẽ vĩnh viễn để lại dấu vết. Lữ Yên Hàn không giải thích. Hắn nghĩ, sau này hắn sẽ không bao giờ trở lại phủ Trấn Quốc Công nữa.
Nếu Lữ Mông đã không cố kỵ tình cảm phụ tử nữa thì hắn cũng không cần nói những lời giả mùa sa mưa, làm những chuyện giả vờ giả vịt kia nữa. Ông ta bảo hắn làm gián điệp ở chỗ của Thái tử để dò hỏi tình báo, lại không nghĩ tới tình cảnh của nhi tử mình. Nếu là sau khi Thái tử đăng cơ biết được hắn đã làm những chuyện đó thì có thể mặc kệ Lữ Yên Hàn hắn ngồi yên ổn ở trên vị trí tướng quân sao? Không, không bao giờ. Bất luận một quân vương nào cũng sẽ không tin tưởng một thần tử có dị tâm, hay cho hắn chịu trách nhiệm vị trí quan trọng như canh giữ ở biên quan.
Thật là buồn cười.
Tuấn mã bốn vó chạy như cưỡi mây đạp gió bị hắn dắt đi, con ngựa tủi thân đi theo phía sau Lữ Yên Hàn. Người đi trên đường đều vội vàng, vồn vã, ai nấy đều run run che lại thân thể.
Một nam nhân trung niên đi qua bên cạnh hắn, trên người ăn mặc áo tơi, trên đầu mang mũ rơm, mùi cọ và cá tanh bốc lên xông vào khoang mũi, vừa nhìn liền biết là nam nhân này vừa đi bờ sông đánh cá trở về.
Đột nhiên một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi mặc một thân quần áo bằng vải bố chắp vá khắp nơi run rẩy thân người xông về phía nam nhân.
“Cha! Rốt cuộc cha về rồi!” Khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên tràn đầy biểu tình vui sướng, cậu bé trộm nhìn sọt cá bên cạnh nam nhân, muốn xem hôm nay thu hoạch như thế nào.
Nam nhân trung niên sờ sờ đầu con trai nhỏ: “Ừ! Hôm nay cha bắt được thật nhiều cá, đợi về bảo nương con làm canh cá”.
Sau đó lại nhìn thấy quần áo đơn bạc trên người nhi tử, nam nhân trung niên liền cởi áo tơi của mình ra choàng lên người thiếu niên, ngay cả mũ rơm cũng nhường cho nhi tử.
“Nhanh trở về thôi, cẩn thận bị lạnh.”
Bọn họ đi về hướng hoàn toàn khác với Lữ Yên Hàn, một đường vui vẻ cười nói, đất đá trên đường cũng nhẹ nhàng bắn lên, giống như đang vỗ tay vì phụ từ tử hiếu.
Lữ Yên Hàn đứng yên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, đôi tay rũ ở bên người hơi cong lại, sau đó hắn nắm chặt tay, đợi khi mở mắt ra, hắn lại là đại tướng quân có thể làm cho hài tử vừa nghe đã khóc, làm cho Nhung Địch vừa nghe đã sợ mất mật.
Mái cong, phòng ở, lầu cao, gác lớn ở xung quanh phảng phất như đã không dính dáng đến hắn, Lữ Yên Hàn bước tiếp. Bước trên phiến đá vừa lạnh vừa cứng, mặc cho gió rét tới xương đang thổi phần phật qua quần áo của hắn.
Mặt trời đã lặn được một nửa, ánh tà chiều chiếu khắp không trung, góc đường Trường An đột nhiên xuất hiện một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần. Nàng chỉ lẳng lặng ở đó nhìn Lữ yên Hàn.
Lý Kỳ Thù vén lên sa mỏng của nón, lộ ra một đôi mắt như nước thu thủy, khóe mắt khẽ nhếch, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt.
“Lại đây”
Cho dù là cách thật xa nhưng Lữ Yên Hàn vẫn nhận ra hai chữ kia như cũ.
Hắn bước từng bước đi về phía trước, ủng dưới chân đã ướt cả một tảng lớn, hắn lại càng đi càng nhanh, cuối cùng bắt đầu chạy về phía nàng. Ngọc thạch quan(*) vừa cứng vừa lạnh tựa hồ được ánh hoàng hôn nhuộm đẫm, như là tiên nhân bị khinh nhờn cũng lại giống sự lạnh nhạt chợt được ôn nhu bọc lấy.
(*Vật cài đầu của nam tử cổ đại)
“Sao nàng lại tới đây?” Lữ Yên Hàn hỏi. Lúc hắn chạy tới cũng không thở gấp, chỉ là thái dương đã thấm ướt mồ hôi.
“Người của ta, làm sao có thể để người khác bắt nạt, đi, chúng ta đi đòi lại công đạo!” Nàng nói tiếp, bước chân như mẫu thân muốn dẫn đứa nhỏ nhà mình đi đòi lại công đạo.
“Không có gì.” Khóe môi Lữ Yên Hàn cong lên, nhẹ nhàng nói một câu: “Chúng ta về nhà thôi.”
Phủ Trấn Quốc Công đã không phải nhà của Lữ Yên Hàn, có lẽ là ngay cả trước kia cũng chưa từng là nhà, chẳng qua hiện tại hắn đã không còn lẻ loi một mình.
Lý Kỳ Thù ngẩn người, cười cười nói: “Ừ, chúng ta về nhà.”
Bàn tay mềm mại của nàng nắm lấy bàn tay to thô ráp của Lữ Yên Hàn, lúc mới vừa bị nàng chạm vào hắn còn rùng mình một chút, sau đó lại nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn kia ở trong tay mình. Lý Kỳ Thù thích cảm giác như vậy, cảm giác được ấm áp bao lấy.
Hai người không chút nào kiêng dè nắm tay nhau đi trên đường, Lý Kỳ Thù nghịch ngợm nhảy từ vị trí bên cạnh đến trước mặt Lữ Yên Hàn rồi nói: “Lúc huynh cười rộ lên thật đẹp.”
“Ừ, về sau ngày ngày cười cho nàng xem.” Thật ra đối với Lý Kỳ Thù, từ trước đến nay hắn vẫn luôn nở nụ cười. Nhưng cũng chỉ có ở trước mặt nàng thì hắn mới cười.
“Lúc ta không ở cũng phải cười! Ngoéo tay hứa hẹn một trăm năm không được thay đổi!” Lý Kỳ Thù vươn ngón út ra, ánh mắt đằng sau lớp sa mỏng tràn ngập nghiêm túc.
“Vĩnh viễn cũng không thay đổi” Lữ Yên Hàn nhìn cô nương trước mặt giống như một tiểu hài tử, khóe mắt hắn hơi hồng, cũng hàm chứa ý cười mà vươn ngón tay hứa hẹn.
“Nàng nhanh quay người lại đi, cẩn thận ngã.”
“Có huynh ở, sẽ không ngã đâu.” Lý Kỳ Thù thề thốt. Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay người lại đứng ở bên cạnh Lữ Yên Hàn, còn thường thường nhìn lén hắn. Lữ Yên Hàn tùy ý để nàng xem, đón ánh chiều tà đi về phía trước.
Ưng Thời và Ưng Quý rất biết đúng mực mà cách một khoảng đi ở sau lưng, nhưng cái miệng nhỏ của Ưng Quý vẫn nói không ngừng như cũ: “Ngươi nói Thế tử cũng đã có nàng dâu rồi, khi nào mới đến lượt hai chúng ta đây?”
Ưng Thời nhìn hắn một cái, im lặng không nói gì, chỉ là lại nắm ngựa đi về phía trước hai bước.
“Người là phải có lý tưởng, có đúng không! Nói không chừng, nói không chừng ta sẽ sớm có nàng dâu!” Ưng Thời mặc sức tưởng tượng, giống như thật sự có thể thấy nàng dâu mình về sau nhất định là một nữ tử vừa mỹ lệ vừa ôn nhu vừa đang yêu. Vui vẻ tới cười thành tiếng.
Ở đằng trước, Lý Kỳ Thù và Lữ Yên hàn sóng vai đi cùng nhau, trận tuyết đầu mùa đông tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ lưu lại một tầng hơi mỏng trên phiến đá, trên mái ngói. Chờ ngày mai mặt trời mọc lên, có lẽ tất cả sẽ biến mất.
Bóng của hai người nghiêng nghiêng quấn vào nhau, giống như là một người.
Lý Kỳ Thù vừa nhìn vừa cười.
Cuối cùng Lữ Yên Hàn cũng không nhịn được, vành tai đỏ ửng: “Nhìn đường đàng hoàng.”
Lý Kỳ Thù cười khẽ, rốt cuộc cũng buông tha cho Lữ tướng quân thẹn thùng, nàng nhìn ánh sáng vàng ấm phía trước, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nhưng sâu trong nụ cười lại tràn đầy thương tiếc. Hắn nhất định là chịu rất nhiều tủi thân đi.
Nếu không vì sao vừa rồi một người như vậy lại đỏ hốc mắt đây.
Vừa rồi có người truyền tin đến, Lữ Yên Hàn nghe xong thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng hắn lại không nói cho nàng có chuyện gì xảy ra. Sau khi Lữ Yên Hàn đưa nàng về phủ Công chúa xong, nàng liền lén nhìn hắn từ bên tường viện, bởi vì phủ Trấn Quốc Công và phủ Công chúa không tính là xa, mà sau khi Lữ Yên Hàn dừng lại ở trước phủ Công chúa một hồi, hướng đi nghiễm nhiên là phủ Trấn Quốc Công, nàng chờ hắn rời đi rồi liền trực tiếp đến gần phủ Trấn Quốc Công ôm cây đợi sói. Không nghĩ tới thật sự chờ được một con sói con mắt đỏ. Đi ở trên phố thật lâu, mãi đến khi sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Kỳ Thù, Lữ Yên Hàn được nàng tiễn về nhà rồi, Lý Kỳ Thù mới cưỡi ngựa rời đi.
Lữ Yên Hàn nhìn bóng dáng nàng thật lâu mới đóng lại cửa lớn.
Hắn dựa lưng vào cửa, lấy ra phiến ngọc bội đã được ủ tới ấm áp, tiếp đó liền nắm chặt ngọc bội ở trong tay.
“Thật tốt, không phải sao?” Hắn than nhẹ một tiếng.
Cuộc đời này, đã đủ rồi. Hắn cảm tạ ông trời, có thể để hắn sống lại một lần. Cũng may mắn, bản thân hắn không có yếu đuối như vậy.