Chương 21
Dich: Hanghulis
Cô quá mệt để có thể nghĩ được điều gì đó, nhưng tắm nước nóng đủ giúp cô hồi sức để có thể tập trung ăn uống gì đó. Sau khi dùng món súp nóng và một nửa chiếc bánh sandwich bơ nhân đậu phộng, cô cảm thấy mình gần như là con người rồi. Chỉ vì nghĩ đến việc đợi Richard về nên cô vẫn còn thức. cô nghĩ mình sẽ thư giãn trên sô fa đợi cho đến khi anh về, nhưng biết nếu cô làm vậy cô sẽ ngủ mất và có lẽ sẽ không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô bước vào xưởng vẽ, không buồn bật đèn lên. Với hai cánh cửa sổ khổng lồ, ánh sáng từ những bóng đèn dưới phố, những biển hiệu, và những căn hộ khác chiếu vào phòng cô có thể dễ dàng nhìn thấy đống lộn xộn. cô đi loanh quanh trong phòng, dừng lại trước một vài bức tranh, chạm vào một số khác, giống như người mẹ cho con đi ngủ. cô dừng lại trước bức vẽ Candra, đặt nó vào giá vẽ, và nhìn nó chằm chằm một lúc lâu. Cô cố gắng cảm nhận cảm giác của kẻ giết người, anh ta đang nghĩ gì khi đứng phía trên Candra như vậy? Anh ta là loại người gì khi thấy hả hê trước cái ch.ết đau đớn của một người đàn bà?
Nhờ trực giác cô hiểu những thức khác ngoài bức tranh, chẳng hạn như đôi giầy trông thế nào, nhưng cô cảm thấy như thể mình đang đá vào một bức tường gạch khi cố gắng nắm bắt bản chất của kẻ giết người. có cái gì đó ở trong đó, phía còn lại của bức tường, nhưng cô không thể nhận ra nó.
Cô thầm nghĩ có lẽ cô sẽ không bao giờ hoàn thành bức tranh này. Cô lẽ cô sẽ chỉ theo dấu được những người mà cô biết, những hình ảnh xuất hiện trong trí nhớ. Nếu kẻ giết người là một người lạ, có lẽ anh ta sẽ mãi mãi như vậy.
Richard quay lại khoảng hơn một tiếng sau đó. Anh để cái cặp nhỏ rơi xuống sàn nhà và xoay người khóa cửa lại. Sweeny đứng bất động, chằm chằm nhìn anh. Anh đã thay bộ véc bằng quần jean và một chiếc áo thun màu đen, và ngay lâoj tức Sweeny quên đi cảm giác mệt mỏi khi cô chú ý tới từng chi tiết. đó là cách cô luôn luôn nhìn anh bằng đôi mắt của tâm trí cô, anh không khoác trên người bộ đồ đắt tiền sẽ thế nào. Tay áo ngắn bó chặt lấy đôi tay cơ bắp của anh, quai hàm đen lại vì chỗ râu chưa cạo, và anh là người đàn ông cứng rắn nhất quyến rũ nhất mà cô từng gặp.
“Vậy đó,” cô nói, mất một chút thời gian hình dung lại hình ảnh bức ký họa. “Em cần phải vẽ anh giống như vậy.”
Cô nhìn quanh như thể tìm kiếm tập ký họa của mình. Cô thật sự mới bước hai bước tới phòng vẽ và anh đã vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, rồi nâng cô lên, xoay người cô về phía mình. “Không phải tối nay, Sweetie. Giờ đến lúc đi ngủ rồi.” Anh bắt đầu bế cô tới phòng ngủ.
Có lẽ chỉ vì miệng anh quá gần với tai cô.
Có lẽ có điều gì đó cũng xâm nhập vào não bộ của cô. Cô lắc đầu và nhìn anh. “Anh từng gọi em là sweetie,” cô buộc tội anh.
Anh nhướn mày lên. “tất nhiên là thế. Em nghĩ anh đang gọi tên em là gì chứ?”
“Hãy gọi bằng tên của em. Sweeny.”
Anh đặt một nụ hôn nhanh lên cái miệng hờn dỗi của cô. “Anh đã nói với em rồi mà, anh không gọi người phụ nữ ngủ cùng với anh bằng họ của cô ấy. điều đó còn nhân gấp đôi với người phụ nữ anh yêu. Nếu em không thích từ sweetie, chúng ta sẽ nghĩ ra một cái tên khác vậy.”
Anh nói quá mạch lạc, và cô cũng quá mệt mỏi, điều đó dường như không còn là vấn đề nữa. “Em đoán “sweetie” cũng được,” cô bắt đầu lí nhí, sau đó cứng người lại trong vòng tay anh. Anh suýt nữa để cô ngã xuống. anh dừng lại, đặt cô xuống, sau đó xoay người cô để cô nhìn anh và vòng cả hai cánh tay quanh người cô, lại bế cô lên.
Cô đặt tay vòng qua vai anh để phối hợp cùng anh. “anh đã nói anh yêu em, hay đó chỉ là cách anh nói chuyện thôi?”
“Không, rõ ràng là anh nói vậy mà.”
Đây là giây phút rõ ràng trong cuộc sống của cô. Sau ba mốt năm sống cuối cùng cô cũng đã biết yêu, và không yêu một người đàn ông bình thường. Không cô đã yêu từ đầu đến chân một người đàn ông rắn rỏi, quyến rũ và giàu có, và anh đã vừa mới nói là anh yêu cô. Trong đời chưa từng có ai nói điều đó với cô. Cô cảm thấy như thể họ nên làm một việc gì đó lãng mạn và gây xúc động, giống như uống sâm panh hay bắn pháo hoa để đánh dấu thời khắc này.
“Oh,” cô nói và chớp mắt ngái ngủ nhìn anh. “Em cũng yêu anh.”
“Anh biết mà,” anh nói và nhẹ nhàng hôn cô. Anh đặt cô lên cạnh giường và cởi đồ cho cô như thể cô là một đứa trẻ. Cô ước mình có một bộ đồ ngủ quyến rũ dành cho anh, nhưng cô chỉ có một bộ đồ ngủ bằng vài fannen. Cùng anh ở trên giường, cô sẽ không cần đến bộ đồ này để giữ mình ấm.
Anh đặt cô vào giữa ga trải giường và cởi đồ của chính mình, sau đó lên giường đến bên cạnh cô. Cô ước mình có một chiếc giường cỡ lớn để anh sẽ thấy thoải mái hơn. Giường của cô là cho một nữ hoàng, cô không biết anh có phải co chân ở cuối giường không.
Họ quay sang phái nhau giống như nam châm và một mảnh sắt, sức hút không thể cưỡng lại được. anh vuốt ve bờ ngực của cô, làm cho những nụ hoa cứng lại và hơi thở của cô dồn dập hơn. “Em cần phải ngủ,” anh thì thầm nhưng đôi tay anh vẫn cứng rắn.
Cô đặt tay lên cái cương cứng của anh, vuốt ve anh cùng giống như anh vuốt ve ngực cô. “Em muốn anh hơn nữa,” cô nói.
Anh đeo bao cao su và xoay người nằm lên trên người cô. Sweeny dạng chân ra, để anh có thể vào giữa chúng. Anh thăm dò lối vào cơ thể cô, trục của anh giày và nóng.
Sweeny không phải đợi, cũng không thể đợi. Cô vòng chân quanh người anh và nâng hông lên để anh có thể trượt vào tỏng cô. Khoái cảm dường như tràn vào cơ thể cô không còn sự đột ngột và cấp bách như đêm hôm trước. sự vuốt ve của anh chậm và sâu như thể anh muốn nếm từng inch trên cơ thể cô. Cô nhận ra nhịp điệu và tham gia cùng anh, và dù thiếu sự thôi thúc, dường như chỉ là những giây phút trước khi hơi nóng và ma sát đạt đến mức không thể chịu được. cô bám chặt vào anh, móng tay cô ấn sâu vào lưng anh, tiếng rên nho nhỏ từ cổ họng cô cùng với từng di chuyển anh đi vào cô. Anh vòng tay xuống dưới chân cô, cúi xuống cô với sức nặng đổ lên cánh tay anh, giữ chân cô mở rộng để anh có thể hoàn toàn vào được trong cô và cô có không còn kiểm soát được tốc độ cũng như độ sâu của những cú thúc của anh. Cô cám thấy như thể anh đi thẳng vào trái tim cô, và cô đạt đỉnh vào cái vuốt ve sâu lần thứ ba. Anh giữ mình ở trong đó và rùng mình dữ dội khi sự giải phóng của riêng anh xé nát anh.
Sweeny ngủ gật, nhưng thức tỉnh một chút khi anh cẩn thận ra khỏi cô và bò ra khỏi giường.
“Anh đang đi đâu vậy?” cô thì thầm, vươn ra để vuốt ve lưng anh.
“Tới phòng tắm, lấy túi của anh và tắt điện,” anh đáp và dướng như câu trả lời quá văn vẻ nên cô cười khúc khích, quay mặt vào gối và sự mệt mỏi lên tiếng với cô một lần nữa.
Cô vẫn chưa thật sự ngủ khi anh quay lại. Cô lăn vào vòng tay anh, run lên một chút vì bờ vai trần ướt của anh dù hơi ấm quanh đó bao phủ cô ở mọi nơi phía dưới. “Hãy để em mặc áo phông của anh,” cô buồn ngủ nói, và anh nghiêng người ra lấy chiếc áo dưới sàn nhà.
Cô ngồi dậy vào mặc vào người, sau đó quay lại trong vòng tay anh. “Được rồi, giờ em có thể ngủ rồi.”
“Tới lúc đi ngủ rồi,” anh cằn nhằn, nhưng cô cảm nhận được niềm vui và sự hài lòng về thể xác trong giọng nói ấy, và cô bước vào giấc ngủ cảm thấy an toàn hơn tất cả những giấc ngủ cô đã từng trải qua.
Cô giật mình tỉnh dậy, tim đập mạnh, mọi cơ bắp cứng lại.
Cô không thể nào ngủ lâu được. cô cảm nhận được mới ngủ được một lúc, không chắc là hơn một tiếng chưa. Có cái gì đó đánh thức cô, có cái gì đó làm cô thấy sởn da gà, phản ứng của cô nhiều như thể cô ngủ trong một cái hang của ngàn năm về trước và thức dậy trước tiếng gừ gừ của con hổ đang rình mò trước cửa hang. Cô chăm chú lắng nghe, tự hỏi sự so sánh ấy có được chấp nhận không. có ai đó trong nhà cô sao?
Tâm trí cô nhớ lại tiếng ồn không xác định lạ lẫm ấy. cô không thể tưởng tượng ra nó. nó không to, không hơn một tiếng sột soạt, một tiếng thì thầm. giống như tiếng bước chân. Giống như cánh cửa sổ mở ra. Hoặc có thể là cả hai. Phát ra từ phòng vẽ.
Cô lay Richard và cảm nhận được sự cảnh giác ngay tức thì của anh. “Em nghe thấy cái gì đó,” cô thì thầm.
Anh di chuyển giống như con mèo con, quay cơ thể trần trụi lại, không để lại một tiếng động ra khỏi giường. Khi anh bước xuống, anh ra hiệu cô tham gia với anh, đặt một ngón tay lên môi ám chỉ im lặng, cả hai cử chỉ đều dễ nhận thấy dưới ánh đèn không màu chiếu qua cửa sổ.
Cô cố gắng bắt chước cách anh di chuyển, không nhảy nhót hay giật mình gây ra tiếng động. cô ra khỏi giường mà không hề để lại âm thanh phản bội nào từ chiếc đệm, chỉ có tiếng thì thầm của những mảnh chăn đánh dấu sự di chueyenr của cô. Chiếc áo phông của anh cuộn lại quanh eo cô, thả xuống qua hông cô, nhưng không có gì bảo vệ được cô khoi hơi lạnh ban đêm từ cánh cửa để mở của phòng ngủ, chờ đợi bất cứ lúc nào nhìn thấy một bóng đen rón rén bước qua nó.
Richard cúi xuống cái túi nhỏ anh mang theo chưa hề dời mắt khỏi cánh cửa khi anh cho tay vào trong túi. Khi ánh đứng thẳng người, ánh đèn buồn bã chiếu lên thứ vũ khi to lớn trong tay phải anh. Tat trái anh tiến đến và giữ cô ở đằng sau.
Anh nắm lấy cổ tay cô để chắc chắn cô ở đó với anh, và đằng sau anh, anh nhẹ nhàng trượt tới một vị trí phía sau cánh cửa, nhưng không quá gần để nó có thể đập vào anh nếu ai đó đẩy nó ra. Sau đó họ đợi.
Cô không thể nghe thấy tiếng hơi thở của anh, nhưng hơi thở của chính cô dường như vang vọng trong ytai cô và chắc chắn trái tim cô đập thình thịch đủ để có thể nghe thấy. cô cẩn thận bưng miệng để loại bỏ âm thanh nhỏ bé ấy. Và cô nghe ngóng.
Nhưng Richard không thoải mái, vẫn cực kỳ cảnh giác. Anh tiến gần hơn tới phía cửa, cơ thể anh che cho cô, anh có nghe thấy tiếng gì mà cô không thể nghe thấy phải không? sau đó cô cảm thấy cứng người lại ai đó vừa mới đến bên kia cánh cửa, không bước vào trong phòng ngủ nhưng nhìn vào nó.
Cánh cửa mở ra phía sau hướng tới phía tường mà cái giường nằm ở vị trí ấy. bởi vì như vậy, anh ta không thể nhìn thấy toàn bộ cái giường, chỉ có thể nhìn thấy cuối giường, trừ khi anh ta tiến xa hơn về phía cánh cửa. Sweeny biết rõ chiếc giường trống rỗng. Anh ta sẽ nhìn vào nó và biết họ nghe thấy anh ta và đang ở đâu đó trong căn nhà, hay anh ta sẽ khẳng định là không có ai ở nhà hay cô chỉ đơn giản không ngủ ở trên giường? Anh ta sẽ bước vào trong phòng hay-
Cánh cửa bị đạp trở lại tường, có tiếng nổ trong đêm tối tĩnh lặng.
Richard cúi xuống, sẵn sàng di chuyển trước khi cánh cửa đập vào tường, bàn tay trên cổ tay cô kéo cô xuống cùng anh. Một tiếng nổ làm cô điếc tai, làm cô như mù đi. Một tiếng nữa, gần hơn, đến rất gần kế tiếp tiếng trước gần như hòa làm một. Một tiếng gõ lạ đập vào cô, một vụ nổ nhỏ trong không khí phả vào da thịt cô.
Tiếng súng nổ.
Cô nhận ra ngay lập tức, nhưng lúc đó không có gì ngoài tiếng động làm ù tai cô, và mùi thuốc súng nồng nặc sộc vào mũi cô.
Giờ cô đã nghe thấy và nhìn thấy rõ ràng. Giờ cô nhìn thấy anh ta, ngã phịch xuống bên cửa. cô nghe thấy anh ta phát ra một tiếng rên rỉ gian ác từ cổ họng. Không khí ruun rẩy trong phổi anh ta như một quá bỏng bay hết hơi, và sau đó cô ngửi thấy anh ta.
Cô bịt miệng mình lại, nhưng chống lại tiếng hét dâng lên trong họng cô. “Em không sao chứ?” Richard hỏi, giọng nói khắc nghiệt vì thúc giục khi anh quay gót lại để nhìn thấy cô.
“vâng,” Cô cũng đã thốt lên được. Anh đứng lên và bước về phía giường, bật đèn ngủ lên. Cô nheo mắt gần như không nhìn thấy gì một lần nữa. Trước khi mắt cô điều chỉnh trước ánh sáng, Richard nhấc điện thoại, ánh mắt anh dán chặt vào cơ thể nằm dài ra ở lối vào. “Tôi là Richard Worth,” anh bình tĩnh nói với người ở đầu dây bên kia. “Kai Stengel vừa đột nhập vào nhà của Sweeny và cố gắng giết chúng tôi.” Kai sao?
Sweeny sững sờ chớp mắt vài lần và nhìn vào cái xác ấy, sau đó ước gì cô đã không làm vậy. Kai nằm dài mặt úng xuống ở cạnh cửa phòng ngủ, đầu anh ta quay về hướng cô và đôi mắt mở to, vô hồn của người ch.ết. có một vũng máu nhỏ bên dưới người anh ta, nhưng khung cửa và bức tường đằng sau bê bết máu me.
“Đừng để ý,” Richard nói. “Anh đã bắn hắn ta. Hắn ch.ết rồi.”
Anh anh đặt tai nghe xuống, Sweeny run rẩy đứng đó và quay mặt về phía anh, theo bản năng muốn chạy vào vòng tay của anh. Cô cứng người lại. Một vệt máu chảy xuống dưới cánh tay và ngực anh, tạo thành một vệt chảy xuống bên vai trái của anh.
“Trời ơi, anh bị bắn rồi.”
Anh nhìn xuống vai mình. “Chỉ một vết nhỏ thui,” Anh bình tĩnh nói, giữ lấy cô khi cô lao về phía anh.
Cô giằng lại và đẩy anh ngồi xuống bên mép giường. “Anh không thể nào bị bắn dù một vết thương nhỏ,” cô quyết liệt nói. “Cũng giống như mang thai, anh sẽ không thể nào mang thai được. Hãy ở yên đây.”
Cô xoay người và chạy. Đồ sơ cứu đều được để ở tủ đựng đồ trang điểm ở phòng tắm. Cô phải bước qua xác của Kai khi bước ra khỏi phòng, nhưng cô do dự chỉ do dự chỉ một chút xíu. Richard đang chảy máu, và thôi thúc chăm sóc anh đã vượt qua mọi thứ khác. Cô cẩn thận bước đi, nhưng không đi chậm lại.
Khi cô quay lại, nặng trĩu với bông băng sơ cứu, Richard mặc quần và đi giày. “Em đã nói anh ngồi xuống rồi.” Cô nói như hét lên với anh.
“Không, em không nói thế. Em đã bảo anh ở đây. Và anh ở đây.”
Giọng nói nhẹ nhàng của anh chọc tức cô. Nhưng anh lại ngồi xuống bên cạnh giường và để cô đặt một miếng gạc lên vai. “Đó chỉ là một vết bỏng thôi, nên sẽ không cần phải khâu lại.”
Giọng anh xa tới mức cô nghiêm khắc nhìn anh. Gương mặt anh vô cảm, đôi mắt lạnh lùng và chú tâm khi anh nhìn vào Kai. Cô nhớ là anh từng là một biệt kích, và đột nhiên cô nhận ra anh từng giết người, vậy đây chỉ là cách anh điều hành trong một cuộc đọ súng.
Sau một lát nâng miếng gạc lên và nhận ra anh nói đúng, vết thương xoẹt qua trên vai chỉ là một vệt nhỏ buồn rầu nhỏ máu. Còi báo động vang lên, tiến đến ngày một gần, chúng kêu như thế họ ở ngay bên ngoài, sau đó âm thanh nhanh chóng im bặt. Sweeny lấy một miếng vải ướt và bắt đầu rửa vết thương. Richard lấy miếng vải ra khỏi tay cô. “Anh sẽ làm,” anh nói và trượt bàn tay còn rảnh xuống dưới chiếc áo phông để vỗ chiếc mông trần của cô. “Em nên mặt quần áo vào trừ khi em muốn cảnh sát thấy cơ thể đáng yêu này của em.”
Cô gườm gườm nhìn anh, nhưng bước tới bên tủ quần áo và lấy ra chiếc quần jean, mặc chúc mà không mặc qυầи ɭót. Cô vừa kịp mặc đồ, cảnh sát chỉ mất cố một phút tiến vào trong tòa nhà và đi lên căn hộ của cô. Richard đã thoát được khi cô chạy vụt đến và nắm lấy anh, bước qua Kai đến cánh cửa phía trước trước khi tiếng ầm ầm phá vỡ nó.
Bốn cảnh sát mặc thường phục bước vào trong căn nhà. Sweeny bắt gặp cái nhìn thèm khát trên gương mặt những người hàng xóm khi họ đổ ra hành lang bên ngoài cửa nhà cô, sau đó Richard kéo cô vào nhà bếp, kéo cả hai người bọn họ ra khỏi hiện trường để cho cảnh sát có thể thực hiện nhiệm vụ.
Vài giờ sau đó rất ồn ào. Cảnh sát Ritenour đến nghiêm khắc xuất hiện trước những cảnh sát mặc thường phục, ra lệnh cho nhân viên cấp cứu khoảng 2 phút. Richard đã gọi cảnh sát thay vì gọi 911. Nhiều cảnh sát mặc thường phục hơn đến đó, và đội nhân viên cấp cứu, và cả cảnh sát Aquino. Căn hộ của cô đầy người. Máy ghi âm kêu lách tách. Nhiều người đến hơn nữa.
Richard giữ cô ở trong nhà bếp, ngồi trong đó quay lưng lại trước cửa sổ để cô không thể thấy chuyện gì đang xảy ra phía sau. Hai người trong đội y tế kiểm tr.a vết thương trên vai anh và tiêm cho anh một mũi kháng sinh và băng bó vết thương đó. Anh tự rửa vết thương ở bồn rửa, dùng khăn ướt lau máu, và từ chối bất cứ việc chăm sóc y tế nào nữa.
Aquino và Ritenour thu thập các báo cáo. Họ thấy cánh cửa trong phòng vẽ chính là nơi Kai đã độp nhập vào. Không có câu hỏi nào với việc bắn tự vệ của Richard.
“Tôi nghĩ chúng tôi sẽ biết anh ta giết cô Worth,” Aquino nói. “Khi anh ta thấy bức tranh cô Sweeny đang vẽ, chắc hẳn anh ta rất sốc. Anh ta ngạc nhiên, nếu không anh ta đã không cô làm thế với cô,” anh ta nói nhìn vào Sweeny. “Tôi đoán dù anh ta có thể ghim chặt toàn bộ mọi việc vào cô khi nói cho chúng tôi về bước tranh.”
“Nhưng làm thế nào anh ta biết các anh không bắt tôi?” Cô hoang mang hỏi.
Aquino nhún vai. Ritenour trả lời. “Có thể anh ta gọi điện tới đồn cảnh sát, hay có lẽ anh ta đang theo dõi cô. Chuyện đó không thành vấn đề. Rõ ràng anh ta tới đây đêm nay định giết cô, chỉ có cô nghe thấy anh ta nâng cánh cửa sổ, và cô không ở một mình.”
Aquino không hài lòng khi thông báo với Richard. “Việc sở hữu một khẩu súng lục không có giấy phép ở New York là bất hợp pháp.”
Richard nhún vai, không có cảm giác không thoải mái từ vết thương ở vai xuất hiện trên gương mặt anh. “Tôi có giấy phép,” anh nói.
Aquino nhìn thậm chí còn bực mình hơn. “Chuyện này quan trọng đó. Anh có một công việc rất tốt. Đó là vấn đề trọng tâm. Anh đã từng qua rèn luyện đúng không?”
“Quân đội,” Richard đáp lại. “Quốc phòng.”
“Thật sao?” Ritenour nói. “Trong đơn vị nào? Tôi cũng từng ở trong quân đội.”
“Biệt kích.”
Sweeny nhìn thấy gương mặt họ biến đổi, và họ ngồi xuống ghế.
“Tên khốn đó không có lấy một cơ hội,” Ritenour nhẹ nhàng nói.