Chương 12
Đêm đã khuya, ánh trăng cao cao nằm vắt vẻo trên bầu trời, căn nhà rách nát của Khúc trướng phòng bên ngoài vẫn cứ khí thế ngất trời nghị luận.
“Chân tướng rốt cuộc là cái gì a?” Ngoài cửa nghe xong được một nữa, vội vã ngóng vào trong phòng hỏi thăm.
“Liễu quả phụ là cao thủ, xuất phát từ mục đích không thể cho ai biết, hại ch.ết Liễu thợ rèn, Liễu thợ rèn trước khi ch.ết đem kiếm phổ gì đó phó thác cho Nguyên công tử, cho nên Liễu quả phụ mới tìm Nguyên công tử!” Trong phòng nói.
“Chân tướng rốt cuộc là cái gì a?” Trong viện hoàn toàn không nghe được, vội vã ngóng ngoài cửa hỏi thăm.
“Ai nha, Liễu thợ rèn trượng phu của Liễu quả phụ là cao thủ, Nguyên công tử vì một bí mật cái không thể cho ai biết mưu sát hắn, cho nên Liễu quả phụ mới tìm Nguyên công tử báo thù!” Ngoài cửa nói như thế.
“Chân tướng rốt cuộc là cái gì a?” Ngoài viện ngay cả một chữ nửa câu cũng chưa nghe thấy, nhanh chóng ngóng cổ vào trong viện hỏi thăm.
“Thật là! Liễu quả phụ cùng Nguyên công tử có tư tình không thể cho ai biết, hai người cùng nhau mưu hại Liễu thợ rèn, sau đó Nguyên công tử thay lòng đổi dạ, Liễu quả phụ muốn Nguyên công tử phải bồi thường bằng vật phẩm thực tế, thế này mới tìm tới Nguyên công tử!” Trong viện nghe câu được câu mất, nói vắn tắt.
Thì ra là thế! Thì ra vụ án này không chỉ đơn giản là vụ án đả thương người, càng liên lụy ta câu chuyện mưu sát khác, tình tiết vụ án phức tạp vượt qua mọi người tưởng tượng, chân tướng làm nhóm tam cô lục bà không nhịn được líu lưỡi, mà làm cho Nguyên công tử thay lòng đổi dạ, không thể nghi ngờ chính là tiểu cô nương từng đả thương quá Nguyên công tử, hiện tại biến hóa nhanh chóng trở thành Cầm phẩm của cửa hiểu họ Nguyên kia!
Không chỉ là đả thương người, tội cũ còn đó, lại chất chồng thêm tội mới?
Ai! Lòng người dễ đổi, nhưng thấy người mới cười, ai nghe thấy người cũ khóc a!
☆☆☆
Đêm càng sâu, mọi người dần dần tán đi, trong phòng Khúc trướng phòng chỉ còn lại có một ánh đèn leo loét
Nhất trản nho nhỏ dầu nành đăng.
Liễu quả phụ dưới sự giám sát của Tiêu Tàn Dạ hạ thu thập hành lý rời khỏi Ô Long Trấn, không ai biết nàng đi đâu, đương nhiên cũng không có ai lại đặc biệt quan tâm điểm này.
Nguyễn Chân Chân đi theo Nguyên Dắng trở lại Nguyên ký hiệu cầm đồ, hai vị lão bộc bởi vì nàng không bảo vệ công tử thật tốt mà nhìn nàng vài lần, Nguyên Dắng còn lại là cợt nhả dỗ dành.
“Yên tâm, bọn họ sẽ không chửi, ngươi đừng sợ!” Nguyên Dắng sau khi tiễn bước lão bộc, vừa đóng cửa phòng, gặp Nguyễn Chân Chân lại đang cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, một mặt buồn bực không vui, cho rằng nàng là sợ ai mắng.
“Ta không phải sợ hãi.” Nguyễn Chân Chân tức giận đáp trả một câu, tiếp tục cúi đầu.
“Vậy sao làm ra dáng vẻ như thế làm gì? Đang nghĩ cái gì?” Hắn cũng không giận, tò mò truy vấn.
“Ta suy nghĩ cuốn kiếm phổ kia, ừm, rốt cuộc các ngươi xử lý như thế nào?”
“Nga? Ngươi muốn luyện cái đó sao ?” Hắn nhướng mi, cười.
“Ta mới không có hứng thú !” Danh kiếm đại hiệp võ công cao tới đâu, còn không phải ch.ết vào tay người kia sao, Nguyễn Chân Chân nàng không hùng tâm tráng chí lớn như vậy, trở thành nữ ma đầu hiệu lệnh võ lâm, có thể bình an sống qua ngày là tốt rồi.
“Bị ta thiêu rồi.”
“Cái gì?” Thiêu? Cuốn kiếm phổ kia thiên hạ có bao nhiêu người muốn nha, người này rõ ràng dễ như trở bàn tay, lại không có một chút tham luyến thiêu hủy! Thực sự hay là giả đây?
“Lưu lại, chỉ để cho người ta cứ canh cánh mãi. Như thế rất đau đầu, ta lại nhìn không hiểu, lại cũng không biết luyện, hơn nữa cả ngày lấy thanh kiếm lúc ẩn lúc hiện, nếu sơ sót rất dễ dàng bị thương đến mình nha...... Ta chỉ có ngươi bảo hộ là được rồi, sao phải lao lực đi luyện công phu đó làm gì? Không bằng đốt theo Liễu thợ rèn đi! Cũng đỡ cho hắn ch.ết vẫn không yên lòng ngày đêm tới thăm ta......”
Mặc dù đã sớm dự đoán được người này tuyệt đối nói không ra lời hiên ngang lẫm liệt, lý do làm người ta bội phục gì, nhưng thao thao bất tuyệt nói lời thật lòng vẫn làm cho Nguyễn Chân Chân nghe dở khóc dở cười.
Nghĩ đến danh kiếm đại hiệp danh chấn giang hồ lại sẽ ở Ô Long Trấn làm thợ rèn, sẽ không khỏi khiên người ta cảm thán cái gì gọi là ngây ngô nhỏ thì ở thôn quê, còn ngốc nghếch lớn thì đến nơi thành thị!
Chỉ một trấn nho nhỏ này lại có ngọa hổ tàng long, hoàng phong châm, danh kiếm đại hiệp, Dạ Kiêu...... Ai biết còn có bao nhiêu cao thủ ẩn ở trong này? Là muốn ở trong này bắt đầu cuộc sống mới sao?
Cuộc sống mới, thực sự sự làm người ta mơ tưởng mà! Nàng đến khi nào cũng có thể vứt bỏ, bắt đầu lại một lần nữa? Nguyễn Chân Chân không khỏi mơ màng.
“Lại đang nghĩ cái gì thế? Cũng không để ý ta.” Nguyên Dắng thấy nàng rầu rĩ cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi thật mạnh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có phải đang lo lắng cho thương thế công tử ta hay không? Đừng lo mà, ngày mai đun cho ta bảy nồi gà hầm thuốc bắc là được.”
“Cái gì là bảy nồi gà hầm thuốc bắc?” Nguyễn Chân Chân không nhịn được liếc cái xem thường, trên cổ hắn cũng kêu là vết thương sao? Căn bản chỉ là sướt ngoài da, còn đem khăn tay của nàng quấn rồi lại quấn, giống như bị người ta khứa đứt cổ vậy.
“Đương nhiên, công tử nhà ngươi hôm nay bị nhiều kinh hách! Không được, không được rồi, ngươi phải an ủi tâm linhyếu ớt của ta một chút mới được.” Hắn cười hì hì, nghiêng người đến, chu môi, ở trên mặt nàng hôn vang dội một cái.
“Ngươi!” Nàng giận mà không dám nói gì, một đôi mắt biết nói chỉ có thể giận nhìn trừng trừng tên trộm hương kia.
“Trừng cái gì mà trừng nè, cũng không phải không từng hôn qua, chỉ thêm một chút thôi, hửm?” Thấy nàng cuối cùng ngẩng đầu, Nguyên Dắng cười trộm, lại cúi đầu, ôn nhu ôm vai nàng, môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên đôi môi nho nhỏ, mềm mại kia, nháy mắt lau ra một chuỗi hỏa hoa.
“A!” Nguyễn Chân Chân trợn tròn mắt đẹp, giật mình đến hoàn toàn ngây dại!
Lâu như vậy, hắn luôn cợt nhả biến đổi phương thức ở mặt nàng, trán của nàng trộm hương, nhưng trước nay không từng hôn qua môi của nàng, nàng không biết bị hôn là sẽ cảm giác như vậy!
Môi của nàng mặc cho hắn ʍút̼, ɭϊếʍƈ, khiến nó trở nên tê dại, một loại cảm giác trước nay chưa có tự lòng bàn chân mà lên, giống như bị sấm đánh trúng, sinh ra điện lưu nhanh chóng hung mãnh hướng tới tứ chi bách hải cùng đầu dây thần kinh chạy loạn.
“Choáng váng?” Nàng trừng lớn mắt, thái độ ngây ngô của ngây thơ làm cho Nguyên Dắng cúi đầu cười ấm áp, đôi môi mỏng, cùng đôi mắt đẹp luôn luôn luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, vẫn thân mật khăng khít dán tại một chỗ, thầm thì những lời ngọt ngào bí mật của tình nhân, trong đôi mắt đen lại lóe lên những đốm lửa yêu dị mê hoặc lòng người.
“Rất ngọt nga, không phản đối thì ta liền tiếp tục đó!” Lời còn chưa dứt, hắn đã đưa tay ôm lấy thân mình nàng, bàn tay to nâng gò má của nàng lên, hôn nàng thật sâu.
Lần này không giống với lần trước, không phải là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đầu lưỡi hồng hồng không ngừng tách đôi môi nàng ra, đảo qua hàm răng, lại nếm thử quấn quýt cái lưỡi thơm tho ngọt ngào, không cho nàng trốn. Dây dưa, dây dưa, thẳng đến khi nàng thở hổn hển, còn hơi thở của hắn trở nên thô ráp lại nóng bỏng, nụ hôn của hắn vừa vội lại thâm sâu lại kiên quyết, tựa hồ đã chờ đợi giờ khắc này lâu lắm, một khi lâm vào, sẽ không thể nào buông ra được nữa.
“...... Ngô!” Ở trong lòng hắn Nguyễn Chân Chân bị hắn hôn thiếu chút không thở nổi.
Rõ ràng hắn không hề có chút võ công, rõ ràng nàng không bị người ta điểm huyệt, rõ ràng nàng có thể một chưởng đem hắn đánh bay, nhưng lúc này nàng nửa phần khí lực đều không thể sử dụng.
Sau một lúc lâu, hơi lấy lại tinh thần nàng chỉ có thể nũng nịu ưm một tiếng, theo bản năng lại muốn tránh né.
“Trốn cái gì? Ngoan, để cho ta hôn......” Hắn cười, bàn tay to ôn lấy đôi gò má mềm mịn, hôn càng sâu.
Nàng càng không thể thở, cũng không sức lực giãy dụa, chỉ có thể mềm yếu tùy ý hắn ôm, hôn, vuốt ve.
“A...... Không thể......” Nàng kinh hoảng xấu hổ kêu một tiếng, tóm lấy bàn tay nam tính không có hảo ý, không cho hắn thăm dò vào bên trong áo.
“Sao keo kiệt như vậy, để cho người ta nhìn nàng một chút thôi...... Hay nàng muốn nhìn ta?” Hắn vẫn là một mặt cười xấu xa, đầy hứng thú.
Nhưng Nguyễn Chân Chân nhìn ra trong đôi mắt đen kia có những đóm lửa rực rỡ, hắn đang ẩn nhẫn, như là cực lực kìm trụ ngọn lửa đang bừng cháy trong thân thể, sợ hơi chút vô ý sẽ toàn bộ nổ mạnh.
“Đến đây, sờ ta đi, không giống với nàng, đúng không?” Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ bé thẹn thùng của nàng sờ lên khuôn mặt tuấn dật của mình, “Ngày mai nên cạo râu, đâm tay sao?”
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé không cho nàng trốn, từ cằm mơn trớn đến hầu kết nổi lên, lướt qua cổ, hắn mang theo nàng một tấc một tấc sờ hướng bộ ngực nam tính. Hắn không phải kẻ cơ bắp, nhưng cũng không gầy giống nhìn qua như vậy, ngược lại, nàng nghĩ đến mỗi đêm ngủ ở trong lòng hắn, bờ ngực cực nóng kia, phiến ngực, thập phần ngủ ngon! Nàng hoảng thần thu tay lại, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được hướng phía bụng sờ soạng, đây hoàn toàn là động tác theo bản năng, lại mang đến cho Nguyên Dắng rung động to lớn.
“Chân Chân! Ôi...... Nàng ở câu dẫn ta sao?” Hắn hít sâu một hơi, đè lại tay nhỏ bé của nàng, ở phía dưới bụng, không cho nàng dời đi.
“Nha!” Nàng ý thức được phía dưới lòng bàn tay có cái gì thành lớn, a, lớn hơn nữa! Hai gò má nàng như lửa không dám nhìn hắn, cả người của hắn đều giống như lửa thiêu đốt nóng rực, nàng sợ hãi bản thân cũng bị ngọn lửa đó đốt cháy mất.
“Đừng thẹn thùng, ta thích nàng như vậy!” Hắn cười nhẹ, ngữ khí không hề có ý trào phúng.
“Ta...... Ta không phải, ngươi để cho ta đứng lên trước......” Trong tay nàng nắm dục vọng của hắn, còn nói năng lộn xộn biện giải, thân mật như vậy chưa bao giờ từng có làm cho nàng hoảng thần.
“Không cho.” Hắn không thèm để cho nàng đứng lên, hắn càng muốn nàng xem, nhìn bàn tay to của hắn kích thích yêu sờ thân thể tuyết trắng mềm mại của nàng như thế nào, hắn muốn cho nàng bốc cháy theo mình......
“A!” Lưỡi của hắn đang ở trên vành tai khéo léo đáng yêu như ngọc một tấc lại một tấc ɭϊếʍƈ hôn, ɭϊếʍƈ nàng không nhịn được toàn thân run run, miệng vỡ ra tất cả đều là thanh thanh nức nở.
Bàn tay kéo mở vạt áo cùng cái yếm thêu hoa đã hỗn độn, sủng nịch hôn lên bộ ngực sữa no đủ đẫy đà.
“Ngô!” Nàng dùng sức cắn môi dưới, e lệ không cho chính mình kêu ra tiếng.
Nhưng hắn lại bắt đầu xoa nắn nàng, lòng bàn tay nóng cháy nhẹ miết, lấy sức tay không nhẹ không nặng, đem nàng xoa miết đến thở hổn hển không ngừng.
Mà tay nàng, cũng theo bản năng nắm giữ nóng rực của hắn, cảm giác nam tính khí quan tràn ngập co dãn kia giống như đuôi rồng sống động, không ngừng nhẹ nhàng nhảy đánh, kêu gào......
“Chân Chân......” Hắn thu lại vẻ không đứng đắn của ngày thường, nhìn nàng thật sâu, ngón tay đặt vào trong miệng của nàng, không cho nàng cắn môi. Lại nghiêng người, hôn bên tai của nàng, thấp giọng ca ngợi: “Thân hình của nàng đẹp quá.”
“Không...... Không cần nói.” Nàng e lệ đưa tay, che cái miệng của hắn, không cho hắn nói tiếp, sương mờ trong mắt có bối rối cùng ngấn lệ.
Nàng không chỉ bị mình hắn xem qua, tên bất nam bất nữ Tín Dương Hầu kia, mỗi lần tức giận sẽ lột sạch quần áo của nàng, lấy roi quật nàng, ác độc châm biếm nàng có một thân thể ɖâʍ phụ.
Ngực của nàng quá lớn, thắt lưng lại rất thon, chân lại dài, cái mông cũng là rất tròn...... Cơ Dương nói đó là trời sinh câu dẫn nam nhân, thân thể ɖâʍ đãng có thể làm cho nam nhân dục tiên dục tử, nếu hắn không phải bởi vì tu luyện ma công không được gần nữ sắc, đã sớm bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo, tựa như tất cả các nam nhân ở “Bách Điểu Các”!
Cho nên Cơ Dương hận nàng, lấy lòng của nữ nhân ghen tị nàng, hận nàng, cũng dùng hết sức nhục nhã nàng, tr.a tấn nàng, cũng coi đây là niềm vui thú.
Hiện thời ác mộng cuối cùng trôi qua, nhưng hiện tại, đã có một nam nhân cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ở nàng bên tai khen ngợi thân thể của nàng, loại tình hình này làm cho nàng có chút muốn khóc. Nhưng ngoài muốn khóc, đồng thời một cỗ cảm giác xa lạ làm nàng không nhịn được muốn rên rỉ, muốn thét chói tai.
Nàng không sợ hãi, cũng không kích động, tuy rằng không biết Nguyên Dắng sẽ làm gì nàng, nhưng nàng biết hắn sẽ không thương tổn nàng, sẽ không nhục nhã nàng giống như Cơ Dương vậy......
Bởi vì lúc hắn hôn môi nàng, chạm đến nàng, trong mắt tất cả đều là cẩn thận, mong mỏi cùng ôn nhu, dường như muốn dùng hết toàn bộ nhu tình che chở nàng, cỗ nhu tình kia khiến hốc mắt nàng, đáy lòng nàng đều nổi lên nóng bỏng. Mà tượng trưng nam tính của hắn bị nàng chặt chẽ nắm giữ, phần thân mật cùng tín nhiệm này lại làm nàng cảm thấy rất uất ức.
“A!” Giống như điện giật, phút chốc toàn thân nàng ngẩn ra, không nhịn được ưm ra tiếng.
Bàn tay to của nam nhân còn đang tìm mọi cách vỗ về chơi đùa bầu ngực mềm mại trắng noãn kia, môi ngậm lấy nụ hoa màu hồng, trên đỉnh không ngừng ʍút̼ ɭϊếʍƈ, trêu đùa, còn thỉnh thoảng lấy răng khẽ cắn.
“Thật ngọt!” Hắn nhẹ giọng tán thưởng, lấy đầu lưỡi ôn nhu trấn an, đem đầu hoa đào đỏ ửng kia ɭϊếʍƈ biến thành trong veo như nước, rồi sau đó từng ngụm từng ngụm ʍút̼ vào miệng.
Bầu ngực của nàng bị hắn ʍút̼ trở nên căng đau không thôi, cái loại cảm giác này giống như sắp đến sơ kì, bộ ngực luôn ẩn ẩn sinh đau, đụng cũng không dám đụng vào. Mà lúc này, nàng lại muốn cho hắn đụng vào, dường như hắn không đụng vào, nàng sẽ đau không nhịn được khóc lên.
Bàn tay to lần tìm xuống váy nàng, cách lớp qυầи ɭót xoa nắn bốn phía nữ tính ngọt ngào, cảm giác hình dạng nó xinh đẹp cùng ấm áp, mân mê, âu yếm, thẳng đến khi cảm giác được, nàng ẩm ướt.
Theo của hắn khiêu khích, Nguyễn Chân Chân toàn thân bủn rủn, hơi thở dần dần yếu ớt, ý thức cũng càng ngày càng mỏng manh.
Nàng hoảng hốt cảm thấy mình giống như bị đặt trong một biển lớn vô biên vô hạn màu lam, trên biển có gió, có hải âu trắng noãn ô kêu cúi đầu xẹt qua mặt biển, nàng chỉ là thuyền nhỏ không có buồm, chỉ có thể đi theo cuộn sóng phập phồng phập phồng, cảm thụ hải triều lần lượt chạm vào bờ cát, một loại sung sướng khó có thể tưởng tượng, giống như bị sóng triều kích tình rửa sạch qua toàn thân.
Ý thức đang dần dần bay bổng, trong đầu một mảnh hôn trầm, nàng cố gắng dương mắt đẹp, muốn nhìn cẩn thận nam nhân phía trên, lại phát hiện trước mắt một trận mơ hồ, thế nào cũng không nhìn rõ được ......
“Chân Chân...... Chân Chân! Nàng làm sao vậy?” Khi Nguyên Dắng thấy đến nàng không thích hợp, mới giật mình thấy nàng đã lâm vào trong trạng thái nửa hôn mê, hắn lớn tiếng gọi nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dục vọng hoàn toàn biến mất.
Đáng ch.ết! Chẳng lẽ là độc Dịch cốt tán phát tác trước thời hạn? Hắn tính tới tính lui hẳn là còn vài ngày nữa mới có thể phát tác, vì sao lại vô cớ phát độc trướ?
“Chân Chân...... Đừng ngủ, tỉnh lại Chân Chân!” Cho tới bây giờ, hắn chưa từng kích động quá, bỗng nhiên hoảng tay chân.
Nguyễn Chân Chân sắc mặt tái nhợt đến không có một tia huyết sắc, từng giọt mồ hôi không ngừng tuôn ra thấm ướt tóc trên trán nàng. Nàng đem hết toàn lực mở to mắt, thở phì phò, run run vươn tay kéo lấy vạt áo của Nguyên Dắng, đứt quãng hỏi: “Ngươi...... Không phải...... Có biện pháp...... Cứu ta sao?”
“Ta không có, là ta lừa gạt nàng.” Hắn lo âu bộc trực: “Bất quá nàng đừng sợ, ta lập tức mang nàng đi tìm......”
“Ngươi...... Gạt ta......” Nhẹ buông tay, tâm như tro tàn, Nguyễn Chân Chân rốt cục mất đi tất cả ý thức, rơi vào bên trong vực sâu lạnh thấu xương......