Chương 6: Chắc không phải là gà con chứ?
"A Quân, trả thù lao!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, A Quân lấy ra năm mươi lượng bạc vụn giao cho đại hán cầm đầu.
Bộ dáng đại hán sau khi thấy được bạc liền rất vui sướng, Tiêu Dung Diệp khinh thường liếc mắt một cái.
"Xẹt!" một tiếng, mũi kiếm được bỏ vào trong vỏ.
"Lấy được thứ ngươi muốn rồi, lập tức mang người của ngươi, cút!" Lời nói tuyệt tình lộ ra sự lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông.
"Tiểu tử, đại gia ta nhớ kỹ ngươi. Các huynh đệ, chúng ta đi!" Đại hán cầm đầu nhặt gậy gộc trên mặt đất lên, mang theo thủ hạ biến mất trong tầm mắt của Tiêu Dung Diệp.
Nhìn mấy người đại hán càng lúc càng xa, Tiêu Dung Diệp thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuấn dật khôi phục lại vẻ kiêu ngạo, tiếp đó xoay người sang chỗ khác - -
Còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị Lệ Ảnh Yên ở đối diện bổ nhào tới ôm
Còn chưa hết, vẻ mặt Lệ Ảnh Yên ửng hồng, từ từ ngẩng đầu, chu đôi môi dày lên "chụt" một cái lên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp
Bị Lệ Ảnh Yên giống như sói đói nhào tới, cường hôn hai gò má, đột nhiên tim Tiêu Dung Diệp đập lỡ một nhịp. Nhưng mà chỉ trong chốc lát sau, liền phất tay áo lau lau nước trên mặt.
"Này, ngươi..."
"Oa, ngươi giỏi quá!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp bị tiếng la hét kinh hãi thiên địa này của Lệ Ảnh Yên cưỡng ép nén trở về.
"Hôn cái gì mà hôn, thật sự là bẩn ch.ết!" Tuy vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tràn đầy ghét bỏ liếc mắt nhìn Lệ Ảnh Yên một cái. Cũng không biết vì sao nội tâm lại không ghét hắn như vậy, ngược lại cảm thấy hắn có chút bướng bỉnh giống tiểu huynh đệ
"Này, muốn thương lượng với ta thì không được xem thường?"
"Thương lượng với ngươi mà vẫn xem thường thì như thế nào? Là ngươi nói "trao đổi công bằng", cho nên hiện tại ngươi cứ chờ ác mộng đến gần đi!"
Oa oa! Nghe được lời nói của hắn, nội tâm Lệ Ảnh Yên nhảy nhót giống như nai con, kích động nói không nên lời! Hắn lại có thể trẻ con như vậy, quá...quá trẻ con.
"Ha ha" một tiếng. Lệ Ảnh Yên cứ thế cười vui vẻ ra tiếng
"Này, tiểu tử nghĩ bậy cái gì đó, nghĩ chuyện bậy bạ gì hả? Cười đến ɖâʍ đãng như vậy?"
Tiêu Dung Diệp tỏ vẻ tức giận, trừng mắt với Lệ Ảnh Yên!
Thầm biết bản thân luống cuống, Lệ Ảnh Yên ho khan hai tiếng, ra vẻ thoải mái nói.
"Không có gì! Không có gì! Ta chỉ là rất kích động! Không nghĩ tới công tử lại cởi mở như vậy?"
"Cởi mở? Có ý gì?"
Con tôm, vậy mà cũng không rõ? Mụ nội nó, sẽ không là gà con đi?
"Không hiểu?"
"Ừ!"
"Được rồi, một lát ta dạy cho ngươi!"
"Ngươi dạy ta?"
"Đúng!"
Nói xong câu đó, Lệ Ảnh Yên lại cười ra tiếng, âm thầm ở trong lòng ảo tưởng. Thân hình to lớn xích lõa này được mình cầm tay chỉ dạy! Oa oa, thật sự là rất tuyệt đó!
Vẻ mặt đắc ý của Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp xách giống như gà con, kéo gần khoảng cách với mình hơn
"Tiểu tử, hiện tại ngươi cười đến càng đắc ý, một lát bị ch.ết càng thảm! Biết công phu lợi hại nhất của ta là gì không?
Công phu gì? Chính là dùng bản ủi sắt đốt cháy da thịt? Không lâu sau, trong nháy mắt liền thấy trên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp gợn lên chút xấu xa, nội tâm Lệ Ảnh Yên đột nhiên trở nên nhút nhát. Con tôm, có nên trả hàng lại không?
"Ngươi, ngươi, ngươi có ý gì?"
"Có ý gì? Một lát ngươi sẽ biết! Chỉ là bây giờ bản công tử đang đói bụng, muốn ăn cơm! Nên ta sẽ mang ngươi đi tắm rửa trước đã!"