Quyển 1 - Chương 24: Nhắc nhở, kịch bản đi chếch!
Cao thái bảo vốn có chuyện quan trọng hồi bẩm, chạy tới Cửu Hoa hành cung, không ngờ trên đường liền nghe thấy tin tức Cửu Hoa hành cung bên kia truyền đến, Quý Phi bị ám sát mất tích, bệ hạ nổi trận lôi đình. hắn lập tức không dám trì hoãn, ra roi thúc ngựa ngày đêm kiêm trình, rốt cuộc dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến hành cung.
hắn đến lúc đó, đã là sau khi Quý Phi mất tích đã sắp ba ngày. Người người trong hành cung đều nơm nớp lo sợ, mặt như màu đất, Cao thái bảo đi qua trung đình, ngửi được một cổ mùi huyết tinh từ thiên điện truyền đến, hắn nhìn thoáng qua bên kia, thấy cửa thiên điện đầy một mảnh huyết sắc.
đi vào hậu điện, thấy quanh thân Tư Mã Tiêu một mảnh hỗn độn, trán và cổ đều có gân xanh bạo khởi, hai mắt càng dày đặc tơ máu, Cao thái bảo biết hắn ta nhấn định là giận cực kì, mới có thể phát bệnh vào lúc này.
hắn lo lắng nói: “Bệ hạ, có phải là không uống thuốc?”
Tư Mã Tiêu dùng sức ấn huyệt Thái Dương, “Hôm qua đã dùng.”
Cao thái bảo lắp bắp kinh hãi, nếu hôm qua đã dùng, vì sao hôm nay vẫn có tình trạng như thế? hắnnghĩ lại nghĩ, hiểu được, chỉ đành cẩn thận khuyên nhủ: “Bệ hạ, vạn không thể lại phát giận thương thân, Quý Phi chắc chắn bình an không có việc gì, đợi triệu tập quân đội tới đây, dù có lật ngọn núi này, cũng sẽ tìm Quý Phi về.”
Tư Mã Tiêu nói, “Sợ là nàng đã không ở chỗ này.”
hắn nhìn về phía bộ áo ngoài nhiễm huyết bên chân kia, trong mắt càng thêm vài phần lệ khí, giơ tay túm lấy ném lên bàn, “Sáng nay tìm được ở dưới vách núi, ngày ấy mất tích nàng mặc cái áo ngoài này.”
trên quần áo có vết xé rách, rõ ràng có thể thấy được là bị trúng tên, có lẽ còn bị thương không nhẹ, máu tươi cơ hồ ướt sũng xiêm y, dù không ch.ết, chỉ sợ cũng đi nửa cái mạng.
Nhìn vết máu chói mắt trên quần áo, thần sắc Tư Mã Tiêu càng làm cho người ta sợ hãi thêm, loại cảm giác giận cực kì lại nhịn mà áp bách không phát này khiến người khác cảm thấy hít thở không thông. Cao thái bảo cũng kinh tâm, thầm nghĩ Liêu Quý Phi thế nhưng có thể làm bệ hạ động dung như thế, thật sự là quá sức vượt qua hắn đánh giá lúc trước.
Vì giết thời gian, sủng ái vài phần cũng thôi, hiện giờ xem ra, lại có vài phần ý tứ “Trân trọng”.
Cao thái bảo thái độ càng thêm thận trọng, “Vậy bệ hạ đã điều tra rõ trong đó có ai ở động tay chân hay chưa?”
Tư Mã Tiêu không nói, ném cho hắn mấy phần khẩu cung, Cao thái bảo tinh tế xem qua, phát hiện việc ngày ấy, lại là mấy bên đồng thời động thủ, dưới cơ duyên xảo hợp mới làm sự tình biến thành như thế. Thích khách che mặt nhân số nhiều nhất, lại từng được huấn luyện, mục đích là giết người.
Có mấy cung nhân khác là bị sai sử giám thị hoàng đế và Quý Phi, bọn họ mấy người vốn không có ý muốn giết Quý Phi ý, nhưng ngày ấy thấy thích khách ám sát, cơ hội khó được, liền muốn thừa loạn bắt cóc mang Quý Phi đi. Cuối cùng có hai người mang theo Quý Phi chạy trốn vào núi rừng, thi thể đã tìm được, còn lại mấy người bị bắt về khảo vấn, lại không hỏi ra được kẻ chủ mưu phía sau màn.
Cuối cùng là hơn mười lãng tử bụi cỏ kia, bọn họ là loại bỏ mạng len lỏi các nơi làm ác, đồng dạng được thuê giết người, nhưng những người này ở trong rừng cây canh chừng một thời gian cũng không tìm được cơ hội, cuối cùng bởi vì gặp gỡ thích khách che mặt nhân số đông đảo, cơ hồ bị diệt sạch, chỉ còn một hai người đào tẩu. Nghe nói Quý Phi bị một người trong đó mang đi.
Cao thái bảo xem xong, suy tư nói: “Những thích khách che mặt đó đã được huấn luyện, hơn nữa chịu hình cũng tuyệt không mở miệng nói ra chủ mưu, sợ là tử sĩ được nuôi dưỡng.”
“Còn mấy cung nhân kia, có thể an bài nhãn tuyến bên cạnh bệ hạ, cũng không phải người thường có thể làm được. Đến nỗi đứng sau những đạo tặc bụi cỏ đó, bút tích lại thập phần thô sơ, như là trùng hợp mới bị bọn họ đắc thủ.”
Tư Mã Tiêu lạnh nhạt nói: “Thích khách, cung nhân đều không cần tra.”
Cao thái bảo thấy hắn biểu tình tối tăm, hơi thở trầm trọng, đoán được hắn hẳn là trong lòng đã hiểu rõhai đám người này.
“đi tr.a những kẻ bỏ mạng đó, dù bọn họ còn có bao nhiêu người, đều tìm ra cho cô, cô muốn đạp bọn họ thành thịt nát.”
Cao thái bảo thầm nghĩ, nếu lúc này Quý Phi thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ lại phải ch.ết không ít người. hắn nhớ đến ước nguyện ban đầu lúc tới Cửu Hoa hành cung, vội vàng nói tiếp: “Bệ hạ, nô tới lần này còn có một chuyện.”
“nói.”
“Đồ Châu có nạn dân khởi nghĩa, hiện giờ đã thành thế lực không nhỏ, bọn họ lớn mạnh quá nhanh, sau lưng hẳn là có người nâng đỡ. Bệ hạ xem, nên phái binh trấn áp hay không?”
Tư Mã Tiêu buông tay chống trán, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “không, mấy cái nạn dân hạ tiện mà thôi, không làm được gì, thực nhanh sẽ biến thành năm bè bảy mảng. đi, lệnh cho Đô quốc tướng chỉnh quân, cô muốn tấn công Tần Nam Vương.”
Cao thái bảo lại bị hắn làm hoảng sợ, “Bệ hạ, Tần Nam Vương nhiều thế hệ trấn thủ Nghiêu Châu, nếu không có nguyên do mà khởi binh, hắn sợ là sẽ dứt khoát làm phản……”
Tư Mã Tiêu ngược lại cười ha ha lên, “cô là hôn quân, hôn quân giết người đương nhiên không cần lý do. Lão đông tây không yên phận kia, phản hay không phản đều phải ch.ết.”
Cao thái bảo thấy hắn đang ở trạng thái phát bệnh cuồng, hiểu rõ việc này không thể cứu vãn, liền theo ý chỉ hành sự. Nhưng hắn xem trên ý chỉ giao cho Đô quốc tướng mang binh, nhịn không được nghĩ, bệ hạ lần này, rốt cuộc là nhằm vào Tần Nam Vương hay là Đô quốc tướng? Bệ hạ có phải hoài nghi chuyện Quý Phi bị ám sát có quan hệ cùng Đô quốc tướng, lại dự đoán được việc Đồ Châu là Tần Nam Vương quấy phá, cho nên mới nhịn không nổi hai người này?
Nhưng mà bệ hạ thật sự không sợ Đô quốc tướng bị ép nóng nảy, dứt khoát cùng Tần Nam Vương thành một giuộc sao, hay là nói, chính bệ hạ đang ép hai người này tạo phản? Cao thái bảo càng nghĩ càng sâu, cơ hồ không rõ bệ hạ muốn làm cái gì, mày nhịn không được gắt gao nhăn lại. nói đến cùng, bệ hạ lần này, vẫn là quá mức xúc động, xem ra là bệnh tình quá nặng, làm cho hắn không có cách nào tự khống chế.
đi qua một tòa cung điện, nghe thấy bên trong truyền đến từng đợt tiếng khóc gào, Cao thái bảo dừng lại, hỏi hoạn quan thủ vệ, “Chỗ này đang nhốt loại người nào?”
Thủ vệ hoạn quan vội đáp: “Hồi thái bảo, là mấy cung nhân nữ hầu hầu hạ bên người Quý Phi.”
Cao thái bảo hơi giương mi, “Những người này bệ hạ thế nhưng không trực tiếp xử tử?”
Hoạn quan nói: “Mấy người này đều hầu hạ Quý Phi một thời gian, ngày thường rất được Quý Phi yêuthích, ngày ấy cũng không đi theo bên cạnh Quý Phi, cho nên bệ hạ nói tạm thời nhốt bọn họ lại, chờ Quý Phi trở về cũng có thể tiếp tục hầu hạ.”
Nếu Quý Phi cũng không về, những người này chỉ sợ phải hy sinh theo cùng những kẻ mưu đồ việc này.
Hết thảy tinh phong huyết vũ, Liêu Đình Nhạn đều không hề biết. Từ ngày ấy nàng ở sơn đạo gặp được Trần Uẩn rồi té xỉu, vẫn luôn chưa từng tỉnh lại. trên vai trúng tên đã được xử lý tốt, thay đổi quần áo, được an trí trong một thùng xe ngựa, bên cạnh có ɖú già hầu hạ, mỗi ngày đút cho nàng chút thuốc và nước canh.
Liêu Đình Nhạn mơ mơ màng màng thanh tỉnh một lát, nhưng mà nàng vừa tỉnh, ɖú già kia lập tức đút nước cho nàng, chẳng được bao lâu, Liêu Đình Nhạn lại cảm thấy đầu mình choáng váng, chịu khôngnổi lần nữa ngủ tiếp.
Xe ngựa vẫn luôn đi về hướng Nghiêu Châu, bởi vì nhìn bề ngoài chỉ là chiếc xe ngựa bình thường, cũng không gây ra bao nhiêu chú ý, chờ Liêu Đình Nhạn rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh, nàng phát hiện xe ngựa đã sắp đến chỗ giáp giới Canh Châu và Nghiêu Châu. Nàng sinh sống ở Hà Hạ thuộc Canh Châu đã nhiều năm, hơn nữa lúc trước nàng lên Lạc Kinh từng đi qua con đường này, đương nhiên là có ấn tượng.
Cho nên đã xảy ra cái gì? Vì sao nàng một lần hôn mê hình như đã thật lâu? Cả người cứng đờ khôngnói, sọ não và cánh tay đều đau, khả năng bởi vì ngủ lâu, đầu óc còn không quá thanh tỉnh, hôn mê hôn mê, phản ứng một hồi lâu nàng mới biết rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình.
Tiếp theo nàng liền phun trào. Nam chủ nguyên tác cứu nàng rồi không nộp nàng lên hoàng đế, ngược lại trộm đưa nàng về nhà? Đây là cái thao tác gì?
Chiếu cố Liêu Đình Nhạn đã một thời gian, ɖú già xốc mành xe ngựa lên, thấy nàng tỉnh, lộ ra cái tươi cười không quá tự nhiên, bưng nước tới, “Nữ lang tỉnh a, uống miếng nước trước đi.”
Liêu Đình Nhạn không tiếp. thật sự, nàng chỉ không hiểu chính trị, không rõ loại loanh quanh lòng vòng lục đục với nhau, nhưng cũng không phải ngốc tử, tâm thường thức và cảnh giác vẫn phải có, lần này đã mạc danh hôn mê lâu như vậy, có thể tin được người chiếu cố mình không cho mình ăn bậy thuốc? Nàng cảm thấy phương diện này khẳng định là có âm mưu.
Đỡ cánh tay bò dậy dựa ngồi ở trên vách xe ngựa, Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm ɖú già kia, “Trần Uẩn có ở đây không? Ta muốn gặp hắn.”
nói lời này xong, thấy ɖú già không lộ ra biểu tình gì kỳ quái, Liêu Đình Nhạn liền biết mình đoán khôngsai, quả nhiên là Trần Uẩn đưa nàng tới nơi này. Dù là ai cũng không thể là Tư Mã Tiêu, bởi vì xe ngựa này quá cứng quá đơn sơ, lại đau đầu.
Vú già nhìn qua cũng không phải người cơ linh gì, chỉ ra sức khuyên Liêu Đình Nhạn uống nước, làm đến rõ ràng như vậy, càng khiến người ta hoài nghi.
Thấy Liêu Đình Nhạn ch.ết sống không uống, ɖú già cũng không có biện pháp, chỉ đành đi ra ngoài, chẳng bao lâu, Liêu Đình Nhạn gặp được Trần Uẩn.
Vị nam chủ nguyên tác này như cũ là vẻ mặt phong độ cùng chính khí, nhìn nàng lộ ra tươi cười vui sướng chân thành tha thiết, “Liêu nữ lang, nàng thật sự tỉnh rồi, mấy ngày nay nàng bị thương quá nặng, vẫn luôn hôn mê, thật sự làm ta lo lắng.”
Liêu Đình Nhạn cẩn thận đánh giá hắn, không biết vì cái gì, cảm thấy vị nam chủ nguyên tác này có vi diệu bất đồng với nam chủ từng gặp lúc trước kia. Nàng nhớ tới trên sơn đạo gặp lại Trần Uẩn, hắn dứt khoát lưu loát giết ch.ết hán tử kia, so với lần đầu tiên gặp mặt cứu nàng, chỉ đánh hôn mê sơn phỉ, người này xác thật đã thay đổi.
Có vẻ giống phần giữa trong nguyên tác, nam chủ sát phạt quyết đoán. Nhưng hết thảy này liên quan quái gì đến nàng? Nghĩ thế nào nàng cũng không nên ở đây a!
“Khụ khụ, huynh hẳn là biết được thân phận của ta, sao lại đưa ta tới nơi này?” Lúc Liêu Đình Nhạn hỏi ra vấn đề này, trong lòng đã có suy đoán.
Trần Uẩn thở dài một tiếng, nói: “Đương kim Hoàng đế bệ hạ tàn bạo vô đức, hiện giờ trời cao cảnh báo giáng xuống trừng phạt, bá tánh thuận theo thiên mệnh dương cờ khởi nghĩa, Tần Nam Vương cũng nguyện ý trợ giúp các bá tánh lật đổ bạo quân, đến một ngày nhất hô bá ứng, quân khởi nghĩa đánh lên Lạc Kinh, nói vậy bạo quân sắp mất nước. Liêu nữ lang lúc trước chính là bị cưỡng bức vào cung, hiệngiờ cũng không nên bị liên lụy bởi bạo quân, ta…… ta cũng không đành lòng nhìn thấy nữ lang chịu trắc trở này, bởi vậy mới mạo muội đưa nữ lang về.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Nam chủ nguyên tác này thật sự không thích hợp, ánh mắt và nói năng đều nhão nhão dính dính.
Trần Uẩn chờ Liêu Đình Nhạn phản ứng, lại phát hiện nàng căn bản không có phản ứng gì. Nếu nàng giống như hắn dự đoán vẫn chán ghét Tư Mã Tiêu, nghe thấy lời này hẳn là vì thoát đi ma trảo mà cao hứng mới đúng, ngược lại nếu nàng thích Tư Mã Tiêu, nghe xong lời này cũng không nên bình tĩnh như thế.
Liêu Đình Nhạn ngữ khí vững vàng: “hiện giờ huynh muốn đưa ta về Hà Hạ?”
Trần Uẩn sửng sốt, cười nói: “Đương nhiên không, rốt cuộc hiện tại Tư Mã Tiêu còn chưa bị lật đổ, nếu nữ lang về Hà Hạ, hắn thật sự phái người tới tìm, chỉ sợ nữ lang và Liêu sứ quân đều sẽ xảy ra chuyện, rốt cuộc hắn vốn tàn bạo, có chuyện gì không làm được. Suy nghĩ cho nữ lang, vẫn nên trước theo ta điNghiêu Châu dàn xếp tốt, giấu kín một thời gian rồi chậm rãi đợi ngày sau. Nữ lang yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận chăm sóc nữ lang.”
Liêu Đình Nhạn nhịn không được nhớ tới cốt truyện nguyên tác, đoạn thời gian này trong nguyên tác không sai biệt lắm hình như là nữ chủ bởi vì nam chủ muốn cưới Tần Vô Hạ, lựa chọn rời đi, kết quả là bị nam xứng mang vào cung, hiện tại tốt rồi, ngược lại, nữ chủ vốn ở bên nam xứng lại bị đưa về bên nam chủ.
Trần Uẩn tính toán, mình vừa vặn có thể nhân mấy ngày nay từ từ cùng nữ chính bồi dưỡng cảm tình, chỉ là một nữ tử, còn không phải dễ như trở bàn tay. Đúng lúc này, trước mặt hắn bỗng nhiên hiện ra một tấm bảng, bên trên xoát ra một hàng chữ nhắc nhở cốt truyện chếch đi.
—— “Nhắc nhở, Tư Mã Tiêu chủ động tấn công Tần Nam Vương, cốt truyện chếch đi.”
Tư Mã Tiêu này thật sự đầu óc có bệnh, hiện tại thời cơ còn không thành thục, nói thế nào hắn đánh liền đánh! thật vất vả đã đem cốt truyện lớn nhỏ bẻ trở về rồi chờ thuận thế phát triển tiếp, Trần Uẩn ở trong lòng mắng to Tư Mã Tiêu.
Chỉ lo mắng chửi người, Trần Uẩn không phát hiện Liêu Đình Nhạn có thất thố trong nháy mắt.
Liêu Đình Nhạn: Mẹ nó! trước mặt nam chủ nguyên tác đột nhiên xuất hiện khối giao diện kia là cái gì?!