Quyển 6 - Chương 137: Đó là một nơi xinh đẹp lại tàn khốc

“Tộc trưởng, chúng ta không thể tiếp tục lưu lại ở chỗ này nữa, vẫn nên nhanh rời đi……”


“Được rồi, A Nhật Tư Lan, vì sao ngươi luôn nhát gan như thế, thực xin lỗi cái tên của ngươi.” tộc trưởng Bạch tộc tân nhiệm không kiên nhẫn nói: “Ngươi sợ hãi Ốc Đột như vậy, là lá gan đã bị hắn dọa vỡ sao.”


A Nhật Tư Lan nhìn tộc trưởng không hề sợ hãi và khẩn trương, trong lòng than dài. Bạch tộc lần này chỉ sợ là khó thoát một kiếp.


Bạch tộc bọn họ lúc trước ở trên thảo nguyên cũng là bộ tộc nổi danh nhất. Lúc Ốc Đột mang theo bộ tộc Ô Đồ gồm thâu bộ tộc khác, chỉ có Bạch tộc bọn họ may mắn không lưu lạc đến mức bị gồm thâu. Nhưng tuy thế, bọn họ vẫn là chỉ có thể giống như chó nhà có tang di chuyển khắp nơi để trốn tránh.


A Nhật Tư Lan từ trước cũng kiêu ngạo với chiến sĩ Bạch tộc kiêu dũng hung hãn, cảm thấy trên thảo nguyên không có địch thủ, nhưng một trận chiến cùng Ô Đồ đánh cho hắn đến nay vẫn còn xúc động. Đến lão tộc trưởng dũng mãnh của bọn họ cũng bị Ốc Đột kia làm bị thương.


Lão tộc trưởng tính cách bảo thủ, nghe không vào tộc nhân khuyên bảo, dũng sĩ trong tộc tử thương thảm trọng vẫn kiên trì muốn ganh đua cao thấp cùng bộ tộc Ô Đồ, khiến cho đám người A Nhật Tư Lan lạnh tâm. Năm ngoái vào đông, lão tộc trưởng vì vết thương mà qua đời, sau đó tân tộc trưởng tiến nhiệm, A Nhật Tư Lan vốn chờ đợi tân tộc trưởng có thể mang theo toàn bộ tộc cùng nhau tránh xa ra ngoài, tìm được một nơi sinh tồn mới, điều dưỡng khôi phục trước. Nhưng mà tân tộc trưởng so với lão tộc trưởng càng thêm ngu xuẩn cố chấp.


available on google playdownload on app store


Tân tộc trưởng Y Lặc Đức không chỉ không muốn tránh mũi nhọn của bộ tộc Ô Đồ, còn tin vào một người Triệu Quốc gian xảo đầy hoa ngôn xảo ngữ, dẫn người đi giết thương đội Ân quốc lui tới bộ tộc Ô Đồ.


A Nhật Tư Lan vài lần ý đồ thuyết phục tộc trưởng nhanh chóng mang theo tộc nhân rời đi, để tránh bộ tộc Ô Đồ theo tung tích tìm tới, nhưng Y Lặc Đức căn bản không tham gia trận chiến lần đó cùng bộ tộc Ô Đồ, cũng không chính mắt gặp phải Ốc Đột đáng sợ kiểu gì, hoàn toàn không để lời hắn nói ở trong lòng.


“Bất quá chỉ là người trẻ tuổi, cũng không khác gì với ta, có thể có bao nhiêu lợi hại? một đám nhát gan thành như vậy, còn xem như dũng sĩ Bạch tộc ta sao!” Y Lặc Đức uống lên một ly rượu mạnh, khí phách hăng hái nói: “Nếu hắn dám đến, vừa lúc, ta cắt đầu hắn để uống rượu! Sách —— rượu Ân quốc chuyển tới chính là uống ngon, chờ chúng ta lại bắt mấy chục thương đội của hắn, muốn cái gì cũng có, ha ha ha ha!”


“Tộc trưởng Y Lặc Đức thật là có khí phách a!” một nam nhân văn sĩ bộ dáng trung niên đi đến, trên mặt cười tủm tỉm khen ngợi.


Y Lặc Đức thấy người này, nhưng thật ra thái độ không tồi, mời hắn ngồi xuống nói: “Còn may có ngươi cung cấp tin tức cho chúng ta, thương đội Ân quốc này một đám thật sự đều là dê béo!” hắn mới nhhận chức không lâu, được ngon ngọt lớn như vậy, đúng là đang lâng lâng.


A Nhật Tư Lan lại rất cảnh giác nam nhân này, “Ngươi rõ ràng là người Triệu Quốc, vì sao muốn tới giúp chúng ta bày mưu tính kế! Ta xem ngươi rõ ràng chính là muốn dẫn người Ô Đồ tới đây, là muốn hại Bạch tộc chúng ta!”


“Ai, lời này sai rồi.” Văn sĩ trung niên nói: “Ta chính là phụng mệnh quốc quân chúng ta, đến phụ tá tộc trưởng, quốc quân chúng ta thưởng thức Bạch tộc dũng mãnh, nếu có Triệu Quốc ta nâng đỡ, ngày sau Bạch tộc tất nhiên có thể thay thế được Ô Đồ, trở thành chủ của thảo nguyên! Trước mắt những thương đội này, bất quá là một chút ngon ngọt thôi.”


“Còn Ô Đồ, các ngươi cũng không cần lo lắng, nghe nói tộc trưởng Ốc Đột kia, hiện giờ đang bị công chúa Ân quốc mê đến thần hồn điên đảo, chìm đắm trong ôn nhu hương rồi, làm sao có thời giờ quản loại việc nhỏ như một cái thương đội này. Còn nữa, dù hắn có tâm muốn xen vào cũng không có khả năng tới nhanh như vậy, chờ chúng ta làm thêm vài lần, vớt được tuyệt bút vàng bạc rồi đi cũng không muộn a.” Văn sĩ mang bộ dáng cao nhân toàn bộ sự tình đều đặt ở trong lòng bàn tay.


A Nhật Tư Lan bán tín bán nghi, “thật sự……”
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng sói tru, A Nhật Tư Lan sắc mặt đột biến, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ốc Đột!”


Y Lặc Đức cười nhạo: “Sao có thể, chính là sói hoang trên thảo nguyên mà thôi, một tiếng sói tru cũng có thể sợ tới mức đại kinh thất sắc, ta xem ngươi thật sự biến thành người nhát gan.”
“không! Đây là đàn sói của Ốc Đột!” A Nhật Tư Lan rút đao ra liền lao ra bên ngoài.


“A! Là bộ tộc Ô Đồ đột kích!”
“Mau, thổi còi!”


một mảnh ồn ào kinh hô gào thét hỗn loạn cùng tiếng còi bén nhọn, là tín hiệu địch nhân tập kích, lúc này Y Lặc Đức cũng sắc mặt đại biến. hắn nào nghĩ đến người sẽ tới nhanh như vậy, cũng ném chén rượu xuống cầm đao chạy ra.


Còn văn sĩ Triệu Quốc kia mới vừa rồi còn dõng dạc nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ trốn ra ngoài, thấy tình thế không ổn chuẩn bị chạy nhanh.


Ở bộ tộc chơi cùng tiểu hài tử, hội tụ ở bên nhau hát vang, các dũng sĩ bộ tộc Ô Đồ giờ phút này cưỡi trên lưng ngựa, có cầm cung cài tên, có vung đao chém, đều là biểu tình hung ác. Dũng sĩ Bạch tộc đồng dạng cũng như thế, đối mặt với địch nhân, những nam nhân trên thảo nguyên này đối với bộ tộc khác, chưa bao giờ biết nhân từ nương tay với đối phương.


Y Lặc Đức ra khỏi trướng, bên ngoài đã là xác ch.ết đầy đất, còn có sói Ô Đồ thuần dưỡng đang lao lên cắn tộc nhân, trường hợp đầy huyết tinh khủng bố. hắn sợ tới mức những hùng tâm tráng chí đó chợt rơi rớt tan tác, thế nhưng ngốc tại chỗ. A Nhật Tư Lan giơ đao dính máu chạy tới, hô lên với hắn: “Tộc trưởng, mau, cưỡi lên Sai Nha chạy!”


Y Lặc Đức lúc này mới lấy lại tinh thần, hai mắt hắn sung huyết, dắt ngựa nhảy lên, lại không chạy mà nhằm phía Ốc Đột cách đó không xa.
“Ốc Đột, nhận lấy cái ch.ết!”


Khoái mã hướng về Ốc Đột, dũng sĩ Ô Đồ ở bên cạnh Ốc Đột lại không có ý tứ ngăn trở, ngược lại mắt lạnh nhìn. Ngựa dưới thân Ốc Đột dính đầy máu tươi, hắn không có biểu tình gì, cũng một tay siết chặt cương ngựa, hướng về phía Y Lặc Đức. Hai con ngựa băng qua nhau, Ốc Đột giơ tay vung đao, sức lực to lớn, nháy mắt chặt đứt một cánh tay Y Lặc Đức.


Y Lặc Đức ngã xuống ngựa, che lại cánh tay bị chặt đứt, cao giọng gào thảm thiết, quay cuồng hai vòng trên mặt đất, máu đỏ thắm liền nhiễm đầy mảnh đất dưới thân.


“Tộc trưởng!” A Nhật Tư Lan nhìn thấy tộc trưởng cụt tay ở một bên, lại nhìn thi thể tộc nhân chung quanh, trong lòng sinh ra một cổ kiên quyết. Hôm nay tất nhiên là không ch.ết không ngừng, nếu như vậy, cho hắn dù ch.ết, cũng kéo Ốc Đột theo đệm lưng! hắn giương cung, nhắm ngay vào Ốc Đột, thừa dịp hắn ta cúi người chém Y Lặc Đức, bỗng nhiên bắn tên.


Ốc Đột một đao cắt đứt đầu Y Lặc Đức, thuận thế xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, vừa lúc né được mũi tên bắn lén. Các dũng sĩ Ô Đồ phát giác mũi tên này, ánh mắt bất thiện bắn thẳng đến A Nhật Tư Lan, “Giết hắn!”


Hơn mười con sói nghe được hiệu lệnh, nhào về A Nhật Tư Lan.
Ốc Đột hô lên, bầy sói dừng lại, ô ô lui về phía sau. Dẫn theo đao, Ốc Đột đi về phía A Nhật Tư Lan, “Ta nhớ rõ ngươi, lần trước chính là ngươi cướp đi lão tộc trưởng kia từ dưới đao ta.”


A Nhật Tư Lan cảnh giác mà cừu hận trừng mắt nhín hắn. Ốc Đột không để bụng, xoa xoa máu dính ướt trên tay, “Ngươi là dũng sĩ trung thành, ta nguyện ý tự mình động thủ giết ngươi, cầm lấy đao.”


Trong tiếng kêu gào thê thảm của vô số tộc nhân, A Nhật Tư Lan rống giận, vung đao bổ về phía Ốc Đột mắt xanh.


một lần trước, hắn cũng từng cùng giao thủ với con trai lang thần mắt xanh này, một lần đó Ốc Đột vừa mới bất ngờ đánh xong một bộ tộc khác, thân bị trọng thương, đầy người máu, cho dù như vậy, hắn vẫn một đao chém nửa thân mình lão tộc trưởng, A Nhật Tư Lan không quên được cảnh tượng đó, không quên được cái kẻ điên cuồng hung ác làm người ta hốt hoảng.


Tay hắn cầm đao bởi vì sợ hãi đang run rẩy, thậm chí không tiếp được một đao cùa Ốc Đột.
Loảng xoảng một tiếng, cùng đao rơi xuống đất, còn có đầu của A Nhật Tư Lan.


Ốc Đột vung đi máu nóng trên đao, lại một lần nhảy lên ngựa, nâng đao lớn tiếng nói: “Tìm ra toàn bộ nam nhân Bạch tộc, giết bọn họ.”
“Vâng!” Các nam nhân lớn tiếng hòa theo, đám sói sẽ dùng khứu giác nhạy bén tìm được từng người đang trốn tránh định chạy trốn.


Bộ lạc đấu đá, sinh tử đều là chuyện của nam nhân, một bộ tộc nếu bị diệt tộc vậy nam tử thành niên trong tộc nhất định sẽ bị giết ch.ết toàn bộ, chỉ để lại nữ nhân có thể sinh sản đời sau, cùng hài tử chưa kịp cao bằng bánh xe.


một hồi tàn sát tiến hành thật nhanh, thi thể bị chất ở một chỗ, nữ nhân cùng tiểu hài tử còn sống sót cũng chen chúc vào một chỗ, ánh mắt hoảng sợ run bần bật.


Còn sống sót, các nàng sẽ bị phân tán vào bộ tộc khác, trên thảo nguyên các bộ tộc nhỏ cơ hồ đều như thế, bị bộ tộc lớn hơn gồm thâu hoặc là sát diệt. hiện tại các nữ nhân Bạch tộc cũng có hơn một nửa đều là nữ nhân từ các bộ tộc nhỏ bị đoạt đến, các nàng đã thực quen với cuộc sống này. Đối với các nàng mà nói, có thể vào một bộ tộc cường đại, không còn gặp vận mệnh bị đoạt tới cướp đi này, chính là chuyện may mắn nhất.


Còn những nữ nhân Bạch tộc nguyên gốc, đặc biệt là nữ nhân thân phận rất cao, các nàng lại khác. So với những nữ nhân bị đoạt tới từ bộ tộc khác, các nữ nhân Bạch tộc mặc quần áo càng tinh xảo, mang trang sức bằng vàng, trên người cũng càng sạch sẽ hơn. Nữ nhân Bạch tộc làn da thực trắng, là mỹ nhân nổi danh thảo nguyên. một đám nữ nhân Bạch tộc tụm vào bên nhau, khi Ốc Đột đi qua, một nữ nhân lao xuống dưới ngựa hắn, hai mắt doanh doanh nhìn hắn, “Con trai lang thần tôn quý, ta là công chúa Bạch tộc, ta nguyện ý hầu hạ người!”


Nữ nhân tuy nói như vậy, chủy thủ cất giấu cũng đã vận sức chờ phát động, chỉ chờ Ốc Đột tới gần, nàng sẽ dùng hết toàn lực giết ch.ết địch nhân này.


Nhưng Ốc Đột không dao động, giơ cung tiễn lên, một mũi tên bắn ra, đâm thủng ngực nàng, lực đạo thật mạnh gim công chúa lên mặt đất.


“Những nữ nhân Bạch tộc này, tìm ra ai mang theo vũ khí, đều giếr hết.” Ốc Đột không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không bị che mắt.


Chiến trường sau cuộc chiến tràn ngập huyết tinh, vang lên tiếng nữ nhân gào khóc thống khổ, trở thành kết thúc một chiến dịch trên thảo nguyên này.


“Tộc trưởng, còn bắt được một nam nhân Trung Nguyên, hắn tự xưng là người nước Ân.” một dũng sĩ Ô Đồ trói văn sĩ trung niên đang muốn chạy trốn đẩy lại đây.
Ốc Đột nhìn văn sĩ trung niên kia, “Nhìn kỹ hắn, mang về.”
“Vâng!”


Xử lý xong Bạch tộc, Ốc Đột cho người thu thập đồ vật, mang theo dê bò cùng tù binh trở về tộc. Những việc vặt vãnh này, từ trước đến nay đều do Na Nhật Tùng làm. So với Ốc Đột sát phạt quả quyết, Na Nhật Tùng là người càng mẫn cảm hơn, mỗi một lần bọn họ gồm thâu một bộ tộc, Na Nhật Tùng đều sẽ trầm mặc, trên đường bọn họ trở về, Na Nhật Tùng ngồi trên lưng ngựa kéo nhị huyền cầm hắn đem theo.


Mẫu thân của Ốc Đột và Na Nhật Tùng lúc trước cũng bị Ô Đồ bộ tộc đoạt về, bộ tộc Ô Đồ cũng từ từ vô số bộ tộc nhỏ qua bao nhiều ngày tháng tạo thành. Tại đây trên mảnh đất cằn cỗi này, nếu không cường đại, chờ đợi bọn họ chính là gia viên bị hủy, nữ nhân âu yếm bị cướp đi. không đoạt thì sẽ diệt vong, không giết người khác thì sẽ bị giết.


Đây là nơi mỹ lệ lại tàn khốc, sản sinh ra những chiến sĩ lãnh khốc lại ôn nhu.


Ốc Đột trong tiếng đàn của Na Nhật Tùng cất lên tiếng ca, các dũng sĩ vỗ tay hòa cùng, những người bị thương cũng tham dự. Bài hát này không ca tụng thắng lợi, mà kể về thân nhân, người thương và gia viên. Người đã trải qua chiến tranh sẽ đặc biệt tưởng niệm gia đình.


đi ngang qua một hồ bọn họ tạm thời dừng lại. Ốc Đột đi vào trong hồ, tẩy rửa vết máu trên người. Những dũng sĩ bộ tộc Ô Đồ khác từng người cũng đã sớm rửa sạch. Từ trước bọn họ chính là như vậy, nhưng khi đó Ốc Đột không rõ những người này như sao lại phiền toái như vậy, hắn chưa bao giờ phí sức vào chuyện này. Dù sao mang theo một thân máu me trở về bộ lạc cũng không có gì, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu đây là một loại tâm tình gì.


Trở lại bộ tộc, đã qua bốn ngày.
Ốc Đột xa xa thấy một người đứng ở trên sườn núi, gió thổi phất làn váy màu lam của nàng. hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó là thê tử hắn.
“Ai! Ốc Đột! Ngươi đột nhiên một mình chạy nhanh như vậy làm gì!”


“Nhìn bên kia, giống như có ai, là công chúa đi.”
“À, khó trách.”
Ốc Đột dừng ngựa ở bên người Ân Như Hứa, bế nàng lên, chui đầu vào trên cổ nàng cọ hai lượt, cười thấp giọng gọi nàng, “Khiều Khiếu.”


Đôi mắt xanh ở trước mặt địch nhân lóe lãnh quang, lúc này lại thành hồ nước dưới ánh mặt trời.






Truyện liên quan