Chương 21: Mị lực của nguyên nữ chủ
Bài vị thứ tự sớm đã được Hoàng Hậu định sẵn, các vị tiểu thư cứ theo thứ tự mà bước lên vũ đài.
Lạc Thanh Linh đưa mắt nhìn vị tiểu thư mặc áo hồng đang khảy cầm trên đài âm thầm lắc đầu, mặc dù nàng đánh đàn thật không sai thế nhưng lại cho thứ am hiểu trùng với Trần Bích La, người mở màn cho cuộc thi về đêm của tiệc Thiên Kim cho nên rất dễ bị người ta lấy ra so sánh cho nên kết cục đã sớm định ra, có lẽ vị tiểu thư cũng hiểu rõ cho nên chỉ cần là người yêu nhạc liền ít nhiều nhận ra tâm tình của nàng ta trong khúc nhạc này.
Vị tiểu thư biểu diễn song duy chỉ có hoàng hậu là nói vài câu, còn hoàng thượng chỉ buông một câu: " Tài đánh đàn của Ngô tiểu rất khá."
Theo Lạc Thanh Linh nghĩ nếu không phải vì phụ thân của vị tiểu thư này chức quan nhị phẩm thì có lẽ hoàng thượng sẽ không nói như vậy.
Người vừa xuống liền có người bước lên, nhạc khí diễn tấu lập tức vang lên. Mặc dù vẫn chưa vào màn đặc sắc của vở hý kịch, Lạc Thanh Linh vẫn rất có tâm tình thưởng thức tài đánh đàn hoặc ca múa của các vị tiểu thư tuy không thể coi là tuyệt nhất nhưng vẫn có thể dùng để giết thời gian.
Mộ Nhã Liên tao nhã bước lên vũ đài, nàng mặc y vũ màu tím nhạt khiến cho bình thường đã mỹ nay tăng thêm vài phần tà mị. Lạc Thanh Linh khóe môi hơi, sắp bắt đầu rồi a.
Nhạc khí vang lên, nàng kia liền lắc vòng eo , nhẹ nhàng bắt đầu múa . Dáng người khi múa càng nhìn càng cảm thấy đẹp vô cùng , vòng eo thon nhỏ mềm mại như liễu mạnh mẽ hấp dẫn tầm mắt mọi người . Cánh tay linh hoạt múa ra tầng tầng cuộn sóng, dải lụa uốn lượn rồi tung lên cao ; vài cái xoay người liên tục làm cho làn váy màu tím nhạt cũng xoay tròn hình thành nên một đóa xinh đẹp , rần rần nở rộ toàn bộ đại điện.
"Tỷ tỷ, Mộ tiểu thư kỹ thuật nhảy cũng bình thường, vì sao mọi người lại có vẻ say mê đến vậy ?" Triều Nhan bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thanh Linh , trên mặt tràn đầy nghi hoặc .
Lạc Thanh Linh mới uống một ngụm nước suýt nữa thì phun ra trước mặt mọi người .
Ho nhẹ hai tiếng sau, tay vụng trộm che miệng nhỏ bé của nàng, tới gần bên tai nàng thấp giọng nhắc nhở:" Triều Nhan!"
Mộ Nhã Liên hiện tại được mọi người ca ngợi kỹ thuật nhảy nhưng là danh tiếng lẫy lừng , hơn nữa rất ít khi múa trước mặt người ngoài , hôm nay khó được một lần biểu diễn trước mặt mọi người. Mặc dù những lời này của Triều Nhan nàng rất tán thành, trong mắt nàng quả thật Mộ Nhã Liên tiến tới tiến lui, xoay ngang xoay dọc thì bộ dáng đều không có gì khác nhau lắm.
Thế nhưng nếu bị người ta nghe được nhất định là có chuyện a!
Triều Nhan im lặng nhìn Mộ Nhã Liên hừ một tiếng: Chẳng qua là cóvòng eo dẻo hơn nữ tử khác một chút, xoay nhiều vòng hơn chút, dáng người đẹp chút, thật sự thật bình thường.
Ngay lúc này, Mộ Nhã Liên làm một tư thế tung bay giữa trời tựa như phi yến, làm mọi người kinh sợ thì Mộ Khuynh Tuyết ở một góc mọi người không nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn người trên đài.
Bởi vì có "Tuyệt thế kỹ thuật nhảy" này , phía sau tài nghệ liền có vẻ bình thường rất nhiều, con cái nhà võ tướng chủ yếu là múa thương lộng côn, nhóm con nhà võ nhìn xem cực kỳ vui mừng, các quan văn lại có thái độ không kiên nhẫn , nhóm con nhà quan văn lại học đòi văn vẻ ngâm thơ làm câu đối, nhóm quan võ nhìn xem cảm thấy buồn chán vô cùng. Mà nhóm danh môn thục nữ tài nghệ chủ yếu là múa kiếm rồi vẽ tranh, cũng không có cái gì đặc biệt.
Trần Bích La nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu khen tặng Mộ Nhã Liên trong lòng rất câm phẫn: Lại bị ả ta qua mặt, thật khiến cho người ta tức sôi máu.
Dường như nhận ra tâm tình của tiểu thư nhà mình không được tốt, nô tỳ thân cận của Trần Bích La nhỏ tiếng nói: " Tiểu thư dù nàng ta có nhảy tốt đến đâu có một muội muội bao cỏ thế kia, tuyệt sẽ không cách nào vượt qua người a!"
Nghe được những lời này, tâm tình Trần Bích La tốt hơn rất nhiều: Mộ Khuynh Tuyết lần này có thể tiến vào khiến cho nàng cảm thấy nàng ta nhất định là cho gáp phải ruồi, lúc này lại cảm thấy vô cùng hài lòng vì chuyện nàng ta có thể tiến vào. Khi Mộ Khuynh Tuyết nhảy không ra hồn cũng là cơ hội để nàng châm chọc Mộ Nhã Liên một phe.
Qua thêm ba đợt biểu diễn thì đến phiên Mộ Khuynh Tuyết, chờ một hồi mọi người vẫn không thấy bóng dáng của nàng ta đâu thì bắt đầu bàn tán, có đồng có chế giễu.
Mộ Nhã Liên không nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết đâu, trong lòng cười vui vẻ: Muội muộikhông nên trách kẻ làm tỷ này, nếu ngươi xuất hiện làm trò cười cho mọi người thì chẳng bằng núp ởgóc nào đó khóc thì tốt hơn đi.
Ngay lúc Mộ Nhã Liên định bày ra điệu bộ người tỷ tỷ tốt thay muội muội gây họa mà cầu xin, thì kẻ mà nàng chán ghét cực điểm lại xuất hiện.
" Hoàng Thượng, hoàng hậu xin tha lỗi cho tiểu nữ đã chậm trễ nhiều thời gian lâu như vậy. Chẳng qua tiểu nữ chỉ muốn thể hiện một khúc vũ hoàn mỹ nhất!" Giọng nói trong trẻo có phần ngây thơ vang lên.
Trong một khắc, sắc mặt của Mộ Nhã Liên tái nhợt hẳn đi.
Mọi người không hẹn cùng đưa mắt nhìn về phía Mộ Khuynh Tuyết, nàng mặc một thân lụa mỏng màu hồng , trên vai cùng hai cánh tay còn quấn một dải lụa màu hồng dài hơn một trượng , đi trên đường , dải lụa khoác trên cánh tay đong đưa theo bước chân , mềm nhẹ như sương, hơn nữa đám hoa thêu trên lụa mỏng nhìn về nơi xa liền giống như Lăng Ba tiên tử.
Mộ Khuynh Tuyết đem dải lụa khoác trên cánh tay để xuống, rồi sau đó quấn một vòng trên cổ tay .
Mộ Dung Thái Tông im lặng nhìn nàng một hồi lâu mới mở miệng bỏ thêm một câu: "Nga! Như vậy trẫm phải hảo hảo xem một khúc vũ hoàn mỹ là như thế nào?"
Lời này có ẩn ý gì mọi nguòi đều rõ, nếu Mộ Kuynh Tuyết không làm cho hoàng thượng vừa lòng nhất định sẽ bị trách phạt.
Mọi người còn đang suy nghĩ mộ Khuynh Tuyết rốt cuộc chuẩn bị nhảy như thế mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy, thì tay nàng bỗng nhiên vừa động, dải lụa tím thêu hoa giống như rắn uốn éo trong không trung , cả người bay vút lên không trung, dải lụa tím đồng thời biến thành những hình cung xinh đẹp trong không trung , làm cho mọi người hai mắt sáng ngời.
Động tác thứ nhất mới ra, giữa sân mọi người có chút mệt mỏi chợt lấy lại tinh thần , trong ánh mắt của mọi người tất cả đều là kinh diễm.
Năm xưa, một khúc vũ tuyệt luân của Kinh Tuyết La khiến cho mọi người thán phục, gọi một tiếng đệ nhất vũ cơ.
Từng nghe, Thái nữ của Phượng Hy quốc, một khúc vũ tế lễ thần linh, khiến thiên hạ ngây ngất.
Từng cho rằng, một khúc Lăng Ba Phi Tuyết của tỷ muội song sinh Thái Cơ, Thái Văn làm cho thế gian lâm vào điên cuồng.
Vậy thì giờ đây, nữ nhân trên vũ đài kia, một khúc vũ diễm lệ vô song, làm cho người ta như nín thở, chỉ còn ngơ ngẩn ngắm nhìn, không dám phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất. Trong nhất thời, thiên địa dường như yên tĩnh lại, không còn tiếng ồn ào của phố xá đông đúc, không còn tiếng phân tranh thường ngày, dường như gió cũng ngừng bay đi, chỉ quanh quẩn bên cạnh hồng y nữ tử say mê quấn quýt, dường như chim chóc cũng ngừng hót đắm đuối đứng lại xem, và dường như ngay cả kiêu ngạo như mị điệp cũng phải ngây ngất bay lại, tất cả chỉ còn nàng một mình sánh cùng thiên địa.
Tiếng đàn réo rắt tuyệt luân, như mơ như ảo, âm thanh lúc trầm lúc bỗng, khi thì dịu dàng ôn nhu như dòng sông êm đềm, lúc rực rỡ, chói chang như nắng sa mạc, tiên âm thành ra cũng chỉ tuyệt diệu đến như vậy. Tiếng đàn phối hợp thật hài hòa với hồng y nữ tử, mỗi bước nhảy của nàng, mỗi bước đi của nàng, mỗi cái xoay tròn tiết tấu điều hòa cùng, đẹp đến yêu diễm.
Gió vờn quanh, thổi ba ngàn tóc đen, phất qua gương mặt xinh đẹp, như nửa che nửa mở khiến cho dung nhan đẹp đẽ kia tăng thêm ba phần mê hoặc. Hồng y tung bay, lả lướt, dãi lụa theo tay áo tỏa ra, xoay tròn xoay tròn như pháo nổ yên hoa, rực rỡ vô cùng. Nàng cười khẽ mang theo ba phần vũ mị, bốn phần mị hoặc cùng ba phần câu hồn người, môi đỏ mọng quyến rũ khẽ mở, thanh âm trong trẻo nhưng không lạnh lùng, nhàn nhạt ôn nhu :
"Đong đầy nỗi nhớ nhung vào bức họa
Thấm nhuộm cả sắc mực tràn
Sách ngàn chữ cũng đều úa vàng
Đêm tĩnh mịch ,rèm thưa đã mờ sang
Phất tay áo lên theo điệu múa trong mộng bỗng thật bồi hồi
Lòng dâng tràn nỗi tương tư
Nàng quyến luyến rơi lệ hoa lê
Lặng yên hoa,hồng nhan đang đợi quay ai về
Trống vắng người ấy cứ dần dần mà hao gầy
...Hương vị môi son ấy...
Vén rèm châu lên là vì ai
Cớ sao vẫn không thấy người
Trăng khuya sang vằng vặc ,tình này thật khó thay
..Mưa phùn khẽ giăng buổi sang sớm đầu xuân
Bâng khuâng gọi lộc non thức tỉnh
Nghe tiếng gió thổi nhẹ bên tai
Than dòng nước chảy ,thương cánh hoa rơi
Là ai ở nơi mây khói gảy tiếng đàn đưa." ( Vén rèm châu -Hoắc Tôn).
Tay ngọc đưa ngang, uyển chuyển phiêu lượng, cả người Mộ Khuynh Tuyết như cánh bướm phiêu đổ, tựa như ngã về phía sau khiến cho mọi người một trận hoảng hốt, hốt nhiên, chân đưa ra giữ lấy thăng bằng, xoay bán vòng tròn, tóc đen theo động tác mà rũ xuống che đi gần hết khuôn mặt, những dải lụa hồng từ cánh tay áo rập rờn như hàng vạn cánh bướm, tiếng đàn kết thúc, tay áo dơ lên, tức thời thu lại.
Lạc Thanh Linh mặc dù sớm biết một khi nữ chủ nhảy nhất định là vô cùng đặc sắc chỉ không ngờ thành công hơn cả dự kiến của nàng, nguyên văn có nói những người ở đây bao gồm của Mộ Dung Thấu cũng bị một vũ này của nàng ta mà ánh mắt không khỏi dời đi.
Cho nên Lạc Thanh Linh nhịn không được lén liếc nhìn về phía Mộ Dung Thấu thì thấy hắn cau mày nhìn người trên đài.