Chương 28: Thế giới này loạn cả rồi!
Sau khi giao việc cho Tiểu Liên, Lạc Thanh Linh lại lên xe ngựa rời đi.
Không phải trở về phủ thừa tướng mà là rời xa kinh thành Kính An đến Yến Sơn, thời gian cả đi lẫn về tốn gần nửa tháng, có Phiến Đình cùng Xảo Nhi cộng thêm người thế thân Lạc Thanh Linh tuyệt không sợ lộ.
Ngoại trừ cái tên hồ ly họ Mộ Dung kia.
Đi được một ngày đường xe ngựa liền dừng lại tại bên bờ sông, mang theo đám người do Lôi Minh sắp xếp đi theo, thuyền cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Hiện tại là mùa thu, bên bờ sông liễu rủ lả lướt, cành liễu xanh mướt theo gió bay bay. Người bán hàng rong hoặc đứng hoặc ngồi, tại dưới bóng cây liễu bày biện sạp, mắt nhìn vào mấy người Lạc Thanh Linh, thỉnh thoảng đưa lên gì đó rao hàng.
Lạc Thanh Linh giương mắt nhìn lên, trên mặt hồ sóng xanh lăn tăn, tầng tầng rung động, không ngừng đẩy hướng bên cạnh bờ.
Lạc Thanh Linh lên thuyền, buồng nhỏ trên thuyền bài trí giống đình nghỉ mát, có tay vịn lan can, bốn vách dùng khăn lụa che tránh thời tiết nóng. Tỳ nữ mang lên hạt dưa, điểm tâm, cho nàng dùng.
Lần này mở miệng mời Trúc Cơ công tử đến chính là hai môn phái có tiếng trong giới giang hồ: Yến Sơn phái và Bách hoa môn.
Trong giang hồ những môn phái không thuận mắt nhau có rất nhiều...
Vì cướp bảo vật
...cướp nữ nhân
...cướp kèo làm ăn
Yến Sơn phái và Bách hoa môn kết thù cũng chỉ vì...cướp địa bàn.
Theo như lời của mọi người trong chốn giang hồ, tương truyền trăm năm về trước, tổ sư gia hai môn phái sáng lập môn phái của mình tại Yến Sơn.
Cho đến một ngày, hai người nhận ra sự hiện diện của nhau.
Thay vì cùng nhau tương thân tương ái làm hàng xóm láng giềng, hai vị này tranh chấp Yến Sơn thuộc về ai liền đánh nhau ba ngày ba đêm bất phân thắng bại, vì thế lập lời thề...
YẾN SƠN PHÁI VÀ BÁCH HOA MÔN TỪ ĐÂY KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG.
Chuyện này kéo dài cho đến đời thứ tư, cũng giống như lần trước hai môn phái này quyết định mở cuộc tỷ thí để xem Yến Sơn thuộc về ai, vì để công bằng họ luôn mời những người có uy danh trong chốn giang hồ về đây làm giám khảo.
Bánh xe ngựa phát ra những tiếng lọc rọc lăn đi trên đường, từ phía cửa sổ có thể nhìn thấy phía xa xa là một dãy núi ẩn hiện trong sương và mây trắng, cỏ cây hoa lá mênh mông bát ngát, Lạc Thanh Linh liếc một cái cũng nhận ra ngọn núi Yến Sơn.
Cỏ cây nơi đây xanh tốt thế này, không hiếm các loại rau, tha hồ làm được bao nhiêu món. Lạc Thanh Linh nhân lúc mọi người chuẩn bị cấm trại qua đêm tại đây sáng mai mới lên núi, Lôi Minh phân phó vài người đi săn thú rừng, nàng cũng vội bảo vì nữ tỳ hái rau.
Lửa trại đang cháy lép bép, khí nóng tỏa ra xua tán đi khí lạnh xung quanh.
“NGAO…OOO – - – -” Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng sói tru.
"Rõ ràng ở đây không phải rừng rậm tại sao lại có tiếng sói tru? Thật là cổ quái." Một tỳ nữ ôm rổ rau lên tiếng nói.
“Đi qua không xa nữa chính là núi Yến Sơn, tiếng sói tru này, chậc chậc, cũng coi như vẫn còn tốt.” Trong tay Lôi Minh cầm một bầu rượu uống một cách thản nhiên không chút để ý, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, hồn nhiên hưởng thụ. Ánh lửa bập bùng chiếu lên trên gương mặt của hắn mang một vẻ phong tình khác lạ.
Lạc Thanh Linh hơi nhíu mày, nghe tiếng sói tru liền biết chúng nó đặc biệt hung dữ. Tốt nhất đừng mò đến, nàng không muốn vật lộn với chúng a! ( Dù năm 9 tuổi, đã quen tay).
Trời vừa ló dạng, mọi người liền thu dạng đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Tinh thần của Lạc Thanh Linh vô cùng tốt mà leo lên xe ngựa.
Càng đi về phía trước cảnh sắc càng đẹp, dường như rơi vào thế ngoại đào nguyên. Những cây đào đầy hoa nở rộ, mùi hoa đào lượn quanh trên chóp mũi, trên con đường trước mắt rải đầy hoa đào, phảng phất giống như đó là thảm đỏ nghênh đón bọn họ.
Đưa bàn tay ra đón lấy cánh hoa đào, Lạc Thanh Linh cảm thấy hai môn phái tranh đấu mấy thập năm vì Yến Sơn cũng là đáng giá. Nơi này làm nàng nhớ tới đào hoa đảo một địa danh trong bộ ba tiểu thuyết võ hiệp Xạ Điêu Tam Bộ Khúc của Kim Dung.
Hoa đào bay đầy trời, cánh hoa phiến phiến bay xuống trên tóc, vừa lấy xuống một mảnh đã lại một mảnh khác bay xuống.
Hương hoa đào nhè nhẹ bay vào mũi, lập tức Lạc Thanh Linh nhận ra điểm khác thường. Đảo mắt nhìn thì thấy hai tỳ nữ đang chìm đắmtrong hương thơm ngào ngạt này, vẻ mặt trở nên mông lung giống như nhìn thấy điều gì đó khiến cácnàng hạnh phúc, vui sướng.
Ngay lập tức Lạch Thanh Linh ném cho Lôi Minh một túi chứa thuốc viên:"Tât cả mau ăn vào cho ta!" Liền vội cho hai người các nàng dùng dược.
“Cung chủ, đã xảy ra chuyện gì?” Lôi Minh sau khi phân viên thuốc cho đám thuộc hạ, có chút kinh ngạc hỏi.
“Rừng hoa đào này có công hiệu mê hoặc tâm của người đến, hương hoa đào càng đậm lại càng khiến người đi vào như chìm đắm trong cảnh mộng mơ.” Lạc Thanh Linh giải thích. Trước kia nàng có đọc trong sách có nói đến một loài hoa đào có thể mê hoặc tâm người, cho nên liền thử chế ra giải dược, may mắn lần này có mang theo.
Lạc Thanh Linh thử bắt mạch cho hai người họ, sau liền trực tiếp điểm xuống một huyệt vị trên vai của họ. Hai người kia liền cảm thấy một trận chua xót đau đớn, cặp mắt ngập nước mê hoặc chớp chớp mới nhìn rõ ràng người trước mắt là ai.
" Cung... cung chủ?" Hai người họ nghi hoặc hô ra tiếng, kỳ quái, vừa rồi rõ ràng không phải cảnh tượng này a.
" Hai người các ngươi bị hương hoa đào ở đây mê hoặc có biết không?" Lạc Thanh Linh lập tức cười tủm tỉm hỏi: “Đến đây, nói cho bổn công tử ta biết, hai ngươi vừa rồi rốt cuộc thấy cái gì?”
Hai người không khỏi một trận xấu hổ đỏ mặt lên, ấp úng nhưng không chịu nói, ngàn vạn lần không thể nói cho cung chủ biết các nàng nhìn thấy rất nhiều đồ ăn ngon, ở trong đình viện rất đẹp hưởng thụ mỹ thực…
Qua rừng hoa đào là một khu rừng trúc, màu trắng nhạt lập tức chuyển thành xanh đậm khiến cho mọi người như được mở rộng thêm tầm mắt, từng mảnh lá trúc bay xuống ngửi thấy được cả mùi của thúy trúc.
Quay đầu lại nhìn, không còn thấy rừng hoa đào nữa không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Rừng trúc cũng không lớn, đi về phía trước trong chốc lát trước mắt liền trống trải, chim hót hoa thơm, thác nước tung bọt trắng xóa, hình thành dòng suối nhỏ chảy lăn tăn.
Đi một hồi lâu, thì thấy trước mặt xuất hiện những hành lang cong cong gấp khúc. Hành lang gấp khúc quanh một hồ nước sâu, giữa hồ cá chép bơi lội.
Hành lang vòng quanh gấp khúc, bọn họ đi một hồi lâu mới nhìn rõ phía chính là đại môn của Yến Sơn phái, xa hơn nữa chính là từng tòa cung điện nguy nga lấp lánh ánh vàng.
Chặc, phô trương ghê.
“Các vị khách đường xa mà đến, thứ lễ cho sự tiếp đón chậm trễ.” Một vị nam tửvô cùng tuấn túnghiêm trang chấp tay chào hỏi, bên cạnh một nam tử nhỏ hơn một chút dung mạo vô cùng đáng yêu, nếu không phải vì duy trì hình tượng Trúc cơ công tử thì nàng sớm thi dễ hắn một phen.
“AA.A.A.., Ngươi chính là Trúc cơ công tử sao?” Một giọng nói ngọt ngào của nữ tử đột nhiên vang lên, chỉ thấy một nữ tử áo hồng vui mừng chạy thẳng đến chỗ Lạc Thanh Linh , khuôn mặt không tính là tuyệt mỹ nhưng lại hết sức đáng yêu giống như đứa bé khiến Lạc Thanh Linh nhất thời có một chút hảo cảm.
Nữ tử vốn định tiến đến gần liền bị sư tỷ nắm lấy cổ áo kéo lại: " Ly Nhất Tâm , kiềm chế một chút!" Nói đoạn ánh mắt nhìn về phía bọn họ mà cười thân thiện: "Tại hạ là Nguyệt Thanh Thu, đây là sư muội của ta Ly Nhất Tâm. Bách Hoa Môn hoan nghênh chào đón Trúc Cơ công tử đến dự cuộc thi lần này!"
Vừa nghe xong lời giới thiệu của Nguyệt Thanh Thu, chân mày Lạc Thanh Linh khẽ nhảy vài cái, ánh mắt nhìn về phía hai người đứng ở phía bên tay trái: " Xin hỏi... Yến Sơn phái các hạ có người nào tên là Triệu Mộ Hành và Quân Vị Cơ ?"
Làm ơn, không có đi!
Đối mặt với ánh mắt khác lạ của Lạc Thanh Linh, tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn đáp lại: " Tại hạ chính là Mộ Triệu Hành, bên cạnh tại hạ là sư đệ Quân Vị Cơ!"
Mặc dù vẻ mặt của Lạc Thanh Linh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ có trời biết đất biết rằng hiện tại lòng nàng rung chuyển cỡ nào.
Đây không phải là thế giới ch.ết tiệt mà Cố Tinh Hải một ty gây dựng sao? Từ đâu lại xuất hiện nhân vật trong manhua Yến Sơn phái và Bách Hoa Môn nàng mới xem được vài chap liền bị xuyên vào quyển tiểu thuyết ch.ết bần của cô bạn thân a!
Thế giới này, loạn cả rồi!