Chương 30: Ngày tháng ở Yên Sơn
" Diện mạo của ngươi thật sự rất dễ nhìn, chỉ tiếc lại làm nam nhân. Nếu không ta liền mời ngươi dừng chân ở Bách Hoa môn, chứ nơi này ..." Mặc dù chưa nói phần sau những nhìn sắc thái kia, Lạc Thanh Linh biết rõ Ly Nhất Tấm vô cùng chứng mắt người của Yến Sơn Phái.
Ánh mắt lơ đản liếc về phía Quân Vị Cơ, mắt thấy dáng vẻ say đắm của hắn nhìn cô nương nhà người ta, Lạc Thanh Linh cảm thấy cho dù hiện tại Ly Nhất Tam tuyên bố sang bằng Yến Sơn phái hắn cũng ngu ngơ như vậy.
Ôi, đúng dại gái.Sư phụ của ngươi nhất định sẽ khóc.
Đương nhiên, Lạc Thanh Linh không có nhiều thời gian thông cảm cho vị sư phụ đáng thương của Quân Cơ Vị bởi phải lo ứng phó với Ly Nhất Tâm.
" Nè, nghe nói võ công của ngươi rất tốt. Chúng ta đấu một trận đi." Ly Nhất Tấm phấn khởi nhìn về phía nàng.
"Được!"Cũng đã lâu rồi không hoạt động tay chân.
Võ công của Ly Nhất Tâm rất giỏi, ở độ tuổi này mà có thể đi đến trình độ này chứng tỏ thiên phú cùng sự chăm chỉ của nàng ta tuy nhiên kết quả vẫn thua dưới tay của Lạc Thanh Linh.
Ly Nhất Tâm ngồi dưới đất ủy khuất khóc: " A! Đường đường là nam tử lại thi dễ một cô gái như ta!"
Đối với chuyện này nàng vô cùng cảm thấy đau đầu, rõ ràng người yêu cầu tỉ thí là nàng ta giờ lại lên tiếng tố cáo nàng khi dễ. Con gái thật sự rất khó hiểu mà. ( Ngạch, tỷ quên chính mình cũng là con gái sao?)
Lạc Thanh Linh cuối cùng cũng xuống nước nhận thua với vị cô nương này mà thừa nhận bản thân sai, Nguyệt Thanh Thu vừa kéo sư muội mình dậy vừa đưa ánh mắt tràn đầy thứ lỗi nhìn về phía nàng.
Lạc Thanh Linh cười nhẹ tỏ vẻ không sao.
Ly Nhất Tâm thừa dịp mọi người không chú ý, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với nàng.
Lạc Thanh Linh thấy hơi buồn cười phẩy quạt giấy che miệng mình, nhìn hai tỷ muội của Bách Hoa Môn xuống núi.
Sau đó Triều Hành Mộ liền mang bọn họ đến nơi ở đã được thu xếp trước.
Đối với chỗ ở mà người của Yến Sơn Phái thu xếp, Lạc Thanh Linh cảm thấy rất hài lòng.
Chẳng qua nếu không có sự hiện diện của tên Mộ Dung Thấu, mọi thứ càng hoàn hảo.
Lạc Thanh Linh đến sớm hơn những người khác do nàng còn kiêm luôn chức đại phu, mấy ngày kế tiếp lo kiểm kê dược liệu chữa trị nội thương và ngoại để lúc cần có mà dùng.
Hôm nay Lôi Minh còn đang giúp nàng nghiền nát một số dược liệu, trong khi bản thân lại vô cùng thư thái ngồi dưới một gốc cây đại thụ mà ăn vặt, híp mắt nhìn về đối diện.
"Ngươi cũng nhận được được thiệp mời?" Qua hồi lâu, Lạc Thanh Linh cắn răng nặn ra một câu. Người của Yến Sơn Phái và Bách Hoa môn thật đúng là không sợ là gì, ngay cả lâu chủ của Tuyệt Sát Lâu cũng dám mời.
Mang mặt nạ, Mộ Dung Thấu ánh mắt cười như không cười không nhìn người con gái đối diện mình.
Lạc thanh Linh giơ tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn xong, mặt vẫn mỉm cười nhìn hắn một cái, liền xoay người cất bước rời đi. Hazz, cứ tưởng có thể ở đây an nhàn không ngờ lại gặp tên hồ ly này.
" Sư huynh, đệ thích...thích..."
Lạc Thanh Linh không ngờ rằng bản thân vừa mới đặt chân vào Yến Sơn phái không bao lâu, liền bắt gặp một màn tỏ tình kinh điển.
" Ngươi đoán ai là công, ai là thụ ?" Lạc Thanh Linh dù xuyên không vẫn mang tâm hồn của một nữ hủ tràn đầy nhiệt huyết, chứng kiến cảnh này không khỏi hưng phấn chọc nhẹ Mộ Dung Thấu bên cạnh.
"Linh Nhi, người ta vất vả lắm mới lên đây gặp nàng a!" Mộ Dung Thấu thâm thúy quét mắt nhìn Lạc Thanh Linh, tiếp bước một bước dài tiến lên hài hước hỏi:"Nhớ ta sao?"
Nghe được câu này của Mộ Dung Thấu, Lạc Thanh Linh không khỏi trợn mắt nhìn hắn, cái tên này không thể nói chuyện bình thường được sao?
Đi ngang qua một hậu viện, Lạc Thanh Lạc nghe một câu tràn đầy dũng khí như sau:
"...đệ thích Nhất Ly Tâm!"
Hả? Không phải cuộc tỏ tình của hai người con trai yêu nhau bất chấp rào cản giới tinh sao?
Kia không phải Triều Hành Mộvà Quân Vị Cơ sao?
Phía sau Mộ Dung Thấu nhìn thấy Lạc Thanh Linh dừng lại ở một góc mà hai người kia đối thoại, tuy có điểm nghi hoặc nhưng nhìn bộ dạng hứng thú tràn trề của Lạc Thanh Linh khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú đối với nội dung cuộc đối thoại đó của gì hấp dẫn nàng cho nên cũng đứng bên cạnh nghe.
" Nhất Ly Tâm là người nào?" Triệu Hành Mộ nghiêm nghị hỏi.
" Cái này,..đệ nên nói thế nào nhỉ? Sư huynh còn nhớ cuộc tỷ thí mỗi tháng giữa chúng ta và Vạn Hoa môn, tháng trước ấy?" Quân Vị Cơxấu hổ, hai ngón tay chỉ chỉ vào nhau.
" Nhớ! Nhớ ngươi bị cô nương của Vạn Hoa môn đánh cho lên bờ xuống ruộng."Triệu Hành Mộ lúc này mới có chút ấn tượng về vị cô nương tên Ly Nhất Tâm.
" Chính là cô gái đó!" Quân Vị Cơ gật đầu lia lịa.
"..." Triệu Hành Mộ và Mộ Dung Thấu cảm thấy hết chỗ nói, bị đánh mà còn tỏ vẻ hạnh phúc.
Còn Lạc Thanh Linh chính là:(*´▽`*)
" Đệ có thể xuống núi nhìn cô ấy một xíu không? Xin huynh đó!"
" Sao hôm nay muốn xuống núi?" Triệu Hành Mộ mặt không đổi sắc mà hỏi.
" Vết thương hôm nay của đệ mới khỏi."Quân Vị Cơ vui vẻ nói.
Và bọn họ nhìn được một cảnh giật gân, Triệu Hành Mộ đánh sư đệ mình một trận nên thân.
Lạc Thanh Linh nhìn vị sư đệ run rẩy nằm bê bếch máu trên đất đột nhiên có sự đồng cảm sâu sắc và nàng có thể dự đoán được mối tình này sẽ gập gềnh lắm đây.
Sau khi trị liệu cho Quân Cơ Vị xong, Lạc Thanh Linh cầm bút cười như hoa mà nói:" Mộ dung Thấu, ngươi nghĩ khi Triệu Hành Mộ nhìn thấy hóa đơn đòi nợ của ta không biết biểu cảm của hắn như thế nào nhỉ?"
" Ta không biết biểu cảm của hắn sẽ là như thế nào, nhưng ta chắc chắn hắn sẽ không dùng phương thức bạo lực đối với tiểu sư đệ của hắn!"Mộ Dung Thấu nhếch môi tà mị cười một tiếng.
"Kia... Quân Vị Cơ nhất định sẽ hết sức cảm ơn ta!" Lạc Thanh Linh cảm thấy vô cùng tự hào nói.
"...Có lẽ đi!" Ngoài đánh ra vẫn còn nhiều kiểu khác trừng phạt, còn có bọn họ chỉ ở lại đây trong thời gian ngắn, chỉ cần Lạc thanh Linh vừa đi Quân Vị Cơ nhất định sẽ bị sư huynh hắn đánh một trận.
Không thể không nói, Mộ Dung Thấu đoán rất đúng. Trong tương lai không xa, Triệu Mộ Hành tuy không đánh Quân Vị Cơ mà bắt phạt hắn đứng tấn hoặc lao động quét dọn toàn bộ Yến Sơn Phái nhưng Quân Vị Cơ trở thành khách quen thường trực của Lạc Thanh Linh, mà thủ phạm lại chính là Ly Nhất Tâm.
Cho nên khi nhìn thấy một xấp giấy đòi tiền của Lạc Thanh Linh, không chỉ Triệu Hành Mộmà toàn bộ Yến Sơn Phái đều muốn đánh hắn nhừ tử, sư phụ hắn cũng nhắm mắt làm ngơ.
Cùng lúc đó, ngoại ô kinh thành Kính An--
Bầu trời vàng rực bao trùm vạn vật, gió cũng giống như tinh linh khe khẽ ca hát, vì nhân gian tạo nên một khúc nhạc của tự nhiên.
Gió nhẹ khẽ động khiến cho những chiếc lá vàng trên cành cây rơi xuống.
Một lão già híp mắt thâm thúy quét một vòng phía trước, xác nhận xung quanh không có lấy một bóng người liền tiến vào trong một căn nhà.
"Thuộc hạ tham kiến lâu chủ."Lão cung kính gập lưng.
Từ phương hướng lão thi lễ nhìn lại, có một nhuyễn kiệu ở đó. Thân kiệu làm bằng gỗ tử đàn được khắc hoa đào màu hồng nhạt, ý vị tao nhã. Màn kiệu màu thủy lam bị gió thổi tới, chậm rãi nhấc lên một góc, một thân thể mặc y phục trắng như ẩn như hiện bên trong, vài sợi tóc rủ xuống trên đôi vai, cả người giống như thần tiên trên trời làm cho người ta có cảm giác khó tiếp cận.
Mà ở đằng trước kiệu , bốn gã nam tử trẻ tuổi tướng mạo thanh tú chia đều đứng ở hai bên.
"Vẫn không tìm ra lão bản của Cẩm Tú Các sao?" Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Lão già xấu hổ nói:" Thuộc hạ bất tài!"
"Xem ra tên lão bản kia thế lực cũng không nhỏ?" Mộ Khuynh Tuyết nhíu mày, từ lúc nàng khai trương Tuyệt sắc phường, Cẩm Tú Các như ẩn như hiện muốn ngăn cản con đường phát tài của nàng. Mặc lệ là cố ý hay vô ý, sớm muốn một ngày nào đó nàng nhất định khiến cho nó dẹp tiệm.