Chương 10

Đường Ninh vừa nói xong, La Tinh Tinh chấn động đến nửa ngày vẫn không hoàn hồn được, đứng bất động tại chỗ.


La Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng của Đường Ninh cho đến khi mất hút. Đường Ninh hiện giờ dường như đã nắm rõ tâm tư của cô, mặc kệ cô làm chuyện gì đều không thoát khỏi tính toán của cô ta. Cô cứ nghĩ trong trận đấu giữa cô và Đường Ninh, cô là chủ động nắm giữ mọi lợi thế hoá ra đều là cô ảo tượng, cho dù cô có trọng sinh đi chăng nữa cũng không đấu lại Đường Ninh, rốt cuộc cũng không tránh khỏi thất bại.


Trong khi La Tinh Tinh hồn xiêu phách lạc đi lang thang không mục đích trên hành lang lớp học, bỗng nhiên một bàn tay nắm chặt bờ vai cô.
"Ninh Ninh đâu?"


Cô có chút hoảng hốt quay đầu lại, ngẩng đầu đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông cô thầm yêu mến vì vậy cô ngỡ ngàng lên tiếng,"Tĩnh?"


Ngạn Tĩnh nhíu mày, lập lại câu hỏi: "Ninh Ninh đang ở đâu?" Anh ta vừa nghe có người nói nhìn thấy La Tinh Tinh và Đường Ninh đi cùng với nhau.
"Ninh Ninh...Cô ấy vừa đi."La Tinh Tinh nhẹ giọng trả lời.


"Shit!" Ngạn Tĩnh thấp giọng nguyền rủa một tiếng, sau đó thả La Tinh Tinh đi thẳng ra ngoài. Đường Ninh không nói tiếng nào đã chuyển ngành, tại sao? Tại sao? Chuyển ngành thì chuyển ngành nhưng tại sao từ đầu đến cuối anh cái gì cũng không biết, cô trước kia luôn cùng anh ta thương lượng mọi chuyện!


available on google playdownload on app store


La Tinh Tinh thấy Ngạn Tĩnh bước đi, theo bản năng kéo tay anh ta lại,"Tĩnh, anh muốn đi đâu?"
Ngạn Tĩnh dừng bước, cau mày, ngữ khí vô cùng không tốt, hỏi: "Có chuyện gì?" Dừng một chút anh ta lại gầm lên: "Buông tay."


Thả tay Ngạn Tĩnh ra, La Tinh Tinh nhẹ giọng nói: "Chuyện Ninh Ninh chuyển ngành sớm đã xử lý xong, cậu ấy cũng đã đi tới khoa quản trị kinh tế ghi danh, anh hiện tại đuổi theo cũng không thể thay đổi được cái gì."


La Tinh Tinh dường như nói trúng chỗ đau của Ngạn Tĩnh, anh ta trừng mắt nhìn cô, nói: "Không phải cô là bạn thân của Ninh Ninh sao? Hiện tại sao cô ấy muốn chuyển ngành cô cũng không biết?" Lúc đó anh ta lên kế hoạch tổ chức một tiết mục định sẽ gây bất ngờ cho Ninh Ninh, ai ngờ La Tinh Tinh nhìn thấy, cô ta chủ động tiếp cận anh hiến kế rồi nói rằng cô ta là bạn thân của Ninh Ninh, là người hiểu rõ Ninh Ninh nhất. Anh lúc đó đồng ý bởi anh nghĩ anh không hiểu rõ tâm tư của con gái lắm vừa hay có La Tinh Tinh ở đây, cô ta tự nhận là bạn thân của Ninh Ninh nên anh nghĩ cô ta chắc sẽ là người hiểu rõ Ninh Ninh nhất.


"Em lại không phải là con giun trong bụng của Ninh Ninh làm sao hiểu rõ cậu ấy." La Tinh Tinh ngước đôi mắt mang theo vài phần thống khổ lên nhìn thẳng vào mắt Ngạn Tĩnh trả lời từng chữ một.


Ngạn Tĩnh nhìn thấy vẻ khổ não trên khuôn mặt La Tinh Tinh, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Thôi quên đi, đều là do anh gần đây nhất thời lơ đãng cũng không thể trách em được. Anh đi tìm Ninh Ninh đây."


La Tinh Tinh nhìn thân ảnh không chút lưu luyến nào bước đi kia, rũ xuống hai mắt, quay đầu hướng khoa kiến trúc thẳng tiến. Trước giờ đều là như vậy, chỉ có những lúc Đường Ninh cần La Tinh Tinh thì Ngạn Tĩnh mới chú ý đến cô ta. Từ lúc bắt đầu, cô ta chính là lấy thân phận bạn thân của Đường Ninh để xuất hiện trước mặt Ngạn Tĩnh, vì lẽ đó mặc kệ có chuyện gì xảy ra Ngạn Tĩnh cũng đi tìm cô ta hỏi cho rõ. Đường Ninh bị bệnh hay tâm trạng không tốt, Đường Ninh thấy cô đơn, Đường Ninh...Tất cả đều là vì Đường Ninh, Ngạn Tĩnh mới tìm đến cô ta, từ trước đến giờ không phải do La Tinh Tinh tốt như thế nào mà là do cô ta là bạn thân của Đường Ninh!


Dựa vào cái gì? Ngoại trừ khuôn mặt, gia thế hiển hách, cô ta ở bất kì phương diện nào đều không thua kém Đường Ninh.


Ra đến cổng trường, Đường Ninh định gọi điện cho tài xế trong nhà đến đón cô về, còn chưa lấy di động ra gọi thì cánh tay liền bị người ta kéo lại.


"Đi theo anh!" Thanh âm của người trước mặt có chút kiềm nén, không nói thêm gì nữa chỉ nắm lấy cổ tay cô kéo đi tới góc khuất.


"Tĩnh?" Đường Ninh ngẩn ra nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của anh thì liền biết lí do tại sao anh ta lại kéo cô ra đây. Trong lòng khẽ thở dài, cô không giãy dụa nữa. Cô xưa nay đều không muốn trước mặt người khác lôi lôi kéo kéo cùng bất cứ ai.


Ngạn Tĩnh đưa cô đến chỗ không có người thì dừng lại thả tay cô ra.
"Em có thể giải thích cho anh không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh là đang nói đến chuyện chuyển ngành sao?"


Ngạn Tĩnh chỉ cảm thấy thái dương mình gân xanh đang nổi lên, sao cô ấy có thể có thái độ bình thản khi nói ra những lời này cơ chứ.
"Em nói thử xem?" Hắn có thể nghe chính mình đang nghiến răng "soàn soạt".


Đường Ninh xoa xoa cổ tay vừa bị anh ta nắm đến ửng đỏ, dùng giọng ôn nhu khuyên nhủ anh ta: "Tĩnh, anh bình tĩnh lại đã, đừng vội kích động, em chỉ là muốn chuyển ngành thôi, chúng ta sau này vẫn có thể gặp nhau ở trường mà." Nói chuyện trong tình huống này người khác nhìn vào chỉ có thể thấy một người chị gái đang ân cần xoa dịu cậu em trai nóng tính đang muốn gây sự.


Vậy làm sao có thể như thế?
Ngạn Tĩnh vừa nghe Đường Ninh nói xong, sự tức giận trong lòng không những không dịu đi, mà ngày càng lớn hơn thôi.


"Em đã quên rồi sao? Chuyện chuyên ngành này là hai chúng ta cùng nhau bàn bạc, em đã nói anh chọn cái gì em sẽ chọn cái đó. Lẽ nào câu nói trước đây chỉ là do em tuỳ tiện nói ra?"


Đường Ninh nghe vậy, trầm mặc: "Lúc đó không phải là do em tuỳ tiện nói ra, bây giờ cũng vậy chuyện em muốn chuyển ngành cũng không phải là ý định nhất thời, em đã suy nghĩ kĩ rồi. Em muốn chuyển ngành!"


Ngạn Tĩnh sững người, trước đây Đường Ninh hỏi anh muốn học ngành gì, anh không suy nghĩ nhiều mỉm cười rồi nói nếu như em chưa biết chọn ngành nào thì hãy cùng anh học trở thành kiến trúc sư sau đó chúng ta sẽ mỗi ngày đều có thể ở cạnh nhau, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ thích em. Sau đó thật sự Đường Ninh đã chọn ngành này. Đường Ninh lúc đó đã mỉm cười ngọt ngào, dùng giọng điệu dịu dàng nói với anh: "Vậy em cùng anh chọn ngành này, anh phải nhớ rõ đó Tĩnh, anh sẽ thích em."


Rất nhiều lần anh ta chưa hề nghĩ kĩ chuyện này, bây giờ anh ta giật mình nhận ra đầu mối bên trong, Ngạn Tĩnh cảm giác anh ta đã bỏ lỡ một cái gì đó rất quan trọng. Mà vào lúc này, đại não xẹt qua một ý nghĩ chẳng lẽ..."Ninh Ninh em..."


Đường Ninh cười nói: "Tĩnh, anh có mộng tưởng có hoài bão của mình mà em cũng có, đây là chuyện rất bình thường."


"Ninh Ninh chuyện này..." Đây đương nhiên là chuyện rất bình thường nhưng anh ta cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm. Trong lòng sự mơ hồ ngày càng lớn, anh ta chỉ nhìn thấy ngày ấy lúc chạng vạng, anh ta cùng Đường Ninh ngồi ở trên sân thượng của biệt thự, cô lúc ấy mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần chờ đợi nhìn anh. Cô dường như mong anh ta nói cái gì đó, đôi mắt phượng của cô nhìn chằm chằm vào anh ta dường như cô rất xấu hổ không dám mở miệng nói. Bỗng dưng, anh đã tóm lại được tia sáng kia. Anh biết rồi lúc đó Đường Ninh khẳng định rất là yêu thích anh! Đúng rồi chính là cái này! Chắc chắn là cái này!


"Ninh Ninh!"
"Ừm."
"Ninh Ninh, em ... Anh, anh..."


Đường Ninh nhìn Ngạn Tĩnh trước mặt cứ ấp a ấp úng, gấp đến độ đỏ bừng cả mặt, vẻ mặt có chút hổ thẹn, có chút do dự nhưng vẫn không biết mở lời ra sao. Thấy vậy cô đành mở lời trước dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Kỳ thực, em không giống anh yêu thích trở thành kiến trúc sư. Vì đã phát hiện ra điều này em cũng không thể mặt dày học tiếp được nữa."


Cô không hề thích ngành này vì thế cô cũng không thể cùng anh học tiếp nữa. Cô nói như vậy có phải đối với anh cũng vậy...Trong lòng thoáng hoảng hốt, cặp mắt đen mang theo vài phần cuồng loạn nhìn thẳng cô gái trước mắt, bật thốt lên: "Vậy anh thì sao?"


"Anh?" Đường Ninh bị hắn hỏi làm cho ngơ ngác.
Ngạn Tĩnh đem toàn bộ lời trong lòng nói ra: " Em không thích trở thành kiến trúc sư nên từ bỏ. Vì thế chuyện của chúng ta cũng vậy, em không còn thích anh nữa nên cứ thế rời đi?"


Nhận ra người đàn ông trước mặt đang dồn ép mình, Đường Ninh không khỏi quẫn bách,"Không không phải như vậy, Tĩnh, kỳ thực..."
"Anh vẫn luôn thích em!"
Đường Ninh hoảng hốt, Ngạn Tĩnh anh ta anh ta vừa nói ....Hai người nhất thời im lặng...


Đường Ninh bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông tuấn lãng đứng trước ánh mặt trời này bỗng nhiên không biết phải nói gì, phản ứng như thế nào cho tốt. Cô thật ra cũng biết có một ngày Ngạn Tĩnh cũng sẽ tỏ tình với cô nhưng cô không nghĩ đến Ngạn Tĩnh sẽ nói những lời đó vào lúc này, ngay tại lúc cô quyết định chuyển ngành.


"Có lẽ anh phát hiện ra điều này hơi trễ, thế nhưng anh...Ninh Ninh, anh thật sự rất yêu em, thật sự."Ngạn Tĩnh nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh, muốn đưa tay ra nắm lấy tay cô. Nhưng cánh tay chưa kịp đụng vào cô đã bị cô tránh được.


Đường Ninh nhẹ nhàng lắc đầu."Không, Tĩnh."


"Tại sao?" Ngạn Tĩnh nhắm mắt lại, ngữ điệu không bình tĩnh hỏi: "Lẽ nào em đối với anh có chỗ nào không hài lòng? Em cứ nói, anh hứa sẽ sửa đổi!" Cô mau mau nói cho anh ta biết có chỗ nào không đúng, anh sẽ nghĩ cách sẽ đổi và nhanh chóng thực hiện kế hoạch theo đuổi cô. Ôi! Anh thật sự chẳng biết cách theo đuổi con gái.


Ngạn Tĩnh nói những lời này làm Đường Ninh không biết nên khóc hay cười,"Anh thực sự rất tốt, không có chuyện gì khiến em không hài lòng cả."


"Vậy thì tốt, nếu em đã rất hài lòng anh thì em hãy chấp nhận anh đí, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò với nhau." Ngạn Tĩnh quyết định nhanh chóng, cô không cùng anh bàn bạc đã chuyển ngành anh không trách cô nữa.


Đường Ninh nhịn xuống cảm giác bất đắc dĩ đang lớn dần trong lòng bình tĩnh nói,"Tĩnh, chúng ta không thể hẹn hò với nhau."
"Tại sao? Lẽ nào em đã yêu người đàn ông khác?" Ngạn Tĩnh cau mày chặt đến nỗi muốn đứt ra làm hai.


"Không phải, em không hề thích ai." Dịu dàng lên tiếng cô nói thật lòng mình.


Ngạn Tĩnh nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh, trên mặt cô không hề có vẻ xa cách hay bất an nào, điều này làm anh thoáng yên lòng. Tính cách của anh luôn bá đạo, lại dễ kích động anh không muốn dồn ép Đường Ninh quá. Anh không muốn nhìn Đường Ninh làm những việc cô không muốn làm. Trước đây không có, bây giờ lại càng không. Nhưng anh ta hiện tại kại cố chấp nhìn chằm chằm Đường Ninh nói thẳng,"Anh yêu em!"


Đường Ninh giương mắt, lắc đầu nói: "Tĩnh, chuyện này quá đột ngột em chưa chuẩn bị tâm lý."
"Nhưng anh cảm giác được em cũng yêu anh, em vì anh mà muốn trở thành kiến trúc sư chuyện này không đúng sao?" Ngạn Tĩnh hùng hổ đáp lại.


Đường Ninh trầm mặc một chút rồi,"Ừ" một tiếng.
Cô phải nói rõ để Ngạn Tĩnh có thể buông xuống, cô đưa mắt nhìn thẳng anh nói rõ từng chữ một:


"Em trước đây từng thích anh nhưng hiện tại cảm giác ấy đã không còn." Dừng một chút, cô thở dài: "Em không thích cảm giác bị người khác ép buộc." Bởi vì không thích nên sẽ càng chống lại. Ngạn Tĩnh quá bá đạo, cô không thể chấp nhận tính cách này của anh. Hơn nữa, cô không thể biết được rút cuộc người Ngạn Tĩnh thích là Đường Ninh trước đây hay là cô. Cô là Đường Ninh nhưng không phải là Đường Ninh trước đây - Đường Ninh yêu Ngạn Tĩnh.


Một người cố chấp không muốn từ bỏ, một người lại muốn buông tay đây là kết cục của Đường Ninh và Ngạn Tĩnh, chấm dứt trong bị kịch. Thực ra là Ngạn Tĩnh nhìn Đường NInh quay đi, sắc mặt không tốt mà thôi.


Được người khác giới tỏ tình, thật sự rất thoả mãn lòng hư vinh của nữ nhân. Đường Ninh trước đây chắc chắn sẽ rất vui, rất hạnh phúc nhưng cô bây giờ chỉ cảm thấy đau đầu mà thôi. Đường Ninh hiện giờ đang ở trong quán cà phê Red Garlic, quán cà phê vẫn như trước rất ít khách, Hoa Phổ vẫn là Hoa Phổ trước đây đáng yêu nhưng nói nhiều, nhìn thấy cô đến liền mỉm cười chạy ra đón.


"Đường tiểu thư, chỗ cũ chứ?"


Đường Ninh đưa mắt nhìn khắp quán sau đó ánh mắt dừng lại chỗ người đàn ông đang cầm bút ký tên lên văn kiện, cô nghiêng người nhìn về phía Hoa Phổ, cười hỏi: " Nếu như có người lạ đến quấy rày ông chủ của anh, anh ta sẽ phản ứng như thế nào?"


Hoa Phổ mỉm cười dẫn đường đưa cô đến một căn phòng trang nhã trên lầu, cười nói: "Trong quán cà phê này đàn ông bình thường không dám đến gần ông chủ của chúng tôi. Nhưng nếu người đó là phụ nữ lại mở lời bằng tiếng Trung, ông chủ của chúng tôi sẽ đáp lại bằng tiếng Anh, nếu người phụ nữ đó dùng tiếng Anh ông chủ sẽ nói tiếng Pháp, nếu như đối phương tinh thông cả Anh và Pháp, ông chủ sẽ tung ra tiếng Tây Ban Nha để ứng phó với cô ta."


Hoa Phổ nói xong Đường Ninh không nhịn được mỉm cười, cô hỏi lại: "Vạn nhất đối phương lại tinh thông tiếng Tây Ban Nha thì sao?"


Hoa Phổ đem thức ăn cung kính đặt trên bàn nhìn Đường Ninh nở nụ cười đáng yêu trả lời: "Lúc đó ông chủ của chúng tôi cũng đã xử lí xong văn kiện trong tay, nên đi chỗ nào thì sẽ đi chỗ đó."


Đường Ninh mở menu ra, cười than thở nói: "Cũng khó dây dưa quá, vậy thì liệu giờ tôi có nên đến mời anh ta một tách cà phê không?"






Truyện liên quan