Chương 29

Phái nữ ai ai cũng đều mắc chung một căn bệnh nặng đó là nghiện mua sắm, nhìn Đường Ninh lúc nãy tự nhiên Lạc Nhất Phàm nhớ đến câu nói này.
Anh xuống xe tiếp lấy tất cả túi to túi nhỏ của Đường Ninh bỏ vào cốp xe phía sau.


Đường Ninh đứng trước mặt anh, hơi cong khoé miệng nói: "Làm phiền anh rồi, có muốn ăn cơm tối cùng tôi không?"


Lạc Nhất Phàm liếc cô một cái, ra hiệu cho cô lên xe. Đường Ninh trừng mắt nhìn sau đó ngồi bên tay trái anh, cài dây an toàn có chút hờn dỗi nói: "Lạc Nhất Phàm, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Lạc Nhất Phàm mắt nhìn con đường phía trước, không quay đầu hỏi lại: "Cô còn chưa ăn cơm?"


"Chưa ăn." Đường Ninh cười nói.
"Vậy thì đến Red Garlic thôi." Lạc Nhất Phàm một tay xoay tay lái sau đó chuyển ngược hướng hoàn toàn với nhà Đường Ninh, thẳng tiến đến Red Garlic.


Đường Ninh không nhịn được nghiêng đầu đánh giá người đàn ông trước mặt này. Anh lúc nào cũng lạnh lùng, lãnh đạm không quan tâm đến ai. Anh được hưởng nền giáo dục rất tốt dù trong bất kì tình huống nào cũng không để cho người đối diện phải lúng túng. Thế nhưng tại sao cô luôn thấy anh là người rất khó hiểu, cô không bao giờ có thể đoán được anh sắp làm gì, suy nghĩ mọi chuyện thế nào...Tự nhiên cô cảm thấy Ngạn Tĩnh thật sự rất đáng yêu, tâm tình của anh như thế nào đều biểu hiện rất rõ trên khuôn mặt, cô không cần phí công đi đoán già đoán non.


Đèn đỏ trước mặt, Lạc Nhất Phàm đạp phanh xe dừng lại sau đó quay đầu nhìn về phía cô, giọng nói có hơi khó chịu: "Không phải tối qua tôi đã nói, khi nào cô ra ngoài phải gọi điện thông báo cho tôi một tiếng hay sao?"


available on google playdownload on app store


Đường Ninh yêu kiều cười khẽ: "Đây là ban ngày rất an toàn, hơn nữa Lâm Hạ còn qua đón tôi nên tôi cảm thấy thật sự rất an toàn không cần thiết phải báo cho anh." Cô đương nhiên muốn gần gũi anh. Thích một người là đúng nhưng cô lại càng phải yêu chính mình hơn, cô không muốn vô duyên vô cớ làm phiền người khác...Đây thật sự là gây phiền phức cho người khác. Cô cũng muốn đôi lúc ích kỉ gây cho anh thật nhiều phiền phức hơn nữa...


Đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô rồi ngay lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, đèn xanh đã bật, anh tiếp tục lái xe đi đến Red Garlic: "Cô ngày hôm nay mua được rất nhiều thứ."


"Cũng không tệ lắm." Đường Ninh cười gật đầu, sau đó ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Lạc Nhất Phàm, tôi có quà tặng cho anh."
Thân hình anh hơi run run, thừa dịp đường vắng, quay đầu nghi ngờ nhìn cô.


Đường Ninh ngồi thẳng dậy, mắt nhìn con đường phía trước, tâm tình vui vẻ nói: "Tôi có mua quà giáng sinh cho anh họ và anh, tí nữa đến quán cà phê liền đưa cho anh xem, hi vọng anh sẽ không ghét bỏ nó."


Lạc Nhất Phàm không nhịn được mỉm cười nói: "Tôi vẫn còn nghĩ cô sẽ vì chuyện tối qua mà lo lắng một chút." Hình như anh đã đánh giá thấp sự can đảm của cô, sáng giờ cô không hề gọi cho anh, anh cứ nghĩ cô vẫn đang trong tình trạng sợ hãi nên không dám ra ngoài. Khi cô gọi điện cho anh, anh còn nghĩ cô muốn anh đến an ủi cô ai ngờ cô lại hẹn bạn ra ngoài dạo phố, shopping xong xuôi hết mọi chuyện rồi mới gọi cho anh nhờ anh đến rước về.


Xem ra anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Tôi quả thật có bị doạ một chút nếu không như vậy sao sẽ gọi anh đi ăn cơm vào giờ này." Đường Ninh nghiêng đầu, hai mắt mang ý cười không nhịn được nói đùa với anh.


Lạc Nhất Phàm không nói gì thêm, hai người sau đó cùng im lặng. Đường Ninh nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài, có chút thất thần. Cô chưa hề nghĩ đến có ngày cô sẽ động lòng trước anh, anh không phải là đối tượng tốt dễ dàng tiếp cận hơn nữa thân phận của cô cũng làm cô có chút lúng túng khi đứng trước anh.


Trước hết cô cứ âm thầm thích anh, cứ thuận theo tự nhiên thôi? Cô còn rất nhiều chuyện phải làm trong tương lai hơn nữa cô lại không hiểu rõ anh. Động lòng có thể trong một giây nhưng tình cảm lại phải dùng cả đời để tranh thủ góp nhặt. Cô hiện tại rất lo bản thân đang chữa lợn lành thành lợn què, lo sợ cả hai sẽ càng thêm lúng túng khi gặp nhau, cô cũng không muốn bản thân ngay cả quán cà phê nhỏ bé Red Garlic cũng không thể tới.


Nghĩ đến đây, cả khuôn mặt không nhịn được muốn cười một chút, nhìn sang Lạc Nhất Phàm có chút đùa giỡn lên tiếng: "Lạc Nhất Phàm, giáng sinh này anh không phải ở cùng ai sao?"


Xe cua vào phía sau quán, Lạc Nhất Phàm đỗ xe xong xuôi hết mới quay sang lạnh nhạt hỏi ngược lại cô : "Không phải đang bồi cô đi ăn sao?"
Đường Ninh trừng mắt nhìn, khoé miệng độ cong càng rõ ràng, mặc dù anh chỉ vô ý đáp trả nhưng cô thật sự rất thích anh nói như vậy. Anh xuống xe, phong độ mở cửa cho cô.


Cô mỉm cười ngọt ngào nói tiếng cảm ơn anh sau đó đi ra phía sau xe muốn lấy đồ.
"Những thứ này không phải tí nữa phải mang về nhà sao?" Tuy hỏi như vậy nhưng anh vẫn giúp cô xách chúng. Túi to túi nhỏ được anh xách lên chỉ còn chừa hai cái túi nhỏ cho cô.


Đường Ninh nhìn về phía anh, chỉ thấy anh không hề chật vật vẫn phong độ đi về phía trước, cô lại không nhịn được mỉm cười.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ai dáng vẻ buồn cười của anh lúc này!"


Lạc Nhất Phàm cúi đầu, xem lại túi to túi nhỏ trong tay anh, mỉm cười nói: "Không phải lát nữa mọi người trong quán đều thấy dáng vẻ chật vật này của tôi sao."


Đường Ninh đem nắp xe đóng lại, cười nói: "Tôi có mua quà cho Hoa Phổ và mọi người. Lần trước tại buổi đấu giá từ thiện, mọi người ai cũng nhiệt tình giúp đỡ khiến cho các thiên kim tiểu thư kia rất hài lòng, ai nấy đều khen điểm tâm và rượu rất ngon. Hôm nay lại là giáng sinh nên tôi tới Thương Trường mua quà tặng họ luôn."


Lạc Nhất Phàm khẽ nhếch mi, cùng cô tới trước cửa chính, "Tôi cứ nghĩ cô mua cho chính cô."


Đường Ninh theo sau anh, nếu như có thể lúc này cô thật sự rất muốn nhún nhảy một chút nhưng quả thật cô không nỡ làm hỏng hình tượng của mình, cô cố nhịn theo đúng quy củ nhỏ giọng nói: "Tôi thật ra định tặng quà tết luôn." Hai ngày nay cô cứ nghĩ mãi sau đó quyết định tặng quà trong giáng sinh này luôn.


Đường Ninh đã tới đây rất nhiều lần nhưng chưa hề biết phía sau quán là cái gì, lúc này quan sát cô mới thấy rõ chỗ đậu xe này rất rộng rãi thoáng mát, bên cạnh lại có khu vườn nhỏ xinh đẹp, phía trước còn có một cái đình nghỉ mát.


Kiến trúc nơi đây thật sự rất ấn tượng chắc chắn anh đã chi rất nhiều tiền cho nơi này. Lạc Nhất Phàm rất có tiền? "Ầm" một tiếng, cô đụng vào lưng người trước mặt.


"A..." Đường Ninh bưng mũi, nước mắt không khống chế được trào ra. Cô chỉ lo quan sát xung quanh, không hề biết Lạc Nhất Phàm đứng lại lúc nào.


Lạc Nhất Phàm sửng sốt một chút, quay đầu lại, chỉ thấy cô dùng tay bưng mũi, nước mắt chảy ròng dáng vẻ hết sức khổ sở. Lông mày anh cau lại, đem túi lớn túi nhỏ để xuống, cúi đầu nhìn cô: "Cô không hề chú ý gì cả." Anh có chút bất đắc dĩ mở lời.


Đường Ninh giương mắt, cặp mắt đỏ ửng lườm anh một cái, "Anh mới không để ý nhìn đường, dừng lại tại sao không nói cho tôi một tiếng." Giọng mũi đầy từ tính vang lên còn mang theo chút nũng nịu.


Lạc Nhất Phàm có chút dở khóc dở cười cúi đầu giơ tay lấy tay đang bưng mũi của cô ra: "Có nghiêm trọng không? Có chảy máu mũi không, đưa tôi xem một chút nào." Nói xong tay còn lại nâng cằm cô lên, ánh mắt chuyên chú nhìn cô.


Ngón tay anh có chút lạnh nhưng lại khiến cả người cô nóng ran. Anh dùng tay chạm vào mũi cô, tư thế này hơi có chút thân mật thế nhưng anh lại làm rất tự nhiên...


Đường Ninh mắt phượng hơi mở, nhìn gương mặt tuấn tú sát mặt. Sau đó...cô nghe thấy tiếng tim đập của chính cô, rất nhanh, rất nhanh, nhanh đến mức cô không thể khống chế nổi.


Khoảng cách của hai người lúc này rất gần. Chỉ thiếu một chút, nếu Đường Ninh nhón chân lên môi có thể chạm môi anh. Mùi hương nhàn nhạt từ người anh truyền tới làm cho cô có cảm giác ngột ngạt không thở nổi.


Anh chăm chú kiểm tr.a mũi của cô không chú ý đưa ánh mắt lên một chút đụng phải ánh mắt cô đang nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau không chớp, cả hai đều sửng sốt, cảm giác khác thường nhen nhóm nảy nở bên trong mỗi người. Ánh đèn đường mờ nhạt khiến cho không khí càng thêm ái muội.


Anh vẫn giữ cằm cô không thả, cặp mắt hổ phách tiếp tục rà soát biểu cảm trên khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hồng nhạt của cô, ánh mắt sâu thẩm bỗng trở nên thâm trầm.


Đường Ninh ngơ ngác nhìn anh, thế giới của cô như được bao phủ bởi hơi thở trầm ổn của anh, trái tim có chút ngứa, rất muốn...chạm vào anh.


Lạc Nhất Phàm nhìn cô bé trước mắt, anh phát hiện ra đôi mắt của cô rất dễ hút hồn người đối diện, trong lúc lơ đãng còn mang theo vài phần quyến rũ ch.ết người. Một trận gió lạnh thổi tới khiến anh thanh tỉnh một chút, cánh tay nâng cằm cô nhẹ thả ra,anh nhẹ nhàng lùi sau một bước kéo dãn khoảng cách của hai người. Sau đó giả vờ ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn bối rối: "Cũng không nghiêm trọng lắm, cô vẫn còn đau à?"






Truyện liên quan